Địch Nhân Tới Cửa


Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp

Tiêu Động chống lấy đầu gối thở hổn hển, cố gượng không để mình ngã xuống đất.
Quần áo trên người hắn dường như bị con quái thú nào đó giày xéo đến không còn
hình dạng, để lộ rất nhiều vết sẹo và vết máu trên người hắn.

Pháp lực của hắn thế mà vẫn còn dư lại một ít, đây là thành quả của việc
thường xuyên phải chiến đấu với kẻ địch có cảnh giới cao hơn, thân kinh bách
chiến, hắn đã biết cách làm sao tiết kiệm lượng chân khí vốn chẳng nhiều nhặn
gì mấy của mình.

Khác với đại đa số tu sĩ thường hay dùng phi kiếm và pháp thuật để làm thủ
đoạn công kích, Tiêu Động gần như chẳng dùng gì mấy đến những thứ đó. Không
phải hắn không giỏi dùng pháp thuật, mà bởi vì chân khí ít ỏi, cho nên hắn
buộc phải chọn phương thức chiến đấu bằng cách cận thân xáp là cà.

Vì để giảm bớt sự hạn chế của việc tu vi không thể tăng tiến, hắn còn tu luyện
thêm một môn công pháp luyện thể. Tất nhiên, ở nơi mà phần đông người ta coi
trọng việc phát triển nội khí và thần hồn như tu chân giới, một quyển công
pháp luyện thể tốt là thứ khó mà tìm thấy được. Ở chỗ khỉ ho cò gáy Vân Thanh
Quốc này lại càng khó tìm hơn, Tiêu Động cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chọn
một bộ công pháp luyện thể tốt nhất trong đám rác rưởi.

Hoàn toàn không có độ khó, hắn dễ dàng tu tập môn công pháp luyện thể đó đến
viên mãn. Công pháp luyện thể không đòi hỏi thiên tư thông minh ra sao mà đòi
hỏi người tu luyện khắc khổ chịu khó ra sao, và Tiêu Động là kẻ thực sự rất
chăm chỉ, chăm chỉ đến mức hành xác bản thân.

Hắn cảm thấy bản thân rất thích hợp với phong cách cận thân bác đấu, cho dù
sau này có thể khôi phục tu vi, hắn vẫn sẽ cố gắng tìm công pháp luyện thể tốt
hơn để tu luyện. Chà, có thể nói nếu như hắn sinh ra ở thế giới Võ Đạo thì vẫn
sẽ trở nên nổi bật hơn người mà thôi.

Phù! Phù!

Hồi phục đã được kha khá, Tiêu Động đứng dậy, đi đến chỗ xác con mồi của mình.
Một con yêu thú hình dáng lợn rừng có đẳng cấp Nhất Giai Hậu Kỳ. Nó cũng chỉ
mạnh ngang tu sĩ Luyện Khí Bát Trọng mà thôi, hắn muốn giết nó cũng chưa tới
mức phải liều mạng.

Tiêu Động cảm thấy, chỉ cần đánh thêm vài trận như vầy nữa, hắn liền có thể
thử chiến với đối thủ có cảnh giới Luyện Khí Cửu Trọng một lần. Thu xác con
lợn xấu số vào trong nhẫn trữ vật, hắn càng thêm quyết tâm.

Lúc này, trưởng lão Tiêu Minh quay trở lại rồi. Ban nãy không hiểu sao vị
trưởng lão này bỏ đi đâu đó, Tiêu Động cũng không để ý mấy, hắn cũng không có
quyền chất vấn trưởng lão Kim Đan Kỳ.

Trưởng lão Tiêu Diệp cũng không nói gì, nhiệm vụ của hắn lúc này chỉ có trông
chừng Tiêu Động mà thôi, không cần quan tâm đến những thứ khác.

Tiêu Động thay một bộ quần áo mới, nhóm ba người tiếp tục lên đường.

Dưới thác nước.

Phạm Hiên buông ngọc giản truyền công xuống, khẽ thở một hơi dài, trong đầu
vẫn còn đang tiêu hóa nội dung của Ngũ Hành Tụ Linh Quyết.

Môn công pháp này thế mà lại có liên quan đến Ngũ Hành Tụ Linh Trận a, nếu
dùng hai thứ này để phối hợp với nhau, cho dù tu luyện ở bên ngoài thì tốc độ
cũng không thua kém gì, thậm chí là còn kinh khủng hơn so với tu luyện trong
Hoàng Tự Thiền Phòng.

Đáng tiếc, đó là một phương pháp tu luyện cực kì đốt tiền, dùng để tu luyện ở
Luyện Khí Kỳ mà tiêu hao chẳng kém gì việc dùng Cửu Long Diệt Thế Trận để giết
một gã cao thủ Kim Đan. Điều này đồng nghĩa với việc, hắn chỉ hít một hơi thôi
cũng muốn bay mất mấy trăm Linh Thạch Trung Phẩm.

Vừa nghĩ đã muốn bỏ gánh, cho nên nha, chỉ có thể đợi khi nào khá giả mới tiêu
xài kiểu ấy được, còn việc bây giờ thì cứ tranh thủ làm nhiệm vụ kiếm thêm
thời gian ở trong Hoàng Tự Thiền Phòng mới là thượng sách.

