Người đăng: docam
Ngày thứ 3, còn 25 người.
Hôm nay quy tắc có sự thay đổi nhỏ.
Hôm nay cũng rút thăm định đối thủ như 2 ngày trước. Nhưng số lượng người hôm
nay sẽ dư ra 1 người, cho nên sẽ chỉ có 12 trận đấu. Người cuối cùng, sẽ được
qua vòng vô điều kiện.
Lời nói của Tô Thiên khiến trên đài dậy nên một trận rung động. Qua vòng vô
điều kiện? tên này sẽ không quá thoải mái sao? Người có vận đỏ, chẳng phải có
thể trực tiếp tiến vào 13 người vòng trong sao? Xin lỗi nha, thiệt là quá phận
quá đi. ( Các bán đoán Main có như ngoài ngoại viện)
-Ha Ha, việc qua ải vô điều kiện này thực sự hấp dẫn không ít người nha. Nhưng để bảo đảm sự công bằng, sau khi mấy trưởng lão chúng ta bàn bạc qua nhất trí, ví trí này sẽ cho Tử Y.
Tô Thiên cười nói.
Lời Tô Thiên vừa dứt, trên khán đài lại lần nữa xôn xao, mà bên khu vực đài
cao của thí sinh, mọi người đều khẽ gật đầu. Dù sao tiểu quái vật kia qua vòng
cũng không phải là chuyện ngoài dự liệu, đem danh ngạch này cho nàng ta, bọn
họ còn thấy may mắn vì sẽ không cần phải giao chiến ngay với nàng.
-Các vị thí sinh, có ý kiến gì khác không?
Ánh mắt Tô Thiên hướng về đài cao, nói.
Mọi người đều lắc đầu. Sự chỉnh tề này khiến mọi người trên khán đài cũng kinh
ngạc không thôi.
-Ha ha, đã tán thành hết, vậy bắt đầu rút thăm đi
Tô Thiên cười gật gật, chỉ vào ông trúc trên thạch thai trong sân nói.
Nghe vậy, thí sinh trên đài lập tức phóng lên đài, lấy là thăm trúc từ ống
trúc ra.
-8
Dược Phong tùy ý liếc mắt lên số trên thẻ trúc của mình, sau đó lại theo mọi
người trở lại đài cao, im lặng chờ trận đấu kế tiếp đến.
-Vòng thứ 3 cuộc đấu Huyền Vũ Bảng, trận đầu, số 3! Số 3 thẻ đỏ đấu và số 3 thẻ xanh lên đài!
Thấy mọi người đã rút xong thăm, Tô Thiên vung tay lên quát.
Tiếng quát của Tô Thiên vừa dừng lại, hai đạo thân ảnh từ trên đài cao đã
thiểm lược xuống, khí thế cường hãn trong khoảnh khắc tràn ngập sân.
Ánh mắt Dược Phong dừng trên sân, lại nghe Phương Tuyết Mai bên cạnh giới
thiệu, chắc là đối với 2 người trên sân cũng có hiểu biết. Một người bài danh
thứ 20 trong "Huyền Vũ Bảng", người kia thứ 22. Không chênh lệch nhiều, đều có
chút tâm ngoan thủ lạt, xem ra không thể xem nhẹ được.
-Trấn đấu bắt đầu!
Tiếng Tô Thiên nhàn nhạt lại như ngọn lửa kích hỏa thuốc nổ, đem khí thế cung
giương kiếm bạt giữa sân kích nổ hoàn toàn.
Trận đấu ngay từ khi bắt đầu đã không có việc làm nóng người, song phương trực
tiếp triển khai thực lực, hung hãn va chạm, hai cỗ đấu khí hùng hồn va vào
nhau. Tiếng nổ của đấu khí mạnh mẽ vang lên trên không trung, khí lãng tràn ra
từng đợt quét ra tứ phía như cuồng phong.
