Thiền Phòng Và Khách Đêm


Người đăng: Thần Miêu Đại Hiệp

Phía trước chói lòa, Triệu Ngữ Yên cảm thấy đầu váng mắt hoa, không nhịn được
khép đôi mi lại.

Một lúc sau, nàng bỗng cảm thấy ánh sáng dịu đi, vài luồng gió xẹt qua người
mình, có gì đó rơi trên đỉnh đầu, vai của nàng, cánh tay của nàng, cảm giác có
hơi lành lạnh.

Có chút bất ngờ, Triệu Ngữ Yên chậm rãi mở mắt ra, sau đó miệng của nàng mở
to, mãi không thể khép lại được, ánh mắt kinh ngạc không gì sánh nổi.

Thời gian như đóng băng ở nơi đây.

Quanh người nàng lúc này nào còn phòng ốc cư xá gì nữa, mà là một mảnh băng
thiên tuyết địa, gió cắt như đao, tầm mắt phóng ra bao la vô tận chỉ thấy được
một màu trắng, không có chút dấu hiệu của sinh linh nào khác.

Ngoại trừ nàng.

Triệu Ngữ Yên rung động cực kì.

Từng bông tuyết rơi trên vai nàng, tan ra rồi biết mất. Lúc ấy, nàng cũng biết
nó nào phải bông tuyết gì, mà chính là từng sợi linh khí thuộc tính băng đông
kết lại thành bông tuyết. Mỗi lần chúng nó rơi trên người nàng đều tan ra hòa
vào cơ thể nàng, đánh bóng kinh mạch của nàng, gia tăng độ thuần khiết của
chân nguyên trong Đan Điền.

Có thể nói, trong hoàn cảnh thế này, dù là đứng yên không làm gì cả thì tu vi
của nàng vẫn tiến bộ từng phút từng giây.

‘Nơi đây quả thực là tu luyện bảo địa.’ – Triệu Ngữ Yên thầm cảm thán, dù cho
là ở nơi tu luyện tốt nhất tại Cung Phụng Điện cũng không bằng một góc nơi
đây.

Theo nàng thấy, chỗ như thế này thì dù có bao nhiêu linh thạch cũng không thể
nào muốn liền vào được. Vậy mà Phạm chưởng quỹ “chỉ” lấy của nàng “có” một vạn
Linh Thạch Trung Phẩm liền để nàng ở đây tu luyện một ngày.

‘Vạn Năng Thương Hội quả không tầm thường, Phạm chưởng quỹ thật đúng là thương
nhân tốt bụng.’ – Nàng không nhịn được mà nghĩ tốt về tên ân nhân chưởng quỹ
cao thủ của nàng.

Nếu ở tu chân giới cũng có hoạt động bình chọn cửa hàng, nàng chắc chắn không
ngại gì mà cho Vạn Năng Thương Hội và Phạm chưởng quỹ mười sao hoàn chỉnh.
(Thần Miêu ở đây cũng xin 10 sao a! T_T)

Không tiếp tục lãng phí thời gian quý báu, nàng còn muốn tu luyện thành tài để
báo thù. Ngay lập tức, Triệu Ngữ Yên ngồi xuống hành công, yếu nghĩa của Thiên
Vân Quyết đã bị nàng thuộc nằm lòng, giờ chỉ cần thuận theo đường lối trong
khẩu quyết, hấp thụ linh khí dày đặc nơi bảo địa này là tu vi có thể thăng như
diều gặp gió.

Vù! Vù!

Chẳng mấy chốc, cuồng phong nổi lên, vô số bông tuyết hội tụ lại, bay xung
quanh người nàng, vận chuyển trong hư không bằng một loại quỹ tích huyền ảo,
cùng nhịp độ với chu kỳ hành công của Triệu Ngữ Yên.

Thời gian cứ thế mà trôi qua.

Thần Bí Thương Nhân của chúng ta lúc này đang ở đâu?

Ừm, cũng giống với Triệu Ngữ Yên, Phạm chưởng quỹ chính đang ở trong Hoàng Tự
Thiền Phòng.

Chỉ là hoàn cảnh không giống lắm.

So với thế giới băng tuyết đơn điệu của Triệu Ngữ Yên, chỗ tu luyện của Phạm
Hiên trông có vẻ đặc sắc hơn nhiều.

Rừng cây, thác nước, suối chảy róc rách, thảo nguyên xanh rì, đồi núi chập
trùng, ánh chiều tà rực rỡ vô hạn, dày đặc linh khí Ngũ Hành, có thể nói là
muôn màu muôn vẻ.

Phạm Hiên cũng thông qua hệ thống mà biết được về cái gọi là Thiền Phòng.

Thiền Phòng là một loại bất động sản mà Vạn Năng Thương Hội chỉ cho thuê chứ
không bán ra bên ngoài, hơn nữa còn có điều kiện cực kì hà khắc dành cho khách
thuê.

