Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Ánh mắt của Phạm chưởng quỹ nhìn về phía Tiêu Động đã bình thường trở lại,
nhưng người sau vẫn thoáng cảm nhận được là gã chưởng quỹ này có ý đồ bỉ ổi gì
đó với mình, như một con dã thú trở nên khát máu khi nhìn thấy con mồi, hau
háu trực chờ để há mồm nuốt lấy.
Hắn vô ý thức bắt lấy cánh tay của Công Dương Dã, bỗng cảm thấy yên lòng hơn
không ít, có thể tự nhiên đối mặt với tên chưởng quỹ quái dị kia.
‘Có gian tình.’ – Phạm Hiên híp mắt nhìn hai người họ, trong đầu không nhịn
được xuất hiện tà ý, sau đó cơn buồn nôn chợt dưng lên. – ‘Meo kiếp, tu chân
giới bây giờ còn cứu được sao?’
Không nhịn được xem lại bảng hệ thống của Tiêu Động một lần nữa, Phạm chưởng
quỹ vẫn không kìm được lòng ghen ghét, thầm than thở. – ‘Meo nhà nó, linh căn,
thể chất, huyết mạch… Chậc, chậc, Hỏa, Viêm, Diễm ba thứ có đủ, thằng này là
sinh ra để chơi lửa mà. Đến đạo cụ cũng có một ngọn hỏa chủng Kỳ Vật Cửu Phẩm
Lưỡng Cực Hàn Viêm, thiếu niên a, ta rất là mong chờ đến ngày ngươi đi phóng
hỏa đốt nhà người khác.’
Lại bị ánh mắt ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ của Phạm Hiên nhìn đến, Tiêu Động
bất tri bất giác đưa một tay ra sau bụm lấy mông của mình, há miệng gọi to. –
“Chưởng quỹ!” – Đây là lần thứ hai hắn quát gọi tên chưởng quỹ quái dị này
rồi.
Tiêu Minh biết tiệm này kinh khủng ra sao a, nghe gã đại thiếu gia phế vật này
liên tục hô to gọi nhỏ, mồ hôi lạnh chảy ra, ướt đẫm cả lưng áo của y. – ‘Muốn
chết cũng đừng kéo theo ta.’ – Ánh mắt không tự chủ được liếc con mèo béo, chỉ
cần thấy nó nhúc nhích là y co giò chạy ngay.
Cũng may, Phạm Hiên chẳng hề ý có nghĩ giết ai nha, hắn còn muốn dựa vào Tiêu
Động kiếm Tài Khí đây, sao mà nỡ khiến hết chết cho được. – “Ta biết ngươi,
Tiêu Động phải không? Đã từng xếp hạng nhất Tiềm Long Bảng nha. Thật ngại quá,
lần đầu gặp mặt nên có chút bối rối, xin thông cảm cho.” – Hắn chợt nhớ tới
cuộc trò chuyện với Từ Thịnh, liền nở nụ cười bồi tội giải thích cho thái độ
bất thường khi nãy của mình.
Chỉ là nói đến ‘đã từng xếp hạng nhất Tiềm Long Bảng’ là có ý gì? Đây không
phải là đang kiếm chuyện với người ta sao, hắn không muốn làm ăn nữa à? – ‘Này
thì để ngươi chớ khinh thiếu niên nghèo, Thiên Đạo Chi Tử, hừ!’ – Ngoài mặt
mỉm cười hiền hòa, trong lòng hắn thì lại nghĩ khác.
Thằng này là đang ghen tị a, bảng hệ thống của hắn nào có cái gọi là Thiên Đạo
Chi Tử hay khắc họa nhân sinh đâu, người không biết còn tưởng rằng tên kia mới
là nhân vật chính chứ không phải hắn. Ặc, mặc dù hắn nhiều hơn người ta một
cái mục tiêu: Trở thành chư thiên đệ nhất thương nhân, vạn giới đệ nhất phú
hào.
Hắn cũng đã thăm dò từ hệ thống rồi, không ngờ tên Tiêu Động này xét theo một
phạm trù nào đó đúng là nhân vật chính a.
