Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Cách thời gian hiện tại chưa bao lâu, trên một con đường nhỏ.
“Àiiii, không biết chưởng quỹ bị cái gì, giờ còn có vụ giới hạn đồ vật bán ra,
phát vé xếp hàng ngẫu nhiên, người làm tán tu biết phải làm sao?”
Vài tên tán tu Luyện Khí Kỳ tụm ba tụm năm lại đi chung với nhau, thần sắc đau
khổ, lắc đầu ngao ngán, than ngắn thở dài.
Bọn họ là đang phàn nàn về Vạn Năng Thương Hội a.
“Có linh thạch mà không muốn kiếm, Phạm chưởng quỹ kia đúng là đầu óc có vấn
đề!” – Một tên cáu gắt.
Một kẻ khác lập tức bịt miệng hắn. – “Suỵt! Khẽ thôi. Chưa ai biết tu vi
chưởng quỹ ra sao đâu, Vạn Năng Thương Hội cũng không xa, lỡ mà thần thức của
hắn bao trùm đến chỗ này…”
Tên tán tu ấy hoảng hồn, lập tức quỳ xuống vái lạy. – “Úi chao! Chưởng quỹ tha
mạng, chưởng quỹ tha mạng! Hu hu hu.” – Nước mắt nước mũi tức khắc tuôn ra đầy
mặt.
Mấy tên còn lại cũng im bặt, nơm nớp lo sợ nhìn quanh.
Trời quang mây tạnh, chả có gì xảy ra.
Bọn chúng thở phào.
“Thôi thôi! Ai về nhà nấy, ngày mai lại đến xếp hàng thử vận may.” – Chả còn
tâm trạng gì để tán chuyện, đám ô hợp này giải tán trong tức thì.
Tiêu Động và Công Dương Dã nhìn thấy một màn này, cũng nghe hết những gì bọn
chúng nói với nhau.
Men rượu tiêu tan, Tiêu Động chợt nhớ tới mục đích ban đầu của mình khi đến
Liên Nguyệt Phường Thị. Hắn là muốn tìm Vạn Năng Thương Hội a, nghe người ta
đồn đến thần kỳ như vậy, Tiêu Động cũng muốn tự mình chứng thực một phen xem
có đúng y như lời đồn đại hay không.
Nhìn vị hảo hữu vừa mới quen đang đi cạnh mình, nhớ đến hoàn cảnh của gã, hắn
chợt nảy ra một chủ ý. – “Công Dương tiểu tử, hay là ngươi thử đến Vạn Năng
Thương Hội kia xem thế nào. Phạm chưởng quỹ gì đó được nói đến thần thánh như
vậy, có khi y biết tại sao ngươi lại không luyện khí được nữa cũng nên.” – Bá
vai Công Dương Dã, hắn bắt đầu rót mật vào tai gã.
“Ài, vô dụng thôi.” – Công Dương Dã thở dài, đến cả vị các chủ thâm bất khả
trắc của Thần Binh Các cũng từng kiểm tra giúp gã rồi, y cũng vô lực bó tay
trước tình huống này, Phạm chưởng quỹ kia thì làm được gì.
Từ lúc gã chạy ra khỏi Thiên Vân Thành, toàn bộ thời gian đều dùng để đi xin
làm học đồ luyện khí, nào có tâm tư gì nghe mấy lời đồn thổi, nên chả hề biết
Vạn Năng Thương Hội này là chỗ nào, Phạm chưởng quỹ kia lại là ai, thần kỳ như
thế nào.
Gã không biết nhưng Tiêu Động biết a, hắn nói thêm. – “Ta nghe nói chưởng quỹ
kia còn từng bán ra đan dược có Đan Vân trong truyền thuyết cơ đấy, chưa biết
chừng y có thể trị được cho ngươi sao. Lại nói, ngươi vốn là đệ nhất thiên tài
luyện khí của Thần Binh Các, chắc y cũng muốn thu kẻ như ngươi vào dưới trướng
a.” – Hắn tiếp tục đầu độc Công Dương Dã.
Người sau cũng trúng độc rồi, gã vốn chẳng biết phải làm sao để lấy lại thiên
phú của mình, nay có một tia hi vọng, tất nhiên là phải lập tức bắt lấy. –
“Vậy chúng ta đi xem thử?” – Công Dương Dã hỏi ý Tiêu Động, đưa một tay xuống
dưới bụng xoa một chút. Thiệt cái tình, đã bị suy thận còn bị ép rượu, quả
nhiên là kết nhầm bạn xấu.
Tiêu Động lập tức kẹp lấy cổ, kéo gã đi. – “Đi thôi!”
“Khoan, khoan đã, ngươi biết chỗ đó ở đâu à?”
“Yên tâm, không phải là một bãi đất hoang rộng gần trăm dặm hay sao, nằm trong
đám kiến trúc này chính là hạc giữa bầy gà, rất dễ tìm thôi.”
“Chậm, chậm thôi! Ối, bụng của ta!”
Ở đằng sau, Tiêu Diệp và Tiêu Minh nhìn đại thiếu gia của họ lôi kéo một gã
thiếu niên khác, im lặng không nói gì, cứ thế đi theo.
