Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
“Ta thật sự không phải bị nguyền rủa?” – Tiêu Động nghi ngờ nhìn Phạm chưởng
quỹ.
“Không phải.” – Phạm Hiên gật đầu chắc nịch.
“Thế rốt cuộc ta gặp phải vấn đề gì?” – Gã thiếu niên thiên kiêu một lần nữa
hỏi câu này.
‘Nếu nói được thì bản chưởng quỹ đã phun ra từ đầu rồi.’ – Phạm Hiên thầm than
thở, nở nụ cười khổ với Tiêu Động. – “Ngươi chỉ cần bán nhẫn cho ta là được.”
Kẻ sau nhăn trán, vẻ mặt có hơi khó chịu. – “Ta đã nói biết bao lần rồi, đây
là di vật mẫu thân ta để lại, không thể bán. Chưởng quỹ ngươi tại sao không
giải đáp thắc mắc của ta, cứ chăm chăm đòi mua nó làm gì?” – Tiêu Động thậm
chí không hề có chút liên tưởng nào về những sự kì lạ xảy ra nãy giờ, từ việc
Phạm Hiên cứ nằng nặc đòi mua Hắc Văn Giới Chỉ cho đến việc tên chưởng quỹ
quái dị này không thể giải thích lý do tại sao.
Cứ như thể có một nguồn sức mạnh vô hình tẩy não hắn vậy. Phạm chưởng quỹ cũng
biết điều này, hắn hiểu đó là do Thiên Đạo nhúng tay vào, không cho phép Tiêu
Động sinh ra bất cứ nghi ngờ gì về sự liên quan giữa Hắc Văn Giới Chỉ và việc
hắn trở thành phế vật.
Phạm Hiên có một suy đoán, gã không thể nhắc đến cái tàn hồn Thần Dược Sư
chính là vì thời cơ chưa tới. Thời cơ ở đây chính là lúc mà Thiên Đạo cảm thấy
nó đã trui rèn tâm trí của Tiêu Động đủ rồi, và theo như những hình ảnh ‘tương
lai’ mà Phạm chưởng quỹ thấy được, thì đó chính là một năm sau.
Sau một năm mà Tiêu Động tiếp tục nhận thêm vô số sự khinh nhục nữa, lần thứ
ba đứng trên đài cao cho tộc nhân phỉ nhổ, thời điểm đó sẽ được xác định là
lúc tâm trí của hắn đã đủ thành thục, có thể bắt đầu lật mình, từ phế vật vạn
người khinh trở lại thành thiên chi kiêu tử, vỗ chan chát lên mặt tất cả những
ai đã từng coi rẻ hắn.
Khi ấy, Phạm Hiên tin chắc là mình có thể nói ra nguyên nhân Tiêu Động trở
thành phế vật một cách rõ ràng, không còn dính liên hoàn bíp như hôm nay nữa.
Chỉ là lúc ấy thì tàn hồn Thần Dược Sư cũng ôn dưỡng đủ rồi, có thể trở thành
đạo sư tùy thân của Tiêu Động, Phạm chưởng quỹ có nói gì cũng trở thành lời
thừa thãi.
Thiên Đạo cho phép Phạm Hiên can thiệp vào con đường phát triển của Thiên Đạo
Chi Tử, đó là bởi vì hắn có thể giúp Thiên Đạo Chi Tử rút ngắn thời gian
trưởng thành, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dựa vào Vạn Năng Thương Hội, Phạm Hiên tin chắc là dù cho phải đợi một năm
sau, hắn vẫn sẽ có rất nhiều cơ hội để giao dịch với Tiêu Động. Nhưng mà chờ
đến lúc ấy thì cơm canh cũng nguội lạnh rồi, đưa than sưởi ấm trên ngày tuyết
rơi luôn tốt hơn là dệt hoa trên gấm a.
So với việc trở thành một khách qua đường có cũng được, không có cũng được
trong cuộc đời Tiêu Động, Phạm chưởng quỹ muốn biến mình trở thành người đã
dẫn dắt, đã khai sáng cho gã bước ra khỏi bóng tối, khiến gã trở thành một
đồng minh đáng tin cậy của Vạn Năng Thương Hội.
Vạn Năng Thương Hội có tên là Vạn Năng chứ không phải Vô Địch, nếu có một ngày
phải đối đầu với những địch nhân siêu cường, Phạm Hiên tin là sự giúp đỡ của
một Thiên Đạo Chi Tử, một vị nhân vật chính của thời đại là thiết yếu vô cùng.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã đi vào bế tắc, nhưng Phạm Hiên chợt nghĩ đến một
điều. – ‘Nếu như Thiên Đạo cho phép thằng này xoay người đánh mặt vào một năm
sau, cũng là thời điểm mà nó cảm thấy tâm trí của hắn đã đủ thành thục. Vậy có
phải, chỉ cần bây giờ ta có thể khiến tâm trí của hắn đạt tới mức độ mà Thiên
Đạo yêu cầu, thì cũng đồng nghĩa với việc ta có thể giải thích rõ ràng vụ bán
nhẫn rồi?’ – Hệ thống không trả lời hắn, nhưng bản thân Phạm chưởng quỹ cũng
chắc tám phần mười suy đoán của mình là đúng.
