Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp
Vô Địch không hề biết đến ác ý của một tên chưởng quỹ xấu xa, nó tiếp tục
truyền Tài Khí vào Tụ Bảo Bồn, nâng cấp món bảo vật này lên đến Pháp Khí
Thượng Phẩm.
Phạm Hiên cũng dùng Giám Bảo Nhãn dõi theo.
Vật phẩm: Thần Bí Thương Nhân Sáo Trang (1/6) – Tụ Bảo Bồn
Phẩm cấp: Pháp Khí Thượng Phẩm (Có thể thăng cấp)
Nguyên liệu thăng cấp (Thượng Phẩm=>Cực Phẩm): 1000 đơn vị Tài Khí
Cuối cùng thì cái bô này cũng lên tới Pháp Khí Thượng Phẩm, có điều vẫn chẳng
thể nhìn ra nó có thay đổi gì, ngoại trừ nguyên liệu cần để thăng cấp càng lúc
càng tăng lên chóng mặt. Phải biết, một ngàn đơn vị Tài Khí tương đương với
việc hắn cho thuê hai mươi ngày trong Hoàng Tự Thiền Phòng, và cũng tương
đương với giá của món Linh Khí Thượng Phẩm mà hắn lấy ra chào hàng lần đầu cho
Triệu Ngữ Yên là Thanh Lân Quy Giáp Thuẫn.
‘Chiêu Tài ơi là Chiêu Tài, gánh nặng đường xa, ngươi phải cố lên.’ – Phạm
Hiên chỉ có thể trông cậy vào nó thăng cấp món đồ này, dù sao thì nó ngồi
không cũng có Tài Khí để dùng nha.
“Há, xong rồi. Pháp Khí Thượng Phẩm, có thể lấy ra một bữa ngon nghẻ đây.” –
Vô Địch có chút hưng phấn kêu lên.
“Lấy ra?” – Phạm Hiên nghe vậy, có chút hứng thú. – “Mau biểu diễn ta xem thử,
để coi được bảo bối gì.”
“Ha ha, nhớ lấy là ngươi chỉ được xem thôi đó, không có phần của ngươi đâu.” –
Con mèo béo đắc chí nói.
“Được, được. Nhanh đi, ta cũng chả thèm khát gì, chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.”
– Phạm chưởng quỹ không nhịn được hối thúc nó.
“Nhớ đó.” – Vô Địch vẫn nhắc thêm một lần, sau đó chợt giơ chân vỗ mặt như vừa
nhớ ra cái gì. – “Đúng rồi, ngươi không phải có sáu cái nhẫn trữ vật của bọn
hôm nọ sao, lấy ra cho ta.”
Phạm Hiên cũng đột ngột mở to mắt như bừng tỉnh, con mèo béo không nhắc thì
hắn cũng quên luôn là bản thân còn đang tàng trữ sáu viên Kim Đan và sáu cái
nhẫn trữ vật a. Thế là hắn liền thò tay vô Thần Kỳ Tụ Bảo Nang lôi ra sáu cái
nhẫn trữ vật đó.
“Đây, để làm gì?” – Hắn hỏi con mèo béo.
“Kiếm cho ta tất cả những thứ gì từ Pháp Khí Thượng Phẩm trở xuống, đan dược
từ Nhị Giai trở xuống, nói chung là tất cả đồ vật có đẳng cấp tương đương hoặc
kém hơn Pháp Khí Thượng Phẩm đều lấy ra đây.” – Con mèo béo nói.
Phạm Hiên cũng không nghi vấn gì, tức khắc làm theo lời nó. Bọn thành viên của
Đồng Bài Phân Đà số 209 của Hợp Linh Điện cũng quá nghèo a, đồ đạc trong nhẫn
trữ vật chẳng có bao nhiêu, tổng hợp tài sản của cả sáu tên lại cũng chỉ nhiều
bằng bốn phần mười tài sản của Quỷ Nhãn Chân Nhân, ước tính tầm hơn hai mươi
vạn Linh Thạch Trung Phẩm một tí. Tất nhiên, đối với Phạm Hiên bây giờ cũng là
một khoản thu nhập không nhỏ rồi.