Giương mắt nhìn gắt gao vào sàn đấu, Dược Phong khẽ gật đầu. Thí sinh có thể
vào đến đây quả nhiên đều có bản lĩnh. So với hôm qua, chính thể thực lực cơ
hồ đã cao hơn 1 bậc.
Ngày thứ 3 của giải đấu, độ kịch liệt còn vượt qua ngày đấu loại thứ nhất và
hai, những người có thể đi đến vòng này, phần lớn thực lực đều rất mạnh, nhưng
mà cho dù như nào, muốn thu hoạch được thắng lợi, đều là phải liều mạng đem
hết toàn lực ra thi thố, thậm chí có thể liều mạng dẫn đến lưỡng bại cầu
thương, mới mong có thể tìm được thắng lợi mong manh.
Sau khi đợt thứ nhất nhẹ nhàng trôi qua, đợt thứ hai với khí thế hừng hực tiến
hành, giữa sân dự thi hai người lần lượt lên sân đấu, trải qua cuộc tỷ thí cực
kỳ quyết liệt, một người vui mừng và một người buồn bã rời sân.
Trên đài cao, Dược Phong nhìn Ngô Hạo giữa sân đấu đang bị đối phương áp chế
xuống hạ phong, nhịn không được thở dài một hơi, hôm nay hắn vận khí của hắn
thật không tốt, rút thăm ngẫu nhiên đối thủ, lại chọn đúng một gã đứng trong
nhóm mười Huyền Vũ Bảng cao thủ, ở cấp độ này, chênh lệch một cấp là có sự
khác biệt rất lớn, như lúc này đây, Ngô Hạo liều mạng sử dụng toàn bộ sức
mạnh, những cũng là từng bước từng bước rơi vào thế hạ phong, tới giờ phút
này, cục diện trận đấu cơ hồ đã hoàn toàn bị nắm giữ trong tay đối thủ.
Ngô Hạo có thể đến vòng này xem như là đã thành công, nếu như gặp đối thủ
trước bài danh trước hai mươi, thật ra có thể liều mạng, chẳng qua vận khí
cũng kém một chút, gặp được một gã đứng trong nhóm mười cao thủ Huyền Vũ Bảng,
mặc dù vậy, có thua ở trong tay đối thủ này, với tính tình Ngô Hạo thì cũng sẽ
không hối tiếc.
…….
Mà vòng sau sẽ đấu thế nào vậy?
Toàn trường có hai mươi bốn người, nói cách khác, trải qua trận đấu hôm nay
có thể lưu lại mười hai người mà thôi, dựa theo quy củ của giải đấu, trong
mười hai người, sẽ tùy tiện tuyển ra sáu người giao phong để chọn vị trí trong
nhóm mười người đứng đầu, người thắng có thể cùng sáu người may mắn khác trực
tiếp tiến vào nhóm thập cường
Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Ách? Nói như vậy, chẳng phải là chỉ có sáu người bị chọn trúng phải thi đấu,
còn lại là không cần thông qua thi đấu, liền có thể đi vào nhóm thập cường?
Nghe vậy, Dược Phong nhất thời kinh ngạc nói - Đối với sáu người bị rút ra này
mà nói, có phải là có điểm không được công bình?
Huân Nhi thản nhiên cười nói.
Cười khổ gật đầu, Dược Phong bỗng nheo mày nói
Phương Tuyết Mai khẽ cười một tiếng, nói :
-Ngươi phải chăng là đã quên đi tiểu cô nương bướng bỉnh Tử Y sao ?Lấy thực lực của nàng, vị trí đệ nhất, sợ là không thoát khỏi tay nàng rồi. Dược Phong rùng mình, chợt mỉm cười gật đầu, nhưng thật ra hắn đem điều này nói ra, tối trọng yếu là không muốn quên tiểu hài tử kia.
Quay đầu đem ánh mắt hướng trận đấu giữa sân, Dược Phong không khỏi cười khổ
một tiếng, lúc này Ngô Hạo đã hoàn toàn bị đối phương áp chế, không còn lực để
phản kích, ở mỗi lần đấu khí va chạm nhau, đấu khí bao phủ thân thể trong
khoảnh khắc bị đánh tan, đối thủ này xuống tay cũng không ngoan độc, vẻn vẹn
chỉ là thi triển lực đạo, ý đồ là muốn chấn bay Ngô Hạo ra khỏi sân.
