Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Thiên Vân Sơn, Vô Dã Phường Thị.
Trước một hàng rèn nọ.
“Cút đi! Đừng lãng phí thời gian của ta!” – Một gã đàn ông thét lên. Gã trông
chừng ba mươi tuổi, mặt mũi hung ác, cơ bắp cuồn cuộn, nắm trong tay một thanh
búa đánh thép lớn.
Gã là một vị Hoàng Cấp Luyện Khí Sư.
Gã Luyện Khí Sư này vừa đá một tên giúp việc vô tích sự ra khỏi cửa hàng của
mình.
Kẻ giúp việc vô tích sự ấy… Chính là Công Dương Dã.
Đã chục ngày trôi qua kể từ hôm hắn bị đuổi khỏi Thần Binh Các, ôm theo hai
quả thận đáng thương của mình, Công Dương Dã lang thang đầu đường xó chợ.
Hắn không thể ở lại đế đô được nữa, không phải vì biết được Thần Binh Các muốn
tuyệt đường sống của hắn, mà bởi vì Công Dương Dã không muốn ở lại nơi đấy
nữa. Đế đô, tòa đô thành chứa chấp trụ sở Thần Binh Các, nơi vốn là nhà của
hắn nay đã trở thành cơn ác mộng hằng đêm của Công Dương Dã, ký ức về ba tháng
sống trong địa ngục kinh khủng đó đã hằn sâu vào trí óc của hắn, vĩnh viễn
không thể xóa nhòa.
Công Dương Dã không cách nào ở lại nơi đau lòng ấy được nữa.
Theo bước chân vô định của mình, hắn đã lê lết được đến Thiên Vân Sơn. Sau
những ngày mờ mịt, tuyệt vọng trước tương lai không biết đi đâu về đâu của
mình, Công Dương Dã thế mà lấy lại được ý chí rồi, thứ ý chí đã giúp hắn không
từ bỏ quyết tâm tu hành ban đầu, từ chối việc trở thành một tên hoàn khố phế
vật, mài công khổ luyện tài nghệ luyện khí.
Những lời mà hắn đã nói trước Công Thâu Kính, ham muốn tái tạo lại huy hoàng
của Công Dương Chú Tạo Thuật, Công Dương Dã xem đó là mục tiêu hàng đầu của
mình, vượt lên trên cả việc trả thù Công Thâu Chuyết và bọn trưởng lão đã ban
cho hắn ba tháng làm máy đẻ, sống một đoạn thời gian không bằng súc sinh.
Nhớ đến sự kỳ vọng của tổ gia gia Công Dương Minh lúc còn tại thế, nghĩ đến
truyền thống luyện khí đã kinh qua biết bao đời của Công Dương gia, hắn cảm
thấy tư thù cá nhân của mình nhỏ bé đi rất nhiều.
“Dã nhi, ngươi có biết không? Công Dương Chú Tạo Thuật không chỉ là một loại
thuật luyện khí độc môn của Công Dương gia ta, nó còn là niềm tự hào, biểu
tượng của gia tộc. Tổ gia gia không biết vì sao, nhưng ta nhớ được tổ gia gia
của tổ gia gia của ta đã từng nói, dù cho một ngày Công Dương gia tận diệt,
huyết mạch đứt đoạn, thì cả tu chân giới này vẫn phải nhớ đến sự vĩ đại của
các Luyện Khí Sư Công Dương gia, mặc kệ kẻ đó là phàm nhân hay đại năng lão
tổ, Chú Tạo Thuật của chúng ta không phải là thứ mà họ có thể khinh nhờn.”
Vào cái ngày định truyền lại Công Dương Chú Tạo Thuật cho hắn, Công Dương Minh
đã nói những điều này.
Công Dương Dã hồi tưởng lại những gì mà tổ gia gia nói với hắn, lửa quyết tâm
bừng cháy, hắn biết mình phải cố gắng lên, không thể từ bỏ mọi thứ dễ dàng như
vậy được.
Hắn muốn tìm lại Công Dương Dã ngày ấy, luyện khí sư thiên tài bậc nhất còn
sót lại của Công Dương gia.
Đáng tiếc, thất bại nối tiếp thất bại. Hắn đi khắp các cửa hàng lớn nhỏ trong
những phường thị, đăng kí trở thành một tên học đồ luyện khí, tìm cách lấy lại
tài nghệ luyện khí của mình.
Nhưng mà… đến cả việc tinh chế, xử lý nguyên liệu hắn cũng không thể làm được,
bất kể thứ gì vào tay hắn đều trở nên hỏng bét.
Sáu ngày trôi qua, Công Dương Dã đi được ba phường thị, bị gần năm mươi cửa
hàng lớn nhỏ khác nhau đuổi đánh. Lúc đầu hắn được người ta nhận vào làm là
bởi vì kiến thức lý thuyết về luyện khí của hắn rất vững chắc, nhưng mà đến
giai đoạn bắt tay vào làm thì mọi thứ liền tan tành, hắn giống như trúng phải
nguyền rủa gì đó, bị cái nghề luyện khí này ghét bỏ.