Quăng cho con mèo béo mấy món pháp bảo, vài lọ đan dược, vài tờ phù lục, một
số trận kỳ, hắn liền thu sáu cái nhẫn trữ vật lại. Sau đó, liền ngồi chờ đợi
con mèo béo làm gì với đống đồ đó.
Thật ra cũng không có gì thần kỳ, Vô Địch chỉ cầm lấy rồi ném từng thứ từng
thứ vào trong Tụ Bảo Bồn. Ngay lập tức, những thứ đó biến mất, có lẽ là bị
không gian hỗn loạn bên trong Tụ Bảo Bồn làm cho trôi dạt đến thế giới nào
khác cũng nên.
Ném được một hồi, nó đột nhiên dừng lại. – “Đủ rồi.” – Buông lọ đan dược đang
cầm trên tay xuống, Vô Địch đứng thẳng người dậy, chắp tay vái Tụ Bảo Bồn một
cái, đồng thời khẽ niệm một câu. – “Thỉnh bảo bối lắc người!” – Nghi thức này
có vẻ quen a, chỉ là không phải nên lạy một cái hồ lô sao, mà đó cũng là thủ
đoạn để chém giết nha, nào có đổi chác gì?
Sau đó, một mùi hương nức mũi bỗng bốc lên trong tiệm, ào ạt tràn vào trong
hai khoang mũi của Phạm Hiên, khiến hắn suýt nữa thì ngạt thở vì phê.
“Thơm quá, thơm quá! Mùi thơm ở đâu ra đây, có chút giống mùi cá hấp, chỉ là
cá hấp thì sao lại thơm đến thế này được, không lẽ có bỏ thuốc?” – Hắn không
nhịn được nhắm mắt lại hít mấy hơi thật sâu, gương mặt hiện lên vẻ thỏa mãn
như hít thuốc phiện.
Nhoàm nhoàm! Soạp soạp!
Sau đó, hắn liền nghe được có tiếng nhai đồ ăn vang lên.
Mở mắt ra, Phạm Hiên liền trợn to nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình:
Một con mèo đang úp mặt vào nơi mà chính nó từng ị vào để ăn, vẻ mặt còn hết
sức say mê. Mặc dù vẫn đang tận hưởng mùi thơm nhưng hắn cũng có chút muốn nôn
a.
“Haaa, ăn quá ngon!” – Vô Địch ngẩng đầu lên, dùng lưỡi liếm một ít vụn thịt
cá dính bên khóe miệng.
Phạm Hiên cuối cùng cũng nhìn rõ nó đang ăn thứ gì. Bên trên miệng của Tụ Bảo
Bồn bây giờ đang có đặt một chiếc đĩa tròn sáng bóng, trên mặt đĩa lại có một
phần thức ăn, là một con cá hấp được bọc một lớp đậu hủ bên ngoài, phần thịt
bị con mèo béo cắn vỡ lộ ra trắng tinh, có vẻ ngọt nước vô cùng.
“Ngươi tiêu tốn của ta nhiều đồ vật như vậy chỉ để đổi về một bữa ăn?” – Phạm
Hiên bóp cổ nó chất vấn.
“Ặc, ặc, ăn ngon á! Đống rác rưởi kia tính là gì so với Thanh Ngư hấp đậu hũ,
vật siêu giá trị, vật siêu giá trị a!” – Con mèo béo vẫn ráng rướn đầu thè
lưỡi ra ăn.
Ở một thế giới nào đó.
Một vị đầu bếp ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ôm lấy một
đống đồ vật tùm lum tùm la vừa mới đột ngột rơi vào trong tay hắn. – ‘Món ta
mới nấu đâu rồi?’ – Đáng tiếc, cho đến lúc thọ nguyên hao hết, hắn cũng chẳng
thể nào giải đáp được bí mật này.
…
Giằng co một hồi, Vô Địch cũng chưa hết thèm thuồng mà ăn xong đĩa Thanh Ngư
hấp đậu hũ của nó, Phạm Hiên cũng hiểu được nguyên lý hoạt động của Tụ Bảo
Bồn.