Theo hệ thống giải thích, mỗi một phương thế giới đều sẽ đản sinh ra một bậc
tồn tại được số trời chiếu cố, những kẻ ấy được gọi là Số Mệnh Giả, hay theo
cách gọi của hệ thống chính là Thiên Đạo Chi Tử.
Thiên Đạo Chi Tử sở hữu một thứ mà tất cả những kẻ còn lại trong thế giới ấy
không có, thứ đó gọi là Số Mệnh. Số Mệnh huyền diệu khó hiểu, không thể giải
thích.
Nó giống như Phúc Duyên, có thể giúp Thiên Đạo Chi Tử gặp nhiều may mắn trong
cuộc đời, ra cửa gặp thần khí, hái hoa gặp linh dược.
Nó lại giống như Công Đức, có thể giúp Thiên Đạo Chi Tử gặp dữ hóa lành, đối
kháng kiếp số, tiêu tai giải nạn.
Nó cũng giống như Khí Vận, có thể giúp Thiên Đạo Chi Tử gia tốc tu hành, phá
tan bình cảnh, ấn chứng bản tâm, dẫn vào đại đạo.
Số Mệnh giống với ba thứ ấy mà lại không phải ba thứ ấy, bao trùm bên trên
chúng nó, là thứ độc quyền thuộc về Thiên Đạo Chi Tử.
Cho một ví dụ trực quan hơn, giả sử một người bình thường và Thiên Đạo Chi Tử
cùng gặp phải thiên kiếp Nguyên Anh, thì thiên kiếp của người bình thường kia
là do hắn bị Thiên Đạo ghét bỏ, mục đích là để tiêu diệt hắn. Còn thiên kiếp
của Thiên Đạo Chi Tử chính là thử thách mà Thiên Đạo giao phó, muốn ma luyện
hắn mà thôi.
Phạm Hiên cũng biết thêm một điều, là mỗi thế giới cũng chỉ có duy nhất một
người có thể có đánh giá tổng hợp trên 90 mà thôi, đó chính là Thiên Đạo Chi
Tử. Bởi lẽ, đối với những ai không được số trời chiếu cố, thì trong các tiêu
chí đánh giá của bọn họ bị thiếu đi Số Mệnh, vĩnh viễn không thể nào vượt qua
90 được. Cho nên, nếu như Phạm Hiên gặp được một khách hàng không phải Thiên
Đạo Chi Tử mà có đánh giá tổng hợp tiếp cận 90 điểm, thì theo một lẽ nào đó,
kẻ ấy so với Thiên Đạo Chi Tử còn kinh khủng hơn nhiều.
Tiêu Động không biết mấy thứ loạn thất bát tao trên, hắn chỉ biết là tên
chưởng quỹ khốn kiếp này vừa khơi gợi lại nỗi đau của hắn. Có điều Phạm Hiên
cũng không hô phế vật này, phế vật nọ cho nên hắn cũng không đến mức nổi điên.
– “Chính là họ Tiêu này, xem ra thế nhân vẫn chưa quên a, đến bây giờ vẫn còn
người nhận ra ta.” – Tiêu Động nở nụ cười u ám, khổ sở đáp lại.
‘Nít nôi giả trang già đời làm gì? Tưởng ta không biết ngươi mới mười sáu sao?
Ở Trái Đất cũng chỉ mới học phổ thông mà thôi.’ – Phạm Hiên thầm khinh bỉ, mặt
ngoài lại bất động thanh sắc, ôn tồn bảo rằng. – “Tiêu Động huynh đệ ngươi là
có chuyện phiền lòng? Nếu đã đến Vạn Năng Thương Hội rồi thì chắc cũng biết
năng lực của ta, ngươi có thể nói ra xem vấn đề của ngươi là gì, bản chưởng
quỹ chắc chắn sẽ tận tâm tận lực giúp ngươi giải quyết.”
‘Mau mau nói ra là ngươi muốn khôi phục lại thiên phú ngày xưa rồi đưa linh
thạch cho ta, bảo đảm để ngươi hài lòng mà về. Không đúng, còn phải bàn điều
kiện hợp đồng, ta phải trói chặt ngươi vào bổn tiệm mới được, khà khà.’ – Hắn
háo hức nghĩ thầm, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng bản thân đang tắm
trong biển Tài Khí, xung quanh là mấy trăm ngọn núi linh thạch cao như Hy Mã
Lập Sơn, chiếu sáng mù mắt hắn.