Hít sâu một hơi, tâm vô tạp niệm, Phạm Hiên bắt đầu nhớ lại các phần yếu nghĩa
của Ngũ Hành Tụ Linh Quyết, linh khí Ngũ Hành dày đặc xung quanh bắt đầu tạo
thành các vòng xoáy. Năm luồng khí lưu xuất hiện và vây quanh hắn theo năm
phương trước, sau, phải, trái và phía trên. mỗi một luồng khí lưu lại mang
theo một loại linh khí riêng biệt là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ liên tục chui
vào trong cơ thể hắn, len lỏi qua các kinh mạch, chạy xuôi đến Đan Điền, sau
đó lập lại một vòng đi ngược trở ra, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn linh
khí khép kín.

Mộc khí ở trái, Kim khí ở phải, Hỏa khí trước mặt, Thủy khí sau lưng, Thổ khí
hội tụ trên đỉnh đầu, lần lượt đi vào giải tỏa ba trăm sáu mươi lăm huyệt vị
trên người hắn, tương sinh tương khắc mà không ngừng tụ tụ tán tán, phối hợp
với lượng Tài Khí hùng hồn đang có trong người Phạm Hiên để đả thông kinh
mạch, rèn luyện tủy cốt, đúc thành căn cơ bất diệt, đợi đến khi hắn đột phá
Luyện Khí Viên Mãn thăng cấp Trúc Cơ, sẽ tựa như cá chép hóa rồng, dù mang Tứ
Hành Tạp Linh Căn cũng có thể xem là thiên tài tu luyện.

Tất nhiên, có thế cũng chỉ là hạng chót trong đám thiên tài, khó mà nổi bật,
giai đoạn tu luyện ban đầu của tu sĩ dù sao cũng quá phụ thuộc vào linh căn,
đợi đến hậu kỳ thì sự ảnh hưởng của nó mới giảm bớt đi. Cho nên vẫn phải nhắc
lại một lần nữa, Tài Khí chính là thứ căn bản để Phạm Hiên có thể tu hành về
sau.

Vuuu… Vuuuu…

Năm luồng linh khí Ngũ Hành càng lúc càng lớn, tốc độ vận chuyển càng lúc càng
nhanh, chân nguyên trong Đan Điền của Phạm Hiên gia tăng với tốc độ chóng mặt,
đợi khi hắn kết thúc tu luyện có lẽ không đơn giản chỉ là đột phá Luyện Khí
Tam Trọng.

Bên ngoài cửa tiệm nhỏ.

Một hàng người dài vẫn còn đang ở đấy, đối với tu sĩ mà nói thì đêm hay ngày
chẳng có gì khác nhau, tu luyện cũng là nghỉ ngơi, thời gian là một thứ gì đó
xuất hiện để hối thúc họ cố mà đột phá tu vi đi, như một ngọn lưỡi hái lúc nào
cũng treo ở trên đầu, đến lúc nó muốn rơi thì không còn cách nào ngăn cản.

Rất đông tu sĩ vẫn chờ đợi, tĩnh tọa tu luyện mong trời sáng để Phạm chưởng
quỹ mở cửa. Nhưng mà cũng có nhiều tán tu đã bỏ đi rồi, không phải vì họ không
chờ nổi, mà là họ muốn đi bán đồ đạc.

Qua một buổi kinh doanh của Phạm chưởng quỹ, chúng cũng phát hiện một điều là
mặc dù Phạm chưởng quỹ bán bảo bối chẳng khác gì phá giá, nhưng mà giá thu mua
lại đồ vật của hắn cũng quá thấp rồi, gần như là thấp gấp rưỡi, gấp đôi thậm
chí là gấp ba so với giá thị trường.

Thế là bọn chúng liền quyết định đi bán đồ vật hiện có trong người trước để
đổi linh thạch, sau đó quay lại mua bảo vật của Phạm chưởng quỹ, thế là có thể
tiết kiệm được một mớ kha khá. Hưm, cách làm này cũng rất bình thường, không
xấu gì cả, Phạm chưởng quỹ biết nhưng cũng không quan tâm a, dù sao thì hắn là
làm ăn không vốn, giá cả của hàng hóa trong Thương Hội lại chẳng do hắn quyết
định, lời bao nhiêu chính là bấy nhiêu, có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng hề
thay đổi.

So với những kẻ này, còn có một số tên tán tu khác thông minh hơn một chút. Đó
chính là bọn hắn cầm đồ vật mua được từ Vạn Năng Thương Hội để đi bán cho kẻ
khác với mức giá cao hơn giá mua, nhằm kiếm được lợi từ khoản chênh lệch.