Thể thay bay ra khỏi sân, Ngô Hạo cũng có chút rõ ràng, đối với người thắng
lợi trên đài liền ôm quyền, sau đó xoa cánh tay, khóe miệng cười ha hả trở về
trên đài cao.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm già nua của trọng tài trên cao truyền xuống
Dược Phong nghe được thanh âm kia, lập tức cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ
tới nhanh như vậy đã tới phiên mình, chậm rãi quay đầu đi đến, anh mắt quét về
phía đài cao đối diện, nơi này, Diêu Thịnh cũng ngẩn ra, chợt khuôn mặt hé ra
nụ cười âm nhu, nhất thời cười âm hiểm.
Lên sàn đấu. Dược Phong vẫn bày thế trận quen thuộc. một đống tài liệu lại vất
ra tạo ra 1 đống trận pháp bao quanh hắn.
Thấy thế Diêu Thịnh âm hiểm cười:
-Diêu Thịnh, dùng toàn lực đi, đừng cùng hắn nói nhảm
Liễu Kình cau mày, Diêu Thịnh này là chuyên môn thích chơi đùa đối thủ . Hắn
sợ để lâu sinh biến nên tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh. Diêu Thịnh khẽ cau
mày, chợt bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt âm trầm nhìn Dược Phong, dấu tay
vừa động, chỉ thấy có một cỗ đấu khí nồng đậm màu đen trong cơ thể bạo dũng mà
ra, sau đó đem toàn thân bao vào trong nó.
Đấu khí màu đen không ngừng khuếch tán, trông giống như một đám đấu khí bình
thường không lồ, hơn nữa đám đấu khí còn có tiết tấu co rút lại bành trướng,
giống như bên trong đang nổi lên cái gì đó.
Nhìn Diêu Thịnh hành động có chút quỷ dị như vậy, Dược Phong trong lòng cũng
xuất hiện một tia cảnh giác, đấu khí trong cơ thể cũng bùng lên sẵn sàng ứng
phó.
-Hắc Thủy quyển!
Một tiếng quát trầm thấp đột nhiên vang lên, theo đó đấu khí màu đen cũng tràn
ra, đám đấu khí đột nhiên luân chuyển với tốc độ cao, phát ra những tiếng ô ô
quanh quẩn khắp sân đấu.
Hơn nữa, theo thời gian thay đổi, Dược Phong kinh ngạc phát hiện, vô số thủy
dịch màu đen, từ bên trong bắn ra ngoài, trong giây lát, cơ hồ đem cả sân đấu
mà che kín lại.
Bởi vì không rõ đến tột cùng hắc thủy đó là cái gì, cho nên Dược Phong cũng
không dám để nó dính vào người, bởi vậy thân thể cấp tốc lùi về phía sau, né
tránh hắc thủy phóng tới.
Né tránh giằng co một lát, thân thể Dược Phong chợt sững lại, vội vàng cúi
đầu, phát hiện hai chân mình không biết từ khi nào đã dẫm vào một đống hắc
thủy
Dùng sức rút chân ra, Dược Phong kinh ngạc phát hiện hắc thủy quỷ dị này là
nước nhưng lại ẩn chứa một hấp lực rất lớn, hơn nữa, hắc thủy này còn có tính
ăn mòn rất mạnh, lúc này, chỉ trong nháy mắt, đế giày của Dược Phong đã bị ăn
mòn một lớp, nếu hắn không kịp phản ứng chỉ huy đấu khí đem bàn chân bao lại,
chỉ sợ cả giầy trong khoảnh khắc đã bị ăn mòn.
Dược Phong trong trận pháp bảo vệ cười lạnh không thôi. Trên đời lại có người
dùng độc thủy để giết chết vạn độc thể thật là buồn cười a. Hắc hắc…. định âm
ta, không có của đây.
