Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Liên Nguyệt Phường Thị, Vạn Năng Thương Hội.
Bên trong cửa tiệm nhỏ.
“Ngươi là muốn quyết trận sinh tử với cừu nhân? Hưmm, để ta xem, Pháp Khí
Thượng Phẩm Khủng Yêu Ma Kính là lựa chọn tối ưu đấy! Không phải ngươi nói kẻ
thù ấy có thuần hóa một con yêu lang rất là đắc lực sao, món pháp khí này sẽ
giúp ngươi xử lý nó.” – Phạm chưởng quỹ nhắm mắt rung đùi, thái độ tư vấn rất
là hời hợt.
“Đa tạ chưởng quỹ đã chỉ một con đường sáng cho tiểu nhân!” – Ở trước quầy,
tên khách hàng cuối cùng của ngày hôm nay liên tục vái tạ hắn, thần sắc cảm
kích bất tận.
Phạm Hiên vẫn nằm dề trên ghế, mười phần phong phạm cao nhân, lắc đầu nói. –
“Mua bán mà thôi, ngươi có thể về.” – Hắn đã thu tiền tư vấn trước đó rồi, một
trăm Linh Thạch Hạ Phẩm, chẳng nhiều nhặn, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, ai
lại chê tiền bao giờ.
“A! Phạm chưởng quỹ, ngài có phải quên gì không?” – Tên khách hàng kia chưa
đi, vẫn đứng trước quầy, lộ ra nụ cười hòa hoãn, vẻ mặt có chút mong đợi nhìn
Phạm Hiên.
“Quên? Ta không quên gì cả.” – Phạm Hiên lắc tay.
“Pháp khí a chưởng quỹ, ngài chưa bán cho tiểu nhân a.”
“Pháp khí? À, ta nói bao nhiêu lần rồi. Hôm nay bổn tiệm đã thu đủ doanh số,
ngừng cung cấp hàng hóa, ngươi muốn mua gì thì ngày mai lại đến.” – Phạm
chưởng quỹ xua tay đuổi khách.
Ngày hôm nay, Thương Phẩm Ngọc Bích tiếp chừng chín trăm khách liền đạt tới
hạng mức bán ra tối đa mà hắn đã thiết lập, một nghìn viên Huyễn Minh Bảo
Thạch đầu tiên còn chưa dùng hết, nói gì đến việc phát tiếp một nghìn ‘cục
gạch’ nữa.
Tên khách hàng đang nhờ tư vấn này chính là kẻ nắm giữ ‘cục gạch’ thứ một
nghìn, trước gã cũng đã có nhiều người khác xin tư vấn, ai cũng phàn nàn về
quy định mới của Vạn Năng Thương Hội a.
Tại sao lại giới hạn hàng hóa bán ra? Bọn chúng cùng đau khổ hỏi câu này, đổi
lại chỉ là vẻ thờ ơ của Phạm chưởng quỹ.
Mua được thì mua, không mua thì cút, chỗ bản chưởng quỹ có pháp bảo rẻ nhất,
đan dược tốt nhất, các ngươi không đợi được thì đó chính là sự lỗ vốn của các
ngươi. Ừm, sau vài ngày buôn bán, Phạm Hiên đã quên luôn cái gì ‘khách hàng là
Thượng Đế’ rồi, giờ thì hắn nhận ra bản thân mình mới chính là Thượng Đế.
“Trời ơi, chưởng quỹ! Ngày mai ta phải quyết đấu rồi, như vậy sao được, như
vậy sao được!” – Tên khách hàng kia la hoảng.
Phạm Hiên thản nhiên như không. – “Thế thì mai ngươi đến sớm là được rồi, biết
đâu lại được ưu tiên xếp hàng trước thì sao?” – Huyễn Minh Bảo Thạch sẽ tự
động quay về Thương Phẩm Ngọc Bích khi cửa hàng dừng kinh doanh, tên khách
hàng kia chỉ có thể trông đợi vào vận may của mình mà thôi.
“Chưởng quỹ…”
Vụt!
Ngũ sắc quang hoàn lóe lên, tên khách hàng chỉ kịp kêu hai tiếng đã bị Phạm
Hiên đá ra khỏi cửa tiệm nhỏ.