Phủi tro bụi trên người mình, Công Dương Dã gắng gượng đứng dậy, khom mình xin
lỗi gã Luyện Khí Sư kia, sau đó lê bước chân nặng nề của mình, ôm bụng rời đi,
bóng lưng hết sức tiêu điều.
“Shhh… Thứ gì không biết, còn trẻ không chuyên tâm tu luyện, sa đọa vào nữ
sắc, để đến khi thân tàn ma dại mới chịu quay đầu thì được gì, trên đời này
cũng không có thuốc hối hận. Phi, nói đến lại bực mình, báo hại lão tử tổn
thất tài liệu!” – Gã Luyện Khí Sư kia lắc đầu mắng sảng, khạc ra một ngụm rõ
bự để xả xui.
Rộp! Rộp!
Xiết chặt hai nắm đấm, Công Dương Dã vẫn chưa đi xa mấy, dựa vào tu vi Luyện
Khí Nhị Trọng yếu ớt, hắn vẫn có thể nghe gã kia nói gì. Cắn chặt hàm răng,
hắn nhịn xuống uất hận trong lòng, tiếp tục đi về phía trước, đạp từng bước
nặng như Thái Sơn lên mặt đất.
Hắn thật sự không có nhiều thời gian để lãng phí.
…
Liên Nguyệt Phường Thị.
“Àiiii, hôm nay vẫn không mở cửa sao?” – Một tán tu Trúc Cơ Kỳ than vãn, ánh
mắt mỏi mòn, tưởng chừng như vô vọng.
“Đã bảy ngày rồi a, Trúc Cơ Đan của ta!” – Một tên Luyện Khí Viên Mãn đấm ngực
dậm chân.
“Chưởng quỹ a chưởng quỹ, ngài có cần ta giúp làm thông thoáng không hả, ta
rất là có kinh nghiệm.” – Một tên tán tu nọ bỗng lộ vẻ thẹn thùng.
Loạt soạt! Loạt soat!
Tất cả mọi người lập tức tránh xa hắn, để hắn mình ta một cõi, chơi vơi giữa
bãi đất rộng.
Khuôn viên trăm dặm không một cành cây ngọn cỏ, có một đám hơn nghìn tán tu
đang ngồi bệt trên đất, đờ đẫn nhìn về kiến trúc duy nhất ở nơi đây.
Đó là một cửa tiệm nhỏ xập xệ có hai tầng, treo một tấm biển đầy bá khí, lấp
lánh ánh vàng.
Vạn Năng Thương Hội.
Mấy ngày gần đây, tiệm này chính là cửa hàng được chào đón nhất của Liên
Nguyệt Phường Thị, hằng ngày khách đến nườm nượp, xếp hàng dài đến độ quấn
thành mấy chục vòng quanh tiệm, tuyệt nhiên không một ai dám làm bậy, đến cả
những cao thủ Kim Đan Kỳ khét tiếng cũng đến cầu mua hàng của tiệm này, ngoan
ngoãn như những con cún chờ ăn.
Nghe đồn rằng, tiệm này không gì không có, đan dược có Đan Vân, trận pháp thất
truyền, linh phù độc lạ, pháp bảo thượng giai, kỳ yêu dị thú, v.v… cái gì tiệm
này cũng có thể bán, giá cả lại còn rẻ đến không hợp thói thường, bị rất nhiều
cửa hàng khác chửi rủa, nhưng họ cũng chả làm được gì.
Bởi vì tiệm này có nuôi một con mèo… ừm, là yêu thú Tứ Giai đã từng đạp bẹp vô
số cao thủ Kim Đan như những con kiến, đến cả quân đội triều đình cũng phải
chào thua trước nó, thậm chí còn không dám đến trả thù phục hận.
Có điều, tiệm này đột nhiên lại tuyên bố tạm đóng cửa rồi.
Tờ mờ sáng bảy ngày trước, trên cửa Vạn Năng Thương Hội đột nhiên xuất hiện
một tờ thông báo với nội dung ngắn gọn như sau:
“Chứng táo bón của chưởng quỹ tái phát, tiệm tạm thời đóng cửa vô thời hạn.”
Hết rồi a.
Bảy ngày trôi qua, đội ngũ xếp hàng cũng dần vơi bớt, từ mấy vạn người lúc ban
đầu đến giờ chỉ còn lại khoảng nghìn người là tiếp tục chờ đợi. Mấy kẻ này
hoặc là tới lúc mấu chốt để đột phá, tính cầu một viên Nhất Chuyển Đan dùng
cho chắc, hoặc là không biết bản thân nên tiếp tục tu luyện thế nào, định nhờ
chưởng quỹ tư vấn hộ.