“Chưởng quỹ?” – Tiêu Động lại gọi hắn.
Phạm Hiên lần này không lý do lý trấu nữa mà gắt gỏng. – “Im miệng! Để ta suy
nghĩ.” – Hắn búng tay một cái, một chiếc lồng giam linh khí được dựng lên, tựa
như một cái hộp trong suốt nhốt Tiêu Động ở bên trong, khiến gã có hú hét cỡ
nào cũng chả phát ra được âm thanh gì.
Tiêu Diệp, Tiêu Minh thấy thế liền gấp, nhưng nhìn Tiêu Động không gặp nguy
hiểm gì, họ cũng không vội ra tay giúp hắn. Ừm, không phải không vội mà là
không dám, hai người khi nãy đã từng thử đập phá ngũ sắc quang hoàn a, hoàn
toàn vô dụng. Nhất là Tiêu Minh càng không dám, y biết rõ con mèo lười kia
kinh khủng cỡ nào.
Khoanh tay đứng nhìn, một khung cảnh hết sức kì lạ được vẽ nên trong cửa tiệm
nhỏ.
Hai vị cao thủ Kim Đan Kỳ đứng im thin thít như tượng, một gã thiếu niên đang
diễn vở kịch câm tài tình, một tên thiếu niên đóng vai xác chết và một tên
chưởng quỹ áo xanh đang trong vai danh trinh thám.
Phạm Hiên lúc này đã hoàn toàn trúng độc của thiếu niên tử thần, hắn đổi từ
trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang ra một chiếc mũ phớt đội lên đầu, lại đổi thêm một
cái tẩu thuốc ngậm bên miệng, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.
Trong đầu hắn hiện lên mấy hình ảnh ‘tương lai’ của Tiêu Động. – ‘Chịu nỗi khổ
thiên tài rơi xuống phế vật, liên tục ba năm hứng đủ mọi loại miệt thị, bị
chúng bạn xa lánh, Thiên Đạo liền phán là tâm trí hắn đủ thành thục, như vậy…’
‘…Nếu như ta chế tạo ra một loại biến cố ảnh hưởng đủ lớn đến tâm trí của hắn,
liệu có thể đốt cháy giai đoạn này, rút ngắn đi thời gian một năm kia? Để
xem…’ – Hắn bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết mà bản thân thấy được, cố gắng
tìm ra một điểm đột phá.
Chợt, trong đầu hiện ra một cảnh tượng, Phạm chưởng quỹ nhìn thấy một người
quen. – ‘Cái này… Có thể nha, có thể nha! Không ngờ lại xảo hợp như vậy, bản
chưởng quỹ phúc duyên không cạn, khặc khặc.’ – Vẻ mặt của hắn trở nên hết sức
quái dị, ánh mắt kinh hỉ vô cùng, nở một nụ cười mười phần đê tiện.
Nhìn về phía con mèo béo, nụ cười trên mặt Phạm Hiên càng đậm, hắn đã tưởng
tượng ra bức tranh mà hắn sẽ vẽ nên sau này. – ‘Tiêu Động huynh đệ, ngươi chịu
khó một chút a. Thiên Đạo Chi Tử mà, bản chưởng quỹ có làm gì cũng chỉ là muốn
tốt cho ngươi thôi.’ – Hắn nhìn về phía Tiêu Động bằng ánh mắt thấu hiểu sâu
sắc.
Bụp!
Lồng giam linh khí tiêu tán, Tiêu Động cũng không nhào lên chất vất Phạm
chưởng quỹ như mọi người tưởng. Trông thấy ánh nhìn của chưởng quỹ dành cho
bản thân, hắn nổi hết cả da gà, mơ hồ cảm giác được sắp có chuyện gì đó không
may xảy đến với mình.
Phạm Hiên bắn cho hắn một ánh mắt yên tâm, ôn tồn nói với hắn. – “Tiêu Động
huynh đệ ngươi cứ yên tâm, ta có thể đảm bảo là ngươi không trúng phải nguyền
rủa gì. Có điều lý do vì sao ngươi không thể tu luyện lại chưa đến thời cơ
tiết lộ, đợi tới khi duyên số đến, bản chưởng quỹ tự khắc sẽ giải đáp cho
ngươi.”
