Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Từ Thịnh kinh ngạc quá đỗi, y không tưởng tượng nổi là Triệu Ngữ Yên đã nhận
được cơ duyên to lớn thế nào mà không chỉ tu vi tiến bộ thần tốc, chân nguyên
của nàng còn xảy ra biến dị khó lường.
Y lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế, sau đó ra hiệu cho nàng cũng ngồi xuống.
Bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, y trầm giọng hỏi nàng. – “Tiểu Yên, ngươi
thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi đã tu luyện tà công gì hay không?
Hay là bọn người áo đen kia đã dùng thứ gì đó ám hại ngươi?” – Tu vi của nàng
có thể tiến bộ, y tất nhiên vui mừng vạn phần. Nhưng cảm nhận được chân nguyên
của nàng trở nên băng hàn lạnh lẽo, Từ Thịnh lại không còn yên lòng như vậy,
lo lắng nàng đi nhầm bàng môn tả đạo, bị người ta hãm hại.
‘Ồ, nghe nguy hiểm như vậy?’ – Phạm Hiên thấy thần thái của Từ Thịnh không
giống đùa, lòng tò mò của hắn trỗi dậy, chồm người qua mặt quầy hóng chuyện.
Thằng này cũng mong đợi là nha đầu này tốt nhất nên bị tẩu hỏa nhập ma, Đan
Điền hao tổn gì đó, như vậy hắn liền có thể dựa vào Tụ Bảo Bồn tìm món gì bán
ra để trị cho nàng, thế là có thêm Tài Khí rồi. Ặc, nếu Từ Thịnh biết được gã
‘hiền nhân’ trong mắt y có ý nghĩ khốn nạn như vậy, ắt y sẽ thổ huyết trọng
thương, tự trách bản thân có mắt như mù, nhìn c*t thành vàng.
Bỏ qua chuyện sẽ không bao giờ xảy ra ấy qua một bên, lúc này đến phiên Triệu
Ngữ Yên trợn to mắt. – “Tà công? Không có a Từ thúc, ta vẫn luôn tu luyện
Thiên Vân Quyết cơ mà. Bị người ám hại? Bọn hắc y nhân ấy? Chắc là… không có
đâu?” – Nàng cũng trở nên sốt sắng rồi, bỗng nhiên cảm thấy bất an, thân thể
vô ý thức co lại một chút.
Từ Thịnh thấy thế, liền dùng ánh mắt trấn an Triệu Ngữ Yên, sau đó lấy hai đầu
ngón tay đặt lên mu bàn tay của nàng, y nói. – “Đừng hoảng sợ, có Từ thúc ở
đây, ngươi cứ yên tâm. Tiểu Yên ngươi đừng chống cự, để ta dùng chân nguyên
vào kiểm tra xem sao.” – Dứt lời, một tia linh lực thông qua đầu ngón tay hắn
truyền vào kinh mạch của của nàng, bắt đầu di động khắp nơi để dò thám.
Càng kiểm tra, đôi chân mày của y càng nhíu chặt lại hơn. – “Kỳ quái, lạnh lẽo
như vậy, chân nguyên đã hoàn toàn biến dị, có chút giống với…” – Y chợt ngập
ngừng, không chắc về thứ mình vừa nghĩ tới.
‘Chân nguyên biến dị? Lạnh lẽo?’ – Triệu Ngữ Yên cuối cùng rõ là y đang muốn
nói đến cái gì, nàng vỗ ngực yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, biết là mình không bị
ám hại gì. – “Từ thúc, ta không bị ai làm gì cả, đây là băng nguyên mà ta tu
luyện được a.” – Nàng nhanh nhảu giải thích cho y.
Sau đó, nàng liền vận băng nguyên lên lòng bàn tay, tạo thành hình một bông
hoa, sau đó chuyển thành hình một ngọn đèn, một thanh kiếm, tùy ý chuyển đổi
đủ các loại hình dạng, trên gương mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, thần sắc có chút
đắc ý.
Từ Thịnh thấy vậy còn kinh ngạc hơn trước. – “Băng nguyên? Không thể nào! Thứ
ấy vốn chỉ được nhắc đến trong cổ tịch mà thôi, sao có thể xuất hiện trên
đời?” – Thần sắc của y như muốn nói “Thật không thể tin được!!!”.
Y đã từng đọc qua một cuốn sách cổ, trong đó có nói về những loại chân nguyên
đặc biệt a, được ghi nhận là chỉ có các bậc thiên tài tuyệt đỉnh ngày xưa,
trên người mang thể chất đặc biệt, chân khí, chân nguyên của họ đều khác biệt
với thường nhân, sinh ra biến dị, ví dụ như băng khí, hỏa khí, băng nguyên,
hỏa nguyên, v.v… đều là các loại chân nguyên tự mang thuộc tính, mạnh mẽ hơn
chân nguyên bình thường gấp bội.