Ừm, cũng nhờ những kẻ thuộc về trường hợp sau mà Phạm chưởng quỹ của chúng ta
cũng có thêm một nguồn thu nhập nhỏ, đó chính là phí tư vấn a. Giám Bảo Nhãn
phối hợp Tụ Bảo Bồn, Thần Bí Thương Nhân cũng thành Thần Bí Giáo Sư rồi, tất
nhiên là giáo sư dởm thôi, chỉ điểm qua loa thì được, đào sâu thêm tí là lộ ra
ngay một con hàng thiếu kiến thức, mới tu luyện chưa đến một tháng.
Trở lại vấn đề mà ai cũng thắc mắc, tại sao Phạm chưởng quỹ lại đóng cửa không
buôn bán?
Ừm, đầu tiên phải nói đến là mấy ngày trước hắn đã hoàn thành được một cái
nhiệm vụ rồi.
Nhiệm vụ: Khách đến! Khách đến!
Tình trạng: Hoàn thành
Phần thưởng: 10 năm ở Hoàng Tự Thiền Phòng, Thương Phẩm Ngọc Bích*1.
Hay lắm, có thêm thời gian mười năm để vào trong Thiền Phòng, chưởng quỹ của
chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản kha khá để tu luyện rồi, hắn vui lắm
lắm. Chỉ là có một thông báo khác của hệ thống vang lên, khiến cho chưởng quỹ
hết vui nổi rồi.
Lợi nhuận tổng hợp: 10.000.000 Linh Thạch Trung Phẩm.
‘Vạn Năng Thương Hội xin thông báo, Thần Bí Thương Nhân Tập Sự Phạm Hiên đã sử
dụng 10% nguồn cung ứng linh khí của thiên địa trong mười hai tháng.’
Lúc nhận được tin này, Phạm Hiên sốc ghê gớm. Hắn cứ tưởng mình có nguồn hàng
vô tận để bán, linh thạch sẽ mãi như sóng thần đánh liên tục vào túi của hắn,
vĩnh viễn không dừng lại. Rồi cuối cùng Phạm chưởng quỹ của chúng ta cay đắng
phát hiện ra ý nghĩ của mình là ngây thơ cỡ nào.
Vạn Năng Thương Hội là có hạn chế a, trên cơ bản thì hắn chỉ được cung ứng một
nguồn linh khí tạo hàng hóa có giới hạn trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang.
Ví dụ như lúc còn là Thần Bí Thương Nhân Học Đồ, hạn mức linh khí thiên địa
cấu thành bảo vật cao nhất mà hắn có là một tỷ Linh Thạch Hạ Phẩm trong một
năm. Tức là nếu như ban đầu, Triệu Ngữ Yên có khả năng mua một thứ gì đó vượt
giá hai tỷ Linh Thạch Hạ Phẩm thì hắn cũng không thể bán cho nàng được.
Tương tự như vậy, ở cấp bậc là Thần Bí Thương Nhân Tập Sự, hắn có trong túi
mười tỷ Linh Thạch Hạ Phẩm, tương đương với một trăm triệu Linh Thạch Trung
Phẩm để tạo hàng hóa trong một năm.
Tại sao Phạm chưởng quỹ lại sốc? Hắn không phải là có thể tiêu hao hết định
mức này rồi nghỉ khỏe, chờ sang năm lại tiếp tục buôn bán, đạo lý rất đơn giản
à nha.
Lý do cũng rất đơn giản, chính là bởi nếu làm như vậy, lỡ đến lúc gặp được
những khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 60 điểm mà không còn hàng để bán
thì hắn biết làm thế nào? Lượng Tài Khí tiềm năng mà hắn có thể làm thất thoát
là rất nhiều.
Đóng cửa tìm biện pháp, suy nghĩ hồi lâu, Phạm Hiên cuối cùng cũng tìm ra một
phương án để giải quyết. Thực ra đây là một cách rất bình thường, không cần
phải nghỉ bán làm gì, đau đầu vắt óc làm chi, nhưng chuyện dính dáng đến tiền
bạc và tương lai tu hành của mình khiến trí thông minh của hắn sụt giảm rất
nhiều. Ừm, hắn cũng muốn tranh thủ bảy ngày này để tu luyện a.
Hắn quyết định chỉ giành ra một nửa hạn mức để buôn bán hằng ngày, số còn lại
dùng để dự trữ, chờ những khách hàng thiên tài kia đến.
Phạm Hiên đã từng cân nhắc qua chuyện không bán hàng cho khách bình thường,
chỉ đợi gặp khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 60 mới nói chuyện giao dịch.
Nhưng mà làm như vậy thì Vạn Năng Thương Hội sẽ bị đình trệ buôn bán trong
thời gian dài, danh tiếng cũng không lan đi thì ai mà biết đến để tìm tới mua?
Cho nên a, hắn muốn duy trì việc buôn bán hằng ngày trong một hạn mức linh
thạch nhất định để giữ vốn chờ thiên tài, và Thương Phẩm Ngọc Bích mà hắn vừa
đạt được là một món bảo bối hỗ trợ rất tốt cho việc ấy.
~~*~~