“Thời cơ chưa đến? Chưởng quỹ, ngươi là đang đùa giỡn ta?” – Trong mắt Tiêu
Động hiện lên lửa giận, hắn nào sẽ tin mấy lời xàm xí này của Phạm Hiên.
“A Di… à không, bản chưởng quỹ chưa từng biết nói dối bao giờ.” – Phạm Hiên
híp mắt lại, khàn giọng nói ra.
“Ngươi… Được rồi, vậy nhờ chưởng quỹ mở cửa cho chúng ta rời khỏi, Tiêu Động
ta đây đã không còn chuyện gì muốn làm phiền ngươi nữa.” – Thiện cảm sụt giảm,
Tiêu Động thẹn quá thành giận, không muốn tiếp tục ở lại cửa tiệm nhỏ một một
giây nào nữa.
Phạm chưởng quỹ nhún vai, gật đầu. – “Tiêu Động huynh đệ ngươi muốn đi? Được
a, chỉ là nhớ coi sóc Công Dương tiểu tử nhà ngươi kỹ một chút, đừng để hắn
chết bất đắc kỳ tử là được. Há!” – Hắn nói bằng giọng thản nhiên như không,
sau đó còn dùng ánh mắt có chút thương cảm nhìn Công Dương Dã.
“Bất đắc kỳ tử? Ngươi có ý gì?” – Tiêu Động cảnh giác nhìn Phạm chưởng quỹ,
không lẽ nguyền rủa kia sắp lấy đi tánh mạng của Công Dương Dã?
Phạm Hiên cất giọng hời hợt, thần thái cao lãnh. – “Ngươi có thể vạch áo ra
xem sau lưng hắn như thế nào.”
“Có ý gì?” – Tiêu Động buông lời nghi vấn, nhưng không hề chần chừ, vội vàng
cởi y phục của Công Dương Dã ra, lật cho gã nằm sấp xuống sàn, bắt đầu soi mói
tấm lưng ‘ngọc ngà’ của gã.
Ngoại trừ có hơi gầy yếu, xanh xao vàng vọt và vài vết bầm tím ra, chẳng có gì
ở trên lưng Công Dương Dã cả.
Trông thấy Tiêu Động dùng ánh mắt chất vấn nhìn mình, Phạm Hiên vỗ mông con
mèo béo một cái. – “Chiêu Tài, mau làm việc!”
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài!” – Ngáp một cái rõ to, sau đó gãi mông đứng
dậy, con mèo béo nhảy tót xuống sàn, bò lên trên lưng Công Dương Dã.
Chân trái đưa ra phía trước, Dương Nghi lập tức hiện lên, Vô Địch dùng nó quét
một đường dọc theo cột sóng của Công Dương Dã, để lại một vệt bạch văn nửa hư
nửa thực, sau đó nó liền nhảy lại trên quầy.
Chẳng mấy chốc, bạch văn mờ dần rồi tan biến, giữa lưng Công Dương Dã chợt
hiện lên một chú ấn hình tròn màu máu với các đường hoa văn phức tạp. Chú ấn
huyết sắc ấy liền chặt với cột sống của Công Dương Dã, bám sâu đến tận tủy cốt
của gã, khi sáng khi tối, lập lòe mờ ảo.
“Đây là…” – Tiêu Động kinh nghi bất định nhìn về phía Phạm chưởng quỹ.
Kẻ sau dùng Giám Bảo Nhãn liếc qua huyết sắc chú ấn một cái. – “Truy Huyết Chú
Ấn a. Người dùng ấn này có thể lấy máu của kẻ bị thi chú để làm mắt xích liên
kết, hai người càng cách xa nhau thì người bị thi chú sẽ càng thống khổ, nếu
vượt quá phạm vi mà người dùng ấn thiết lập thì coi như mất mạng. Trên cơ bản
nó cũng là một loại linh ấn theo dõi, chỉ là có được năng lực khống chế sinh
tử, càng thêm cao cấp mà thôi.” – Phạm Hiên hời hợt giải thích cho hắn.
Theo lý thì qua lần dùng Giám Bảo Nhãn để giám định Công Dương Dã khi nãy, hắn
phải biết được gã đang trúng chú ấn này mới phải. Nhưng vì Vạn Năng Thương Hội
có một công năng là tạm thời cắt đứt sự ảnh hưởng của các loại phép thuật tạo
liên kết với khách hàng, cho nên hắn không thể giám định ra được.
Ví dụ điển hình là bọn tán tu bị trúng Quỷ Mê Tâm Khiếu Đại Pháp mấy hôm trước
và Công Dương Dã của ngày hôm nay.
Lần này chủ yếu là nhờ con mèo béo truyền âm nhắc nhở nên hắn mới biết a, Phạm
Hiên cảm thấy con mèo này đỡ vô dụng hơn rồi. Ặc, thằng này phiến diện thế
đấy.
~~*~~