Được rồi, Phạm chưởng quỹ của chúng ta lại thất thần.
“Chưởng quỹ! Chưởng quỹ!” – Đây là lần thứ ba Tiêu Động gọi tên chưởng quỹ
quái dị này rồi đó. Hắn vốn đang trình bày cả một lèo về vấn đề của Công Dương
Dã, nói đến miệng khô lưỡi đắng mới phát hiện tên chưởng quỹ kia đang mơ màng,
há miệng như đang đớp cái gì đó, ánh mắt nhìn qua hết sức dâm đãng.
Con mèo béo giơ chân vỗ trán. – ‘Thật mất mặt, meo! Bản miêu có nên tổ chức
một khóa luyện tâm cho tên này không? Hừm, cứ đợi hắn đến Trúc Cơ Trung Kỳ thì
hơn, nếu không chơi ra bệnh thần kinh thì biết làm thế nào, méo!’
Vô Địch không biết là động tác của nó vừa khiến cho một vị cao thủ Kim Đan Kỳ
tẹo nữa thì són ra quần. – ‘Bình tĩnh nào Tiêu Minh, ngươi và nó không có thù
oán, ngươi không biết nó, nó không biết ngươi.’ – Tiêu Minh hít một hơi thật
sâu, cố làm ra trạng thái tâm bình khí hòa.
‘Không lẽ hắn tu luyện gặp vấn đề?’ – Tiêu Diệp để ý thấy trạng huống không
bình thường của gã đồng tộc.
Ực!
Nuốt một ngụm Tài Khí trong tưởng tượng, Phạm Hiên hồi thần rồi. – “Ngại quá,
phương thức tu luyện của ta có chút đặc thù. Phiền Tiêu Động huynh đệ nói lại
một lần.” – Đây là câu mà bọn tán tu tới mua hàng giải thích hộ cho hắn những
lúc thất thần, Phạm chưởng quỹ cũng tiện miệng đem ra làm lý do lý trấu.
Tiêu Động bán tín bán nghi, nhưng không hỏi nhiều, một lần nữa nhắc đến vấn đề
của Công Dương Dã.
Phạm Hiên càng nghe, mồm há càng to, đợi đến khi Tiêu Động nói xong, hắn mới
trừng mắt nhìn y và Công Dương Dã. – “Nói ta nghe, hai người các ngươi có phải
là huynh đệ thất lạc nhiều năm?” – Gã Công Dương Dã kia thế mà cũng gặp chuyện
gần tương tự với tên Tiêu Động này, giống như một bản sao lỗi, trách không
được Phạm chưởng quỹ có nghi vấn như vậy.
“Lại nói, ngươi không hỏi vấn đề của ngươi a, sao lại nhắc đến chuyện của hắn
làm gì?” – Đây mới là chuyện mà Phạm Hiên quan tâm a, so với Thiên Đạo Chi Tử
như Tiêu Động, tên Công Dương Dã có đánh giá tổng hợp 40 điểm kia có cũng
được, không có cũng được, chả quan trọng gì.
“Vấn đề của ta?” – Đến lượt Tiêu Động há to mồm. Phải ha, nếu tên chưởng quỹ
này có thể giải quyết được tình trạng của Công Dương Dã, liệu có phải hắn cũng
có thể đối phó với trường hợp của mình hay không.
‘Cứ xem hắn giải quyết vấn đề của Công Dương tiểu tử như thế nào đã. Nếu hắn
thực sự đối phó được, vậy sau đó đến ta cũng không muộn.’ – Đã có chủ ý trong
lòng, Tiêu Động lắc đầu nói ra. – “Phạm chưởng quỹ, vấn đề của ta, ta tự nắm
chắc. Ngươi cứ xem xem tình huống của Công Dương tiểu tử trước đã, ta không
vội.”
Công Dương Dã nghe Tiêu Động nói vậy, nhớ ra là hắn cũng gặp phải chuyện gì.