Nói chung là xoay quanh hai chữ đổi vật. Cụ thể một chút là hắn có thể dùng
những món đồ nào có cùng phẩm cấp hiện tại của Tụ Bảo Bồn để đổi được một món
đồ khác. Món đồ ấy có thể là bất kỳ thứ gì, tùy thuộc vào mong muốn hiện tại
của người dùng Tụ Bảo Bồn. Đồng thời, giá trị của nó sẽ bằng với tổng giá trị
của tất cả những món đồ dùng để đổi, cho nên chỉ có lời mà không có lỗ.
Giống như món cá vừa rồi của con mèo béo không phải là một món ăn bình thường,
sau khi ăn xong có thể gia tăng tu vi, hồi phục pháp lực a. Công hiệu càng là
chẳng thua kém gì Hoàn Mỹ Đan Nhị Giai.
Con mèo béo còn vừa nằm ợ vừa nói cho hắn, nếu Tụ Bảo Bồn thăng cấp đến Pháp
Khí Cực Phẩm, nó thậm chí có thể đổi ra đồ ăn có công dụng ngang ngửa Lục
Chuyển Đan Nhị Giai.
Dù vậy, Phạm Hiên cảm thấy Tụ Bảo Bồn khá giống gân gà a, năng lực của nó có
chút tương tự với Thần Kỳ Tụ Bảo Nang.
Con mèo béo liền phản bác. – “Ngươi ngốc meo a ngươi! Ngươi muốn lấy đồ trong
túi thần kỳ là phải dựa vào tiền kiếm được từ việc bán thương phẩm của Vạn
Năng Thương Hội nha, còn thu nhập riêng của ngươi thì chỉ có thể bỏ xó không
dùng được. Nay có cái bô rồi, ngươi lại có thêm một nguồn để sử dụng vốn nhàn
rỗi nha.”
Phạm Hiên giờ mới nhớ đến việc này, hắn suýt quên rằng hệ thống vốn ràng buộc
hắn rất là nhiều. Đại khái nếu Phạm Hiên muốn lấy đồ trong túi thần kỳ, hắn
chỉ có thể dùng khoản linh thạch từ lợi nhuận chia lại để mua a. Tức là nếu
muốn đổi được bảo bối bên trong, hắn trước tiên phải giúp Thương Hội bán hàng
ra kiếm tiền trước đã.
Vậy tính ra Tụ Bảo Bồn cũng chẳng phải gân gà gì mà còn rất thực dụng với hắn
hiện giờ, bởi vì tiền riêng của hắn hiện tại đang hơn nguồn thu từ lợi nhuận
chia lại rất nhiều. Hơn nữa còn có công năng cảm nhận năng lực chi tiêu và bảo
vật thích hợp nhất với khách hàng, cũng rất tiện cho hắn để gia tăng hiệu suất
bán hàng trong giai đoạn khởi nghiệp như bây giờ.
Suy tính một hồi, hắn liền hồi phục tinh thần, giật lại Tụ Bảo Bồn từ con mèo
béo. – “Được rồi, tới ta đổi.”
“Ha ha, cái bô thăng cấp lên Pháp Khí Thượng Phẩm, một ngày có ba lượt đổi,
hôm nay vẫn còn hai lượt.” – Vô Địch đột nhiên cười lên, nói ra câu này, thần
sắc có chút đắc ý.
“Rồi sao?” – Phạm Hiên hời hợt liếc nó.
“Rồi sao hả? Há há, đáng tiếc là miêu gia nhà ngươi đã dùng gần hết đồ đạc để
đổi rồi, còn lại số ít này, ngươi cũng chả đổi được thứ gì tốt. Nhắc cho ngươi
biết, linh thạch không đổi được đồ nha.” – Nó cười khoái trá. Hóa ra đây chính
là lý do mà nó đắc ý, nó tự nhận mình vừa chơi được Phạm Hiên một vố.
“Đừng quá đắc ý, Chiêu Tài! Phải biết nghề nghiệp của ta bây giờ là thương
nhân đó, dự trữ hàng hóa là thứ cơ bản phải biết.” – Nói đến chữ cuối cùng,
hắn lôi từng món đồ trong túi thần kỳ ra, tất cả đều là bảo vật có phẩm cấp
ngang Pháp Khí Thượng Phẩm. Hắc, lúc đầu hắn đâu có ngu gì mà lôi ra hết đưa
cho con mèo béo, cũng để dành lại một số.