Những thứ ấy đều là do bẩm sinh mà có, vừa tu luyện liền bộc lộ ra. Theo Từ
Thịnh nhớ, trước khi Triệu Ngữ Yên xuống núi thì chân nguyên của nàng cũng hết
sức bình thường, không có gì lạ a, sao giờ lại chuyển hóa thành băng nguyên
trong truyền thuyết rồi. Rốt cuộc nàng đã nhận được cơ duyên to lớn như thế
nào?
Lòng hiếu kỳ lên đến đỉnh điểm, y quyết phải hỏi cho ra nhẽ. Triệu Ngữ Yên
cũng không giấu diếm gì, liền khai ra là nhờ vào nàng tu luyện trong Hoàng Tự
Thiền Phòng có được, cho y biết hết tất cả những gì nàng biết về sự thần kỳ
của căn phòng tu luyện hoặc chính xác hơn là nơi tu hành bảo địa này.
‘Không gian vô hạn? Băng thiên tuyết địa? Khắp nơi dày đặc Băng linh khí? Bên
ngoài một ngày bằng một năm bên trong?’ – Từ cung phụng càng nghe càng kinh
ngạc, văn sở vị văn, y cảm thấy, so với cái gọi là Hoàng Tự Thiền Phòng này,
động thiên trên đỉnh Huyền Vân muốn xách dép cũng không theo kịp.
Vẫn còn chưa thể tin được, y cầm lấy tay của Triệu Ngữ Yên, sờ cốt linh của
nàng để kiểm chứng tuổi tác hiện giờ.
Rồi sau đó, y phải ngơ ngác thốt lên. – “Mười, mười sáu tuổi…” – Từ Thịnh phục
rồi, trong vòng chưa tới một ngày mà y đã gặp quá nhiều thứ vượt ngoài hiểu
biết của mình, đến lúc này chỉ còn biết chết lặng.
Phạm chưởng quỹ ở một bên nhìn Triệu nha đầu đùa bỡn băng nguyên, trong ánh
mắt không giấu được vẻ hâm mộ, ghen tị. – ‘Biết lúc xem X-men, One Piece và
Fairy Tail, bản chưởng quỹ thích nhất là nhân vật nào không? Người Băng,
Aokiji và Gray aaaa!!!’ – Hắn gào thét trong lòng, trách sao Thiên đạo bất
công, sinh ra mình là phế vật Tứ Hành Tạp Linh Căn chứ không phải Băng Linh
Căn như ai kia.
Ừm, thằng này là bị lòng ganh tị làm cho lú lẫn nha, trong thoáng chốc hắn
quên nơi đây là tu chân giới, ở đây có một thứ được gọi là phép thuật a. Sau
này hắn thích thì có thể học Băng Phong Thiên Lý, Hàn Băng Thiên Tiễn, Đại
Tuyết Phiêu Phiêu các loại và các loại, bảo đảm muốn chơi cỡ nào cũng được.
“Phạm chưởng quỹ?” – Rồi hắn chợt nghe có người gọi mình, lập tức hồi phục
tinh thần như cũ. Quay sang nhìn thì thấy Từ cung phụng đang dùng ánh mắt đầy
hi vọng nhìn mình.
Phạm Hiên rùng mình. – ‘Lần thứ mấy rồi đây? Nói cho bản chưởng quỹ nghe, thân
phận thật sự của ngươi có phải là người hầu bên cạnh cha của nha đầu này?’ –
Cố nén buồn nôn, hắn rặn ra một nụ cười, hỏi ngược lại y. – “Có chuyện gì
không Từ đạo hữu?”
“Là vầy, Từ mỗ cũng muốn thuê Hoàng Tự Thiền Phòng a, mong chưởng quỹ tạo điều
kiện, ta sẽ kính biếu thêm cho ngài.” – Từ Thịnh cười lấy lòng Phạm Hiên, thái
độ hết sức nhún nhường. Trông thấy tiến bộ của Triệu Ngữ Yên, y cũng đỏ mắt
rồi.
Đáng tiếc, Phạm chưởng quỹ không chút chần chừ mà lắc đầu. – “Không được, Từ
đạo hữu ngươi không đủ điều kiện để vào ở Thiền Phòng.” – Trong lòng hắn thầm
khinh bỉ. – ‘Đánh giá tổng hợp dưới trung bình, kẻ cùi bắp như ngươi, đừng nói
là cửa, đến cửa sổ của Hoàng Tự Thiền Phòng cũng đừng hòng vào được.’ – Thằng
này quên là hắn cũng chỉ nhờ vào hoàn thành nhiệm vụ mới được phép vào tu
luyện trong Thiền Phòng a, nào có tư cách khinh bỉ ai.
“Không đủ điều kiện? Xin hỏi chưởng quỹ là ta cần phải đạt được yêu cầu gì mới
có thể đủ điều kiện thuê.” – Từ cung phụng chưa vội từ bỏ, thận trọng hỏi Phạm
Hiên.