Điều bất ngờ là lần này, Phạm chưởng quỹ chả tốn linh thạch để sử dụng lá chắn
phòng ngự của Ngũ Hành Tụ Linh Trận a. Lý do là bởi vì dựa vào tu vi Luyện Khí
Viên Mãn, hắn có thể tiêu hao pháp lực của mình để thôi động trận pháp, không
cần nhờ cậy đến nguồn năng lượng bên ngoài. Ặc, tất nhiên là uy lực cũng yếu
nhớt rồi, vì chân khí của hắn cũng chẳng dồi dào được bao nhiêu. Muốn tái hiện
lại cảnh hỏa long thiêu Kim Đan, hắn chí ít phải có tu vi Trúc Cơ Viên Mãn mới
được.
Còn có một lợi thế nữa mà Phạm Hiên vừa mới phát hiện của việc tự sử dụng pháp
lực để thôi động trận pháp. Đó chính là phạm vi hoạt động của trận pháp trở
nên lớn hơn rồi, hắn có thể kích hoạt nó ở bán kính hơn chục thước quanh cửa
tiệm nhỏ.
Từ giờ thì Phạm chưởng quỹ của chúng ta có thể không cần đau lòng mỗi khi sử
dụng trận pháp rồi. Ầy, nói quá sớm, nếu là Kim Đan, Nguyên Anh đánh tới thì
vẫn phải tiêu hao như thường, cho nên yêu cầu đề cao tu vi vẫn là thứ được đặt
lên hàng đầu.
Nói đến tu vi, con mèo béo thế mà không cho hắn đột phá a, Phạm Hiên khổ tâm
hết sức, như vậy làm sao tu luyện tiếp đây? Phạm chưởng quỹ sẽ chìm trong lười
biếng mất. Cũng may, hệ thống đã cho hắn thêm nhiệm vụ mới để làm.
Ngoại trừ nhiệm vụ: ‘Yêu nghiệt gõ cửa’ còn chừng nửa tháng sẽ tự động hoàn
thành, Phạm Hiên nhận được thêm hai nhiệm vụ mới dưới đây.
Nhiệm vụ một: Từ giờ mới là khởi đầu
Yêu cầu: Ký chủ Thần Bí Thương Nhân Tập Sự cần thăng đẳng cấp của mình lên
Thần Bí Thương Nhân Hạ Đẳng. (Điều kiện để thăng cấp: Lợi nhuận tổng hợp đạt
đến một tỉ Linh Thạch Hạ Phẩm, thành công trong việc ký 1 bản Tiểu Thiên Hợp
Đồng)
Tiến độ hiện tại:
Lợi nhuận tổng hợp: 1.000.000.000/1.000.000.000 Linh Thạch Hạ Phẩm (Hoàn
thành)
Ký kết Tiểu Thiên Hợp Đồng: 0/1 (Chưa hoàn thành)
Phần thưởng: Tiểu Thiên Hợp Đồng*10
Nhiệm vụ hai: Trên bàn đàm phán
Yêu cầu: Đạt thành thỏa thuận sơ bộ với một khách hàng có đánh giá tổng hợp
trên 60, khiến kẻ đó đồng ý ký hợp đồng với Vạn Năng Thương Hội.
Phần thưởng:
Thần Bí Thương Nhân Sáo Trang (2/6) – Thiên Đạo Bút
10 năm trong XX Thiền Phòng (Nếu khách hàng có đánh giá tổng hợp dưới 70, XX
là Hoàng Tự. Dưới 80, XX là Huyền Tự. Dưới 90, XX là Địa Tự. Trên 90, XX là
Thiên Tự)
Chính là hai nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ một thì không nói làm gì, nhưng Phạm Hiên vừa nhìn thấy nhiệm vụ hai
liền đỏ mắt rồi. Kinh qua năng lực thần dị của cái bô… à không, phải là Tụ Bảo
Bồn, Phạm chưởng quỹ của chúng ta đã biết mấy thứ Thần Bí Thương Nhân Sáo
Trang này không phải bảo bối tầm thường a. Lại thêm cây Thiên Đạo Bút này,
trong tên có hai chữ Thiên Đạo, công năng ắt phải càng thêm kinh khủng.