‘Đến chỗ đó sao? Ta cần phải cẩn thận mới được.’ – Tiêu Minh thầm nhủ, hồi
tưởng lại tin tức mà người kia đã truyền cho hắn trước đó.
…
Giống như có một sợi dây vô hình kéo Tiêu Động đi, chẳng mất bao nhiêu thời
gian, hắn đã tìm thấy Vạn Năng Thương Hội rồi.
Trông thấy cửa hàng bé xíu, xập xệ, cũ nát giữa một vùng hoang vu rộng lớn,
Tiêu Động và Công Dương Dã bốn mắt nhìn nhau, một loại cảm giác quái dị xuất
hiện trong lòng hai người.
“Hình như… hơi nhỏ đi?” – Công Dương Dã lau mồ hôi trên trán, nhíu chặt chân
mày nhìn cửa tiệm nhỏ. Gã vốn xuất thân từ Thần Binh Các, trụ sở của nó phải
gấp mấy trăm lần cái cửa hàng bé xíu này a.
Tiêu Động cũng cạn lời a, hắn cứ tưởng nơi dám lấy tên Vạn Năng Thương Hội
phải to lớn huy hoàng lắm, dù không xứng với hai chữ ‘Vạn Năng’ thì cũng phải
giống với hai chữ ‘Thương Hội’ a. – “Này… À ha, tiệm này không phải rất thần
kỳ sao, nó có hình dáng… vi diệu, không hợp thói thường như vậy mới là chuyện
bình thường a.”
Hắn giải thích mà chính hắn cũng không tin, nên đành phải nói sang chuyện
khác. – “Được rồi, lớn nhỏ kệ nó, cứ tìm chưởng quỹ trước đã.” – Hắn kéo Công
Dương Dã đi gọi cửa.
Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi.
Tiêu Động hầm mặt quay đi, kéo theo Công Dương Dã rời khỏi chỗ này. Chưa được
trăm bước, bọn họ loáng thoáng nghe được một tiếng ‘oạch’ giống như có ai đó
vừa chụp ếch, sau đó là âm thanh kinh thiên động địa như ma gào quỷ rú.
“Đạo hữu xin dừng bước aaaaa!”
Hai người giật cả mình, vừa quay đầu lại liền thấy một vị thanh niên mặc
trường bào màu lục đang đứng trước cửa tiệm, hai tay chắp ở sau lưng, mái tóc
dài không gió tự bay, ánh mắt hững hờ nhìn về phía họ, phong thái như trích
tiên giáng trần.
“Y vừa gọi chúng ta?” – Tiêu Động hỏi thầm, cảm thấy cái giọng vịt đực vừa nãy
với tạo hình lúc này của Phạm chưởng quỹ hoàn toàn không khớp a.
“Chắc là do táo bón.” – Công Dương Dã nhỏ giọng đáp lại, gã cũng cảm thấy
không khớp, bèn tìm một cái lý do miễn cưỡng được cho là hợp lý.
“Chắc y phải khó chịu lắm.” – Tiêu Động gật gù, nhìn Phạm Hiên bằng ánh mắt
thương hại, không còn tức giận vì chuyện ban nãy nữa.
Đáng lý ra, lúc gặp phải kẻ bị nghi là cao nhân tiền bối, Tiêu Động phải ăn
nói cẩn thận lắm. Nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Phạm chưởng quỹ, hắn tự
động quên luôn chuyện đó, nói chuyện hết sức thoải mái, không kiêng nể gì cả.
Hiển nhiên, Phạm Hiên cũng chỉ là tiền bối dởm a, mặc cho gân xanh nổi đầy
trên trán, mười ngón tay như muốn bóp chết hai tên thiếu niên chết tiệt kia,
hắn vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, nghiêng người, giang một tay chỉ vào trong tiệm.
“Hai vị, đi đâu mà vội vàng. Ta là chủ nhân của tiệm này, Phạm chưởng quỹ.
Hoan nghênh đến với Vạn Năng Thương Hội, mời vào!” – Bắn cho hai gã thiếu niên
một ánh mắt hiền hòa, Phạm Hiên cất giọng trầm ấm.
“Sao ta cảm thấy có hơi không đáng tin?” – Vốn là người đưa ra chủ ý đến Vạn
Năng Thương Hội, nhưng giờ đây Tiêu Động không muốn ở lại chỗ này. Con tim vốn
đập loạn nhịp khi lần đầu tiên nhìn thấy tấm biển chữ vàng cũng chậm lại như
bình thường.
Rốp!
Phạm chưởng quỹ siết tay, nụ cười của hắn chợt méo đi một chút.
“Đã lỡ đến rồi, cứ vào thử xem sao.” – Công Dương Dã cũng có cảm giác giống
Tiêu Động, nhưng vì níu kéo chút hi vọng, gã quyết phải vào một lần. – “Có hai
vị trưởng lão của ngươi bảo vệ, ắt sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Động trợn mắt nhìn hắn, trong lòng kêu to. – ‘Đại ca a! Nghe người ta nói
là tiệm này nuôi yêu thú Tứ giai đó, hai vị trưởng lão nhà ta chỉ là Kim Đan
thôi.’ – Nhưng ngoài mặt thì lại bảo. – “Cũng đúng, đã cực khổ đến đây, ta
phải xem xem tiệm này rốt cuộc thần kỳ chỗ nào.”