Gã liền hiểu lầm a, tưởng là hắn muốn nhường trước cho mình, lập tức cầm chặt
lấy tay hắn. – “Tiêu Động huynh đệ!” – Hơi nước dâng lên trong hai con ngươi,
ánh mắt của gã chất chứa vô vàn cảm kích, nói không thành lời.
‘Ặc, gì đây?’ – Tiêu Động cũng ngơ một lúc, sau đó cũng giữ chặt tay gã, thâm
tình nói. – “Công Dương tiểu tử, ngươi đừng quên là đã hứa luyện chế cho ta
một món pháp khí.”
“Tiêu Động huynh đệ!”
“Công Dương tiểu tử!”
Ọe!
“Được rồi hai vị!” – Phạm Hiên không xem nổi nữa, búng tay một cái, một bức
ngũ sắc quang bích lập tức được dựng lên, chia cách hai gã thiếu niên.
‘Ta xem cho hắn trước còn không được sao?’ – Hắn thầm khóc trong lòng, nâng Tụ
Bảo Bồn trên tay trái, ánh mắt đau khổ nhìn về phía Công Dương Dã. Ặc, người
sau thế mà có chút u oán nhìn lại hắn, khiến Phạm chưởng quỹ của chúng ta khép
chặt tất cả các lỗ… chân lông.
Sau đó, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc rồi, nhìn Công Dương Dã với vẻ cực
kì trầm trọng. – ‘Thứ này, hơi bị cao cấp a.’
Công Dương Dã trông thấy cách Phạm Hiên nhìn mình, càng lúc càng thấp thỏm,
nhìn thái độ của tên chưởng quỹ có vẻ nặng nề bội phần, ánh mắt của gã cũng
nhiều thêm mấy phần tuyệt vọng.
Tiêu Động cũng căng thẳng rồi, thấy Phạm chưởng quỹ hồi lâu không nói gì, bầu
không khí càng lúc càng ngột ngạt, hắn đành phải lên tiếng phá giải. – “Này,
rốt cuộc là có giải quyết được không? Công Dương tiểu tử đến cùng là bị gì
hả?”
Phạm Hiên thu hồi ánh mắt, nghĩ đến thứ mà Tụ Bảo Bồn đề nghị bán cho Công
Dương Dã, hắn không nhịn được thở ra một ngụm trọc khí, đáp lại Tiêu Động. –
“Giải quyết hay không khoan hãy nói. Còn về vấn đề sau, thứ cho ta nói thẳng,
Công Dương tiểu tử nhà ngươi là bị nguyền rủa, hoặc chính xác hơn là cả nhà cả
họ hắn đời đời kiếp kiếp đều bị nguyền rủa.”
“Nguyền… rủa?!”
…
Thiên Vân Thành, Thần Binh Các.
Nửa giờ trước, lúc Tiêu Động và Công Dương Dã tìm đến Vạn Năng Thương Hội.
Công Thâu Chuyết ngồi trong phòng luyện khí, gạt đám vụn tàn linh thạch ra,
lão nâng một thanh trường thương ra từ trong chiếc bảo đỉnh của mình, đắc ý
vung vẩy trong tay.
Đó là một thanh món Linh Khí Thượng Phẩm mà lão vừa luyện chế thành công, giá
trị bất phàm.
“Lại có tiến bộ. Hừm, ắt hẳn không lâu nữa Công Thâu Chuyết ta có thể luyện ra
mười loại Linh Khí Cực Phẩm, trở thành Huyền Cấp Luyện Khí Đại Sư đỉnh tiêm
nhất. Sau đó lại đợi đám trẻ con mang huyết mạch Công Dương gia lớn lên, ta
còn có thể tìm hiểu huyền bí của Công Dương Chú Tạo Thuật, trở thành đệ nhất
Luyện Khí Sư của Bắc Hải Khu, ha ha ha ha ha!” – Công Thâu Chuyết ngạo nghễ
cười to.
Chợt, ánh mắt của lão co rụt lại.
Vận khởi chân nguyên, lão bắt liên tục mấy chục thủ ấn, cuối cùng phun ra một
ngụm máu tươi.
“Truy Huyết Chú Ấn… biến mất rồi???”
~~*~~