Càng không phải nói đến phần thưởng thứ hai, mười năm ở Thiền Phòng a, mà còn
có thể vào ở Huyền Tự, Địa Tự và thậm chí là Thiên Tự. Chính bản thân hắn đã
trải qua sự lợi hại của Hoàng Tự Thiền Phòng rồi, vẫn khó có thể tưởng tượng
được ba loại Thiền Phòng còn lại sẽ còn ghê gớm như thế nào nữa?
Có điều hắn cũng không vội hoàn thành hai nhiệm vụ này. Tạm thời chưa thể đột
phá tu vi, hắn cũng chẳng gấp lắm việc có thời gian vào ở Thiền Phòng hay
không, vả lại còn có một vị khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 70 là Triệu
Ngữ Yên để thủ sẵn, Phạm Hiên cũng rất là mong đợi xem bản thân có gặp vận khí
rắm chó, tìm được một tên khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 80 hay thậm chí
là 90 hay không.
Đã dự tính xong mọi chuyện trong đầu, Phạm chưởng quỹ kiểm kê lại thu nhập
ngày hôm nay, sau đó đi ra ngoài kéo Thương Phẩm Ngọc Bích vào lại trong tiệm,
kéo cửa tiệm để khép hờ. Éc, tờ thông báo tạm nghỉ vì bị táo bón vẫn còn được
dán ở trên cửa a, nó là thứ mà con mèo béo đã dán lên mấy ngày trước mà Phạm
Hiên không hề hay biết.
Ngả lưng xuống chiếc ghế bành yêu quý của mình, Phạm chưởng quỹ chợt cảm thấy
có chút trống rỗng, hắn không biết phải làm gì bây giờ a, rảnh rỗi đến hoảng.
‘Không lẽ đi ngủ?’ – Nhìn con mèo béo đang nằm híp mắt say sưa một cách ngon
lành, Phạm Hiên cũng bắt chước nó, nhắm mắt lại định ngủ.
Một phút…
Ba phút…
Năm phút trôi qua.
“Đậu xanh rau muống! Tỉnh như quỷ thế này?” – Phạm Hiên vừa phát hiện ra một
tác hại của việc có tu vi a, tố chất thần kinh và thân thể quá khỏe mạnh, làm
sao mà ngủ được.
Thế là hắn dùng một biện pháp rất là cổ điển.
“Một con Chiêu Tài, hai con Chiêu Tài, ba con Chiêu Tài, bốn con Chiêu Tài…”
Đôi tai của một con vật nào đó khẽ giật.
“… một trăm con Chiêu Tài, một trăm linh một con Chiêu Tài, một trăm linh hai
con Chiêu Tài, một…”
Rầm!
Phạm chưởng quỹ lại bị đạp dính vách nữa rồi.
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài. Tiểu tử, giữa trưa ngươi không câm miệng
ngủ đi, rên rỉ cái gì hả?” – Con mèo béo đứng thẳng bằng hai chân, ánh mắt
nhìn về phía Phạm Hiên hết sức nguy hiểm.
Bịch!
Phạm Hiên thất thểu trở về chỗ ngồi, đau khổ than vãn. – “Chán chứ sao. Ngủ,
ngủ, ngủ! Suốt ngày chỉ biết ngủ, ta cũng không phải ngươi a!”
Con mèo béo liếc hắn một cái, sau đó móc Tụ Bảo Bồn ra.
Cạch!
“Đưa tiền, ta mời ngươi ăn bữa ngon!” – Mặt trời mọc hướng Tây a, Vô Địch hôm
nay vậy mà rủ lòng thương xót cho Phạm chưởng quỹ rồi.
Rầm, rầm, rầm!
Phạm Hiên lập tức đổ ra một núi đồ vật lên bàn, mặc nó lựa chọn, nước mắt lưng
tròng nhìn con mèo béo, chất chứa biết bao hi vọng.
Một lát sau.
Cầm một miếng thức ăn bỏ vào miệng, Phạm Hiên vừa nhai vừa đau đáu nhìn con
mèo béo, ánh mắt như muốn giết người, tưởng tượng miếng ăn trong miệng mình
chính là thịt của con mèo chết tiệt ấy.
Dưới con mắt của hắn, Vô Địch nhét đầy một mồm cá viên, chậm rãi nhai nuốt,
hai má phồng lên, trông rất là giống với bọn chuột lang.