Thế là hai tên phế vật và hai gã trưởng lão Kim Đan Kỳ bước vào trong Vạn Năng
Thương Hội rồi.
Nhìn bọn họ bước vào trong, trên mặt Phạm Hiên lộ ra một nụ cười tà, hắn chậm
rãi đóng cửa lại, ánh mắt trở nên thâm thúy cực kì.
Cạch!
Bốn người kia nghe tiếng cửa đóng lại, trái tim bỗng đánh thót một cái, trong
lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, tựa như dê vào miệng cọp.
Phạm chưởng quỹ xoay người lại, vẻ mặt bình thản không hiển lộ tâm tình, lững
thững bước ra sau quầy, ngồi xuống trên ghế bành, một tay vươn ra vuốt lưng
con mèo béo, sau đó ngẩng đầu nhìn bọn Tiêu Động, thần thái mang theo ba phần
ôn tồn, ba phần lạnh nhạt, bốn phần tinh tướng, khiến người khác không nhìn ra
sâu cạn.
Khóe mắt của Tiêu Minh liếc qua con mèo béo đang nằm trên quầy, thầm hít một
hơi lãnh khí. Hắn biết con mèo này là tồn tại bậc nào a, yêu thú Tứ Giai hùng
mạnh, một mình quật ngã Kim Thương Quân Trận của đế quốc mà không rớt một sợi
lông.
Phạm chưởng quỹ liếc tên này đầu tiên, mắt vàng lóe lên, Giám Bảo Nhãn lướt
qua.
‘Quá tầm thường, chắc chắn không phải kẻ này.’ – Âm thầm lắc đầu, hắn lại nhìn
sang Tiêu Diệp. – ‘Cũng không phải tên này, là hai gã thiếu niên còn lại.’
Phạm chưởng quỹ ngưng mắt nhìn Công Dương Dã.
Tu sĩ: Công Dương Dã (Nam, 17 tuổi)
Tu vi: Luyện Khí Nhị Trọng
Linh căn: Tứ Hành Khuyết Kim Tạp Linh Căn
Thể chất: Không
Huyết mạch đặc biệt: Không
Công pháp: Thiên Chuy Quyết
Đạo cụ: Không
Đánh giá tổng hợp: 40 điểm
‘Không phải tên này.’ – Phạm Hiên lắc đầu. Có điều trong lòng hắn hơi nghi
hoặc một chút, tên Công Dương Dã này thế mà có đánh giá tổng hợp tận 40 điểm,
gần bằng với người mang linh căn song thuộc tính là Từ Thịnh rồi a, nào có lý
này? – ‘Không lẽ hệ thống cũng có sai lầm?’
Không vương vấn chuyện này lâu, hắn bỏ qua Công Dương Dã, mỉm cười nhìn sang
Tiêu Động. – ‘Chắc chắn là ngươi. Để xem nào, đừng làm bản chưởng quỹ thất
vọng.’
Kim quang lấp lóe.
Tu sĩ: Tiêu Động (Nam, 16 tuổi, Thiên Đạo Chi Tử)
Khắc họa nhân sinh: Chớ khinh thiếu niên nghèo!
Tu vi: Luyện Khí Tam Trọng (Trúc Cơ Sơ Kỳ)
Linh căn: Cực Hỏa Thánh Linh Căn (Bị ức chế)
Thể chất: Thôn Viêm Thần Thể (Chưa kích hoạt)
Huyết mạch đặc biệt: Diễm Trung Tiên (Ngủ say)
Công pháp: Cự Hùng Đại Lực Quyết
Đạo cụ: Lưỡng Cực Hàn Viêm, tàn hồn Thần Dược Sư.
Đánh giá tổng hợp: 90 điểm
…
Phạm Hiên thẫn thờ, rã rời bất động nằm trên ghế, ánh mắt vẫn chết trân nhìn
tên thiếu niên trước mắt.
“Chưởng quỹ!” – Tiêu Động thấy tên chưởng quỹ này cứ nhìn mình chòng chọc nãy
giờ, cảm giác rợn cả gáy, không nhịn được hô to.
Phạm Hiên bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía hắn càng thêm chăm chú, phát ra ánh
lửa rừng rực, như muốn nuốt chửng lấy Tiêu Động.
“Chính! Là! Ngươi! Rồi!” – Hắn gằn từng chữ một.
Tiêu Động hoảng hồn, lùi về sau ba bước. – “Ta?” – Hắn e ngại hỏi lại, chuẩn
bị bỏ chạy khỏi chỗ này bất cứ lúc nào.
Mấy người còn lại cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ hình như chưa từng
đắc tội hắn đi? Ặc, ngoại trừ nói mấy lời không dễ nghe một chút.
Con mèo béo trở mình, khẽ lắc đầu.
‘Tới hơi sớm nha ngươi.’
~~*~~