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài! Meo kiếp, ngươi lừa ta!” – Con mèo béo tru
tréo lên đau đớn, nó cảm thấy mặt mình vừa bị giáng một đòn rất rát.
“Thương trường như chiến trường, người lừa ta gạt mà thôi, ngươi nên học thêm
đi.” – Phạm Hiên dùng ánh mắt coi rẻ chúng sinh mà liếc nó, thái độ khinh
khỉnh, láo lếu, tay không ngừng ném đồ vật vào trong miệng Tụ Bảo Bồn.
“Hừ.” – Vô Địch co đầu rút cổ không nói gì nữa, nó chịu thua keo này, chỉ có
thể đợi cơ hội lần sau để báo thù.
Phạm Hiên cũng không quan tâm đến thái độ của con mèo béo nữa, hắn học theo
phương thức sử dụng Tụ Bảo Bồn khi nãy của nó, chắp tay lại vái một cái, đồng
thời hô thần chú. – “Thỉnh bảo bối lắc người!”
…
Lại một thế giới nào đó khác.
Một tên Kim Đan chân nhân đang bế quan trong động phủ của hắn.
Uỳnh! Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển, linh khí thiên địa chợt cuồng bạo.
“Ha ha ha! Bản chân nhân thế mà chẳng tốn bao lâu liền đột phá đến Kim Đan
Trung Kỳ, Ngũ Hành Tụ Linh Quyết quả không hổ danh là công pháp để Trúc Cơ tốt
nhất, trùng tu căn cơ một lần đã phá vỡ được bình cảnh bấy lâu nay.” – Tên cao
thủ Kim Đan này càn rỡ cười to, độc thoại một cách cực kì đắc chí.
Hắn là một tên tán tu Kim Đan Sơ Kỳ, trong một lần may mắn đoạt được mấy món
bảo vật từ thời thượng cổ, trong đó có Ngũ Hành Tụ Linh Quyết. Thân là tán tu,
căn cơ ban đầu của hắn yếu kém cực kì, nhiều lần lợi dụng đan dược đột phá,
cũng nhờ may mắn mới đến được Kim Đan, nhưng cũng đã kẹt ở Kim Đan Sơ Kỳ hai
trăm năm.
Tưởng đã không còn hi vọng trên đường tu hành, hắn liền liều một lần cuối
cùng, đi vào một bí cảnh hung hiểm vô cùng, đã từng có không ít tu sĩ Nguyên
Anh chết thảm trong đó.
Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, trong số những bảo vật mà hắn cửu tử nhất
sinh mới tìm ra được có một chiếc ngọc giản ghi lại Ngũ Hành Tụ Linh Quyết.
Đây chính là công pháp Trúc Cơ tuyệt đỉnh thời thượng cổ, có thể giúp người tu
luyện nó có được căn cơ vững chắc siêu phàm, những kẻ từng tu luyện nó đều đã
trở thành nhân vật số một số hai thiên hạ, hoành hành trong suốt thời đại của
họ, được ghi khắc vĩnh viễn vào trong lịch sử.
Ai mà không muốn nổi bật hơn người, tên Kim Đan chân nhân này cũng muốn mình
có thể tung hoành thiên hạ, nên vừa có được công pháp liền khắc khổ tu luyện,
bù đắp căn cơ ban đầu. Năm năm trôi qua, hắn đã đột phá bình chướng, căn cơ
cũng trở nên vững chắc hơn nhiều, Ngũ Hành Tụ Linh Quyết quả thật là công pháp
tốt danh bất hư truyền.
‘Không được, ta phải hủy nó để không kẻ nào đạt được.’ – Hắn thầm nghĩ. Hắn
cũng không phải mấy tên lão tiền bối có lòng dạ rộng lớn gì, thích để lại
truyền thừa trong động phủ gì đó. Thân là một tên tán tu ích kỷ, hại người lợi
mình hay hại người không lợi mình đối với hắn mà nói chẳng có gì khác nhau.
Thế là hắn liền cầm lấy cái ngọc giản đặt bên ở bên cạnh để phá hủy, nhưng thứ
hắn cầm được lại là một lọ đan dược.
Nhìn xuống đống phế phẩm bên cạnh mình, cao thủ Kim Đan câm lặng. – “…”
~~*~~