Rồi hắn bắt đầu la hét:
Á.. đau quá . chết mất ôi chết mất.
Cái thứ nước quái quỷ gì thế này biến cho ta.
Á á á…
Tiếng la vang dội rồi dần dần nhỏ đi, nhỏ đi rồi tắt hẳn, không ai nghe được
bất cứ 1 âm thanh gì nữa. Tất cả mọi người xem đều chắc mẩm tiểu tử này tiêu
rồi. Trừ vẻ mặt đầy cổ quái của cá trưởng lão và tam nữ. Các trưởng lão thì
nhìn vào trong trận pháp thấy được tiểu tử kia đang được hỏa diễm màu xanh bao
phủ tạm thời không nguy hiểm đến tinh mạng chứ đâu như hắn vừa rồi la oai oái.
Có biến a. Còn tam nữ thì biết Dược Phong có độc dược thể a. Chút độc thủy này
mà thương tổn đến hắn thì lợn mẹ cũng có thể leo cây a.
Trên đài có người phát hiện trận pháp dù vẫn còn nhưng nhạt đi nhiều. Rõ ràng
là do không có người thao túng.
Mấy tiểu đệ của Liễu Kình hưng phấn nói:
Đây cũng chính là ý nghĩ của Diêu Thịnh, Chỉ thấy hắn xông vào 1 đường như trẻ
tre qua 2 lớp phòng ngự sắp vượt qua lớp thứ 3 đánh vào Dược Phong.
Nhưng ở dưới sàn đấu. Liễu Kình mặt bỗng biến sắc:
Nhưng tất cả đã quá muộn. Chỉ thấy mấy trận pháp vỗ dĩ đã bị phá lấy mắt
thường hợp lại bao lấy Diêu Thịnh đang định chạy trốn.
Và 1 loạt tiếng hét lại vang ra nhưng lần này người hét lại là người khác.
Mất 1 lúc. Hắc thủy mới biến mất, trận pháp cũng tan đi.
Người xem căng mắt ra nhìn và rồi hít 1 hơi lạnh. Chỉ thấy trên sàn đấu đứng
sừng sững 1 thanh niên hắc bào. Cả người không tổn hao chút gì và 1 kẻ nằm
trong vũng máu, trên người chi chít vết thương.
Liễu Kình tức đỏ mặt. diêu Thịnh chính là cánh tay phải chuyên hiến kế cho hắn
bây giờ bị người ta đánh sống chết không rã nếu hắn còn để yên thì mặt mũi để
đâu. Nên Liễu Kình xông lên, tay thành trảo đánh hướng Dược Phong.
Dược Phong không run không sợ mà hô:
Tất nhiên sự việc đã thế này. Tô Thiên không thể không tham dự a. Hắn khẽ phất
tay khiến khí thế dọa người Liễu Kình khực hẳn lại.
Liễu Kình tức tối nhìn lên đài cao:
Tô thiên lạnh nhạt trả lời. Rõ ràng hơi bất mãn với thái độ của Liễu Kình:
Liễu Kình khẽ nhìn lại. quả thật tuy vết thương rất nhiều nhưng không có lo
ngại nhưng nếu để lâu sẽ mất máu mà chết.
Tức tối đút đan dược cho Diêu Thịnh. Rồi vác hắn xuống đài. Đi qua Dược Phong,
Liễu Kình mở lời hăm dọa:
Tiểu tử, cầu mong không gặp ta đi. Nếu không đừng hỏi sao nước biển lại
mặt.
Tùy thời phụng bồi.
Dược Phong lạnh nhạt nói. Đối với những tên như thế này thì không việc gì phải
khách khí nhất là khi hắn là tình địch a.
Rồi quay sang Đại trưởng lão Tô Thiên:
Tô Thiên khẽ gật đầu, hắn biết Diêu Thịnh là muốn hạ sát thủ nhưng Dược Phong
vẫn nương tay khiến hắn khá hài lòng.