‘Ặc, giải thích sao ta?’ – Phạm Hiên tự hỏi, sau một hồi suy nghĩ, hắn mới
nói. – “Đại khái là dựa trên đánh giá của Vạn Năng Thương Hội, hoặc chuẩn xác
hơn là đánh giá của ta a, trên thang điểm từ một đến một trăm, chỉ cần ta đánh
giá ngươi trên sáu mươi điểm là ngươi có thể thuê được Thiền Phòng. Ví dụ như
nàng là bảy mươi ba điểm, đạt đủ điều kiện.” – Phạm chưởng quỹ trỏ tay về phía
Triệu Ngữ Yên.
Từ Thịnh kinh ngạc, nghe cái vụ đánh giá này có vẻ quen quen, giống như đã gặp
ở đâu rồi. – “Trên sáu mươi? Xin hỏi chưởng quỹ là ngài đánh giá ta bao nhiêu
điểm?” – Chưa nghĩ ra đã gặp ở đâu, y trước hỏi lại điểm đánh giá của mình.
“Bốn mươi hai a.” – Phạm chưởng quỹ hời hợt trả lời.
‘Bốn… bốn mươi hai?’ – Dưới cả trung bình, Từ Thịnh không tin được là điểm của
y lại kém cỏi như vậy, thậm chí thua Triệu Ngữ Yên đến hơn ba chục điểm. Không
cam lòng, y cố vớt vát. – “Liệu có sai sót gì không chưởng quỹ? Sự đánh giá
này của ngài lại dựa trên tiêu chí nào, có thể cho Từ mỗ được biết.” – Y không
tin là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như mình lại thua kém một tu sĩ Trúc Cơ như
Triệu Ngữ Yên nhiều đến vậy.
Phạm Hiên dứt khoát trả lời. – “Không có sai sót. Dựa trên tiêu chí là…” – Nói
đến đây, hắn chợt câm nín rồi. Chính hắn cũng không biết là dựa trên tiêu chí
gì a, Giám Bảo Nhãn cho thông tin gì thì hắn biết vậy mà thôi.
Bỗng nhiên, hệ thống truyền vào đầu hắn thêm một ít thứ, Phạm chưởng quỹ đã
biết là đánh giá tổng hợp dựa trên tiêu chí gì rồi. Hắn thong thả nói ra. –
“Dựa trên tiêu chí là linh căn, thể chất, huyết mạch, phúc duyên, vận khí,
công đức, số mệnh, ý chí, ngộ tính của một người, tổng hợp lại cho ra điểm
số.”
Từ cung phụng nghe vậy, mới nhớ ra một thứ. – “Đây không phải gần giống với
Thiên Kiêu Bảng hay sao?” – Y chợt hô lớn.
Lần này đến phiên Phạm Hiên thắc mắc rồi. – “Thiên Kiêu Bảng? Đó là gì?” – Hắn
hỏi ngược lại Từ cung phụng.
“Thiên Kiêu Bảng là…”
…
Trời sập tối.
Tiêu Động lau vết máu trên người mình, thay một bộ y phục mới, thư gân giãn
cốt. Nhặt xác của hai con yêu thú Nhất Giai Hậu Kỳ, hắn cảm giác được là mình
đã có dư lực để chiến đấu với ba đối thủ Luyện Khí Bát Trọng mà không rơi
xuống hạ phong.
Hắn không hiểu sao, đường đến đế đô càng rút ngắn thì tiến bộ của hắn lại càng
nhanh, thành quả chiến đấu mấy ngày nay thậm chí có thể so sánh được với nhiều
tháng trước cộng lại.
‘Có lẽ, ở đế đô có cơ duyên để ta trở mình.’ – Nhìn về con đường dài phía Đông
Nam, Tiêu Động tự nhủ với lòng, bàn tay khẽ nắm chặt lấy chiếc nhẫn đeo trên
cổ.
Ở phía sau lưng hắn, Tiêu Diệp và Tiêu Minh lặng lẽ theo hầu.
Trên gương mặt lạnh lùng của Tiêu Diệp giờ đây hiện lên một tia hãi nhiên. Chỉ
không ít ngày đi theo đại thiếu gia, y đã phát hiện được thiên phú chiến đấu
khủng bố và năng lực tiến bộ thần tốc của hắn, một loại tiến bộ vượt quá khả
năng tưởng tượng của y. Liệu sau này Tiêu Động có thể lấy Luyện Khí Tam Trọng
chiến Trúc Cơ hay không, đó là câu hỏi văng vẳng trong tâm trí y lúc này.
Còn về Tiêu Minh, hắn có chút thất thần, vẻ mặt kinh nghi bất định. Bình
thường thì trước giờ này, người kia sẽ truyền tin liên lạc với hắn a, nhưng
hôm nay lại bặt vô âm tín.
‘Không lẽ xảy ra biến cố?’ – Đây là câu hỏi mà hắn không thể tự trả lời.
Ánh trăng mờ xuất hiện trên dãy núi xa xa, nhóm ba người dừng lại hạ trại, ai
cũng có ý nghĩ riêng của mình.
~~*~~