Thiền Phòng chia làm bốn loại: Hoàng Tự, Huyền Tự, Địa Tự cho đến Thiên Tự
Thiền Phòng. Bốn loại đó cũng là bốn đẳng cấp để phân chia chất lượng Thiền
Phòng.

Khách thuê cần phải thỏa mãn hai loại điều kiện sau mới có thể vào ở Thiền
Phòng:

Thứ nhất, điểm đánh giá tổng hợp phải đạt yêu cầu.

Thứ hai, phải có tiền.

Cụ thể một chút, nếu khách hàng muốn thuê Hoàng Tự Thiền Phòng, thì cần thỏa
mãn điều kiện là có đánh giá tổng hợp trên 60 điểm, phí thuê là một trăm vạn
Linh Thạch Hạ Phẩm một ngày.

Nếu khách hàng muốn thuê Huyền Tự Thiền Phòng, thì cần thỏa mãn điều kiện là
có đánh giá tổng hợp trên 70 điểm, phí thuê là một trăm vạn Linh Thạch Trung
Phẩm một ngày.

Nếu khách hàng muốn thuê Địa Tự Thiền Phòng, thì cần thỏa mãn điều kiện là có
đánh giá tổng hợp trên 80 điểm, phí thuê là một trăm vạn Linh Thạch Thượng
Phẩm một ngày.

Nếu khách hàng muốn thuê Thiên Tự Thiền Phòng, thì cần thỏa mãn điều kiện là
có đánh giá tổng hợp trên 90 điểm, phí thuê là một trăm vạn Linh Thạch Cực
Phẩm một ngày.

Chỉ có hai điều kiện, nhưng kẻ có thể thỏa mãn được cả hai điều kiện này thì
hiếm như lông phượng sừng lân.

Nói thật, Phạm Hiên cũng cảm thấy bản thân cũng may mắn lắm mới có phúc phần
vào tu luyện trong Thiền Phòng. Mặc dù bảng hệ thống không thể hiện, nhưng hắn
tin chắc là điểm đánh giá tổng hợp của hắn có khi còn chưa qua được 50, đến
cái cửa của Hoàng Tự Thiền Phòng cũng không được phép nhìn.

Còn về phần tại sao Triệu Ngữ Yên có đánh giá tổng hợp trên 70 mà lại không
vào ở Huyền Tự Thiền Phòng? Đơn giản, nàng nghèo a.

Gạt chuyện nghèo giàu sang một bên, Phạm Hiên giờ phải tập trung tu luyện a.

Mặc dù hắn có tận thời gian một năm được phép ở lại tu luyện bảo địa này nhưng
vẫn phải cố gắng trân quý nha. Hết cách rồi, ai bảo Linh Căn của hắn cũng
không hơn bọn phế vật trong truyền thuyết bao nhiêu đâu.

Gạt bỏ tạp niệm, Phạm Hiên bắt đầu hồi tưởng Luyện Khí Quyết, cố gắng làm vững
chắc cảnh giới Khí Cảm của mình, sau đó thử nghiệm dẫn linh khí vào trong Đan
Điền.

Thế là đêm nay, “nhà nghỉ” Vạn Năng Thương Hội đón hai vị khách đầu tiên, một
thiếu nữ vị thành niên và một người đàn ông trưởng thành. Hai người cùng ở
trong một phòng, không ngủ mà cùng thức, làm chung một việc giống nhau. Khặc,
đừng hiểu lầm, họ chỉ biết một lòng tu luyện.

Mây che khuất vầng trăng, mưa gió tới hung hăng, mèo kia híp mắt ngủ, nghe sấm
bỗng nhập nhằng.

“Tên chó điên nào đang độ kiếp đấy, có cho miêu gia ngủ hay không hả?” – Vô
Địch ngẩng đầu gào hướng lên trời.

Rầm! Uỳnh!

Ấy, sấm càng to hơn.

Ánh mắt nó chợt trở nên sắc bén, trợn to, liếc lên phía trên. – “Ngươi có câm
hay không?” – Nó gầm nhẹ, giọng hết sức nghiêm túc, một luồng uy thế khó hiểu
chợt dâng lên.

Tiếng sấm im bặt, chỉ còn tiếng gió thổi qua và mưa rơi rả rích.

Viii… vuuu… Tí tách! Tí tách!

“Ngoan.” – Con mèo béo lúc này mới hài lòng, tiếp tục cuộn mình lại ngủ.

Loạch xoạch! Loạch xoạch!

Tiếng bước chân chạm nước phát ra, tai của Vô Địch vểnh lên. Nó chợt ngẩng
đầu, híp mắt nhìn ra hướng cửa, nhìn xuyên qua cửa, ánh mắt phóng thẳng ra
ngoài.

Bảy tên hắc y nhân đội mưa mà đến, đứng thành hàng chữ nhất bên ngoài cửa
tiệm. Tên có vẻ là kẻ cầm đầu đứng ở giữa sáu người kia, hắn khoanh tay mà
đứng, đôi mắt khép hờ, nghiền ngẫm nhìn bốn chữ Vạn Năng Thương Hội đang phát
sáng trong đêm.

