Người đăng: docam
Tiếng vừa hô. Dược Phong lấy trong giới chỉ ra một đóng trận bàn. Tất bật bày
trận bao kín bản thân trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Bày xong hắn đắc
ý nói:
Giời ngươi có thể tấn công a. Ta là trận pháp sư a. Bày trận là bản sư nên
không cần khách khí a.
Ngươi.
Trên đài Bạch Hạo á khẩu cầm thương chỉ Dược Phong mãi không nói nên lời.
Còn ở dưới đài vang lên tiếng kêu.
Vô sỉ.
Đấu võ dùng trận pháp còn gì là thiên lý.
Ông trời ơi. Bao kín mấy tầng như vậy thì cần bao tiền a. Thật là phá của
mà.
Mấy vị trưởng lão cũng chết trân tại chỗ a. Lần đầu trong Huyền Vũ bảng đại
tái có người dùng trận pháp đẻ thủ thắng a. Đậu, tuy chỗ kia chỉ chủ yếu là
tam cấp trận pháp và 1 số tứ cấp nhưng mới nhị tinh đấu vương như Bạch Hạo phá
hết cũng hao hết thất thất bát bát đấu khí a. Mà xem vẻ mặt thì tiểu tử kia
vẫn còn trận bàn a. Thế còn đánh cái rắm.
Và cảm xúc đặc sắc nhất chắc là Bạch Hạo trên sân bây giờ. Cuối cùng:
Nói rồi phóng thương đến đánh phá trận pháp. Hắn không hiểu bày trận càng
không hiểu phá trận a. Đành dùng cách hoang dã nhất đó là lấy lực phá trận a.
Nhưng trận pháp Dược Phong bày ra nó đơn giản vậy sao. Trong đó tầng tầng là
sát trận, công trận a. Mà lại giấu kỹ trong đó nữa. thế là khỏi nói Bạch Hạo
uất ức thế nào. Cứ sắp phá được thủ hộ trận pháp mặt ngoài là một đống sát
trận từ đâu đánh lén khiến hắn bị hố nghiêm trọng không thể không lui. Mà lui
thì Dược Phong lại tu bổ trận a. Có lần hắn quyết không để ý sát trận mà có
phá thì đã trả giá bằng 1 vết thương sâu hoắm nơi ngực. Nếu là người khác thì
có lẽ sẽ ngồi hồi phục rồi nghĩ cách nhưng đã bị Cừu hận che mờ Bạch Hạo sao
nghĩ nghĩ được vậy a. Hắn chỉ biết công, công và công, phá tan cái xác rùa là
có thể chiến thắng a.
Liều:
Giữa sân, khuôn mặt Bạch Hạo trong phút chốc đã chuyển thành một khuôn mặt đỏ
huyết, khiến mọi người đang ở phía khán đài chú ý. Lập tức những ánh mắt đầy
kinh ngạc tập trung vào đó, những tiếng thì thầm bàn tán cũng vang lên.
Dược Phong thoáng cau mày, tên mặt trắng kia, khí thế đột nhiên lại có thể trở
nên mạnh mẽ như thế. Đấu khí của hắn rõ ràng cũng đột nhiên mạnh mẽ hơn gấp
đôi.
-Thật không ngờ, người này cũng tu luyện bí pháp, bất quá loại bí pháp tăng cường này còn kém xa,, tựa hồ chỉ có thể tăng thêm một tinh thực lực thôi. Nhìn sắc mặt hắn rõ ràng là dùng máu huyết bản thân thúc động mà tăng cường thực lực, xem ra đây cũng chỉ là loại bí pháp cấp thấp."
Dược Phong lúc này thấp giọng phân tích.
Bí pháp thật ra cũng có phân chia cao thấp. Mà cái loại dùng máu huyết gia
tăng thực lực này chỉ có thể xem là hạ giai (cấp thấp), thậm chí có một vài
loại bí pháp âm độc có thể khiến người sử dụng nó lưu lại di chứng khó có thể
chữa trị được.
Nói như vậy, cho dù là cao hay thấp thì bí pháp vẫn là thứ cực kỳ hiếm. Ở lúc
mấu chốt, nó có thể mang lại tác dụng rất lớn. Trong các trận chiến đỉnh cao
nó có thể quyết định được sự thắng bại trong phút chốc.
Huyết khí dần dần bốc cao lên, Bạch Hạo đang được huyết khí chậm rãi bao phủ
kia giương ánh mắt âm trầm đối thị với Dược Phong. Bàn tay nắm chặt trường
thương hoà trộn một chút huyết sắc và đấu khí màu vàng theo cánh tay lan ra,
bao phủ cả trường thương. Một tia huyết sắc năng lượng phiêu đãng bên ngoài
thanh trường thương trông như một huyết xà nhỏ đang bay lượn.
Trường thương từ từ nâng lên chỉ thẳng hướng Dược Phong đang ở đối diện. Cảm
thụ năng lượng khổng lồ đang cuồn cuộn trong cơ thể, Bạch Hạo khoé miệng không
khỏi phát ra nụ cười có chút dữ tợn, tiếng cười khàn khàn tựa như âm thanh của
đao kiếm chém vào thuỷ tinh khiến màng nhĩ mọi người có cảm giác đau đớn.
Nói rồi trường thương lao nhanh xuyên qua trận pháp trực chỉ đâm thẳng vào
thân thể Dược Phong
-Thật nhanh
trên khán đài không ít người đang quan sát lúc này vô thức nuốt nước miếng,
kinh dị lẩm bẩm. Bọn họ rõ ràng Bạch Hạo cầm trường thương như quỷ mị công
kích đâm xuyên qua cơ thể Dược Phong, nếu đổi lại là họ không biết có thể nhận
thấy được hướng đi của trường thương không !?
Máu từ trong miệng Dược Phong phun ra như suối. Trừng mắt nhìn Bạch Hạo:
Ngươi dám hạ sát thủ
Hừ ai biết đến. Xuống địa ngục mà kiện Diêm Vương đi
Bạch Hạo mặt đầy dữ tợn đâm sâu cây thương vào.
Miệng đang chảy đầy máu Dược Phong lại cất lên tiếng cười