Đáng tiếc a, chúng lại bị Vạn Năng Thương Hội làm cho dã tràng xe cát rồi.
Nhằm phòng chống sự đội giá thương phẩm, Vạn Năng Thương Hội thực hiện chính
sách thu hồi giá trị gia tăng. Đại khái là nếu một tên tán tu bán viên đan
dược mua từ Thương Hội với giá bán cao hơn giá ban đầu hắn mua là năm vạn linh
thạch, thì năm vạn linh thạch đó sẽ lập tức bị thiên địa thu hồi và lấy một
nửa xem như phí vận chuyển, phần còn lại thì chuyển hóa đưa vào trong quỹ tích
trữ của Thương Hội.

Ặc, mặc dù cách làm này rất không được phúc hậu, nhưng bọn tán tu phải chịu
thôi, ai kêu bọn hắn không có năng lực bá đạo như Vạn Năng Thương Hội, có thể
giao kèo với trời đất.

Cho nên a, đêm nay có rất nhiều tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên. Có âm
thanh là của bọn tán tu bị Vạn Năng Thương Hội thu hồi phần tiền lời, có âm
thanh là của bọn tán tu đi bán đồ đạc lại bị đánh cướp, cũng có âm thanh của
một bọn khác vừa mua bảo vật lại bị chính kẻ đã bán ra món bảo vật ấy cướp trở
lại.

Cũng trong đêm nay, rất nhiều cửa hàng đột nhiên nhận được rất nhiều hàng hóa
từ các vị tán tu, khiến cho giá của các thương phẩm bất kể là pháp bảo, đan
dược, phù lục, công pháp, trận kỳ, v.v… đều giảm xuống một khoản đáng kể, đồng
thời chất lượng hàng hóa của bọn họ lại tăng lên khi mà bắt đầu xuất hiện nhan
nhản đan dược có Nhất Chuyển Đan Vân. (Từ sau Quỷ Nhãn Chân Nhân, Phạm chưởng
quỹ chỉ bán ra đan dược tối đa Nhất Chuyển a, sợ bị để mắt đến. Nhưng tin đồn
Lục Chuyển Đan Vân cũng bắt đầu có nhiều người truyền nhau rồi, hành động này
của hắn chẳng khác gì bịt tại trộm chuông.)

Đêm vốn yên tĩnh, không mây không mưa, lại đột nhiên có một cơn cuồng phong
thổi lên, mạnh đến nỗi lúc nó thổi qua liền khiến cho đám tu sĩ ngả nghiêng.

Mười lăm bóng người phi thân mà đến, uy thế Kim Đan Kỳ tỏa ra bát phương, chấn
nhiếp lòng người.

“Bọn ta có chính sự còn phải làm, các ngươi mau cút đi cho ta!” – Hoặc Tâm Lão
Quỷ trước tiên thét lớn.

Quỷ Mê Tâm Khiếu Đại Pháp của lão đã mất tác dụng từ lâu, không còn tác dụng
mê hoặc tâm trí, nhưng có nhiều tên tán tu nhận ra lão là ai, lập tức từ bỏ
xếp hàng chạy mất.

Cũng có kẻ không nhận ra tình hình hiện giờ. – “Xếp hàng đ…”

Ngay lập tức hắn bị người bên cạnh tốt bụng bịt miệng. – ‘Muốn sống thì câm
mồm, đó là cao thủ Kim Đan Hoặc Tâm Lão Quỷ, đừng có mà tìm chết.’ – Rất nhiều
người đang truyền âm những nội dung tương tự thế này cho đồng bạn.

Ngay lập tức, lực lượng xếp hàng xung quanh cửa tiệm nhỏ bị giải tán, mấy vạn
tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ lui ra xa cửa hàng của Phạm Hiên mấy dặm,
mắt to trừng mắt nhỏ trông đợi diễn biến tiếp theo.

“Kia là Đào Hoa Chân Nhân, nghe nói hắn… thôi, không nói thì hơn.”

“Đại Lực Tam Sư Vương kìa!”

“Đó là… mẹ của ta ơi, Hỉ Tín Đại Sư! Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi tư sắc
thượng thừa, mau chạy đi!”

“Ta lần đầu trông thấy nhiều tu sĩ Kim Đan tập hợp cùng một chỗ như vậy đấy.”
– Có tên tu sĩ cảm khái.

“Ha ha, đó là ngươi còn chưa thấy quân đội của triều đình duyệt binh.” – Có kẻ
cười nhạo tên kia thiếu kiến thức.

“Lần này cửa tiệm nhỏ nguy rồi.”

“Ta nghĩ chưa chắc, không thấy Quỷ Nhãn Chân Nhân cũng phải cung cung kính
kính với Phạm chưởng quỹ sao? Phạm chưởng quỹ còn có cách để người ta đột phá
Nguyên Anh, ắt hẳn tu vi cũng không kém đi nơi nào.”

“Vậy là bọn tu sĩ Kim Đan này gặp nguy mới phải?”

“Cũng không hẳn, nhiều tu sĩ Kim Đan thế này, lại toàn là nhân vật thành danh
cả, chưa chắc không có lực chiến một trận. Hơn nữa ta cũng chưa biết thực lực
thật sự của Phạm chưởng quỹ ra sao.”

Nói chung lại một câu, người không liên quan thì ăn dưa hóng chuyện là được.

~~*~~


Thần Bí Thương Nhân - Chương #26