‘Ăn chết ngươi đi!’ – Phạm chưởng quỹ thầm rủa.
Gọi lên một đĩa sủi cảo nhân cá, con mèo béo kia đúng là muốn mời hắn ăn. Ừm,
phần nhân cá bên trong do nó ăn, phần vỏ bột bên ngoài do hắn ăn.
“Chiêu Tài, ngươi cứ chờ đó! Ngoàm!” – Hắn nghiến răng nghiến lợi hăm dọa con
mèo béo, tay không quên bốc một phần vỏ sủi cao cho vào miệng. Hết cách rồi,
thứ này cũng ngon đến không hợp thói thường.
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài. Nhăm nhăm, ngăn ngon ngăn ngon.” – Bằng một
cách thần kỳ nào đó, dù cho trong miệng tràn đầy đồ ăn, nó vẫn có thể nói câu
đầu tiên hết sức rõ ràng.
“Hừ!”
Một người một mèo vừa ăn vừa lườm nhau, đao quang kiếm ảnh bay múa trong vô
hình.
Chợt.
Cộp! Cộp!
“Cho hỏi có chưởng quỹ ở đây không?” – Một giọng nói vọng vào từ ngoài cửa.
Phạm Hiên mặc kệ, tiếp tục nhai vỏ sủi cảo.
Bành! Bành! Bành!
Tiếng vỗ mạnh vào cửa vang lên chát chúa, kèm theo đó là tiếng gào to. – “CÓ
AI KHÔNG?!”
‘Meo kiếp nhà nó.’ – Phạm Hiên trợn mắt nhìn ra ngoài, cất giọng đầy chói tai.
– “Đã bảo là nghỉ bán rồi! Cút đi, muốn gì thì ngày mai trở lại.”
Âm thanh bên ngoài chợt im bặt.
Sau đó…
“Thái độ gì đây hả? Chó chết! Ta phải cho hắn biết…” – Chủ nhân của giọng nói
kia nổi sùng rồi, muốn động tay chân.
Bỗng nhiên có một người khác khuyên ngăn. – “Bình tĩnh, bình tĩnh! Chưởng quỹ
này không phải bị táo bón sao, tâm tình khó chịu là bình thường, nên thông cảm
a. Chúng ta trở về, ngày mai lại đến, ngày mai lại đến!”
‘Táo bón?’ – Phạm Hiên không biết mình bị từ bao giờ a, sau đó liếc sang con
mèo béo, hắn lập tức hiểu là trò của nó. – “Ngươi chờ đó!” – Trừng mắt nhìn
con mèo chết tiệt ấy một cái, hắn đi ra đóng kín cửa luôn.
“Hừ, yên tĩnh rồi.” – Thả lỏng tâm trạng, hắn quay trở lại sau quầy, tiếp tục
tận hưởng bữa ăn của mình, bỗng thấy con mèo béo đang há mồm nhìn chằm chằm ra
hướng cửa. – “Này, ngươi bị gì hả?”
“Ngươi tốt nhất là nên ra giữ người kia lại!” – Giọng của Vô Địch chợt trầm
xuống, nghe cực kì nghiêm túc.
Phạm Hiên không hiểu sao nó lại trở nên như vậy. – “Giữ ai? Ngươi có bị gì
không a Chiêu Tài?” – Hắn vươn tay sờ đầu con mèo béo.
Vô Địch thế mà không thèm phản bác vụ tên gọi, nó làm một hơi nuốt hết thức ăn
trong miệng, đứng thẳng người nhìn ra phía cửa. – “Khách hàng của ngươi! Khách
hàng lớn nhất… ở thế giới này.” – Nói xong câu này, nó ném Tụ Bảo Bồn về phía
Phạm chưởng quỹ.
Bộp!
Bắt cái bô vào tay, Phạm chưởng quỹ há hốc mồm. – “Lớn… NHẤT?!?” – Hắn gầm lên
dữ dội, ba chân bốn cẳng phóng ra cửa, té oạch nằm xuống mặt đất, dùng tốc độ
siêu phàm giang tay mở rộng cánh cửa.”
Phạm Hiên như bị một vị họ Thân nhập vào người, hắn nhắm mắt thét to, âm thanh
chấn động hư không.
“ĐẠOOOO HỮUUU DỪNGGG BƯỚCCC!!!”
~~*~~