“Lại có khách tới cửa. Con meo nhà nó, đây cũng không phải cửa hàng hai mươi
bốn giờ đâu.” – Vô Địch giơ chân gãi mông, không nhịn được thấp giọng chửi.

Thực ra thì Vạn Năng Thương Hội có thể mở cửa xuyên đêm, chỉ là tên nào đó quá
lười biếng nên trời vừa tối đã treo biển hết giờ làm. Chủ yếu là do chưởng quỹ
còn quá yếu, cần giành thời gian tu luyện a.

‘Tốt nhất là nên tuyển nhị chưởng quỹ, tam chưởng quỹ, người làm các kiểu. Meo
nhà nó!’ – Vô Địch thầm nghĩ.

Sau đó, nó liền phong ấn thính giác của mình, chìm sâu vào cơn mộng mị.

Khách hàng là thượng đế, nhưng miêu gia đây buồn ngủ thì đến thượng đế cũng
phải nhường giường.

Trận pháp cách âm được bố trí, kết giới ngăn chặn sóng pháp lực tiết ra ngoài
cũng được bày xuống. Đồng Bài Phân Đà số 209 đã vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.

“Mục tiêu còn ở đây không?” – Nhất hỏi Lục.

“Cảm Ứng Phù không có động tĩnh, nàng hiện đang ở trong cửa tiệm này.” – Lục
dùng ngữ khí chắc chắn trả lời.

Nhất khẽ gật đầu. – “Đi gọi cửa.” – Sau đó ra lệnh cho Thập Nhị.

Người sau liền bước lên gõ cửa.

Cạch! Cạch! Cạch!

Im ắng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thập Nhị vỗ mạnh vào cửa, đồng thời còn hô lớn. – “Đừng trốn, mau ra mở cửa!”

Không có ai phản hồi.

Thập Nhị quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh Nhất, muốn hỏi ý kiến của hắn.

Nhất không nói gì, chỉ giơ nắm đấm về phía trước, như là ra hiệu cho hắn.

Thập Nhị tức khắc hiểu được. Hắn vận một thành chân nguyên vào lòng bàn tay,
sau đó đập mạnh lên cửa Vạn Năng Thương Hội.

Uỳnh!

Không chút hề hấn.

“Có chút ý tứ.” – Nhất nhẹ giọng nghiền ngẫm, có hơi bất ngờ trước một màn
này.

Thập Nhị không tin tà, thẹn quá thành giận, thôi thúc Kim Đan trong Đan Điền,
vận toàn lực đánh lên cánh cửa.

Ầm! Ầm!

Mặt đất run rẩy, dư chấn pháp lực tỏa ra tứ phía, chính hắn cũng bị phản lực
làm cho ngã ra sau mấy bước.

Chỉ có cửa tiệm vẫn không hề suy suyễn.

Thập Nhị thấy vậy liền tức ghê gớm, thân là cao thủ Kim Đan Trung Kỳ mà lại
không làm gì được một cái cửa. Hắn còn định lấy chiêu số áp đáy hòm ra phá
cửa, nhưng liền bị Nhất đưa tay cản lại.

“Để ta.” – Uy thế của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ toát ra, Nhất điều động pháp lực
trong Nguyên Anh đấm ra một đòn.

Thanh thế của một đòn này chẳng to lớn gì, nhưng cực kì nguy hiểm. Bởi Nhất đã
sử dụng kỹ xảo tích tụ chân nguyên vào một điểm, khiến cho lực phá hoại hơn xa
đòn công kích bình thường.

Kịch!

Vẫn không có tác dụng.

Ánh mắt của hắn có chút mất kiên nhẫn.

Nhất hạ lệnh cho sáu tên thủ hạ. – “Công kích toàn phương vị, ta cũng không
tin cửa hàng này không có lỗ hỏng.” – Nói xong liền tung người lên nóc, định
phát động tấn công từ phía trên.

Sáu người kia cũng ngay lập tức tản ra xung quanh, vận sẵn pháp lực.

Khí thế khủng khiếp của một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và sáu tu sĩ Kim Đan Kỳ bộc
phát, nếu mà có tên tu sĩ Luyện Khí hay Trúc Cơ nào ở đây chắc chắn sẽ bị đè
bẹp trên mặt đất không dậy nổi.

Một đợt công kích như vũ bão sắp diễn ra, giống như là máy bay sắp thả bom
oanh tạc, tọa độ mục tiêu chính là cửa tiệm nhỏ gọi là Vạn Năng Thương Hội
này.

Gió càng thổi mạnh, mưa càng nặng hạt, bầu trời đen tối không thấy trăng sao,
chỉ là chẳng có một tiếng sấm nào.

~~*~~


Thần Bí Thương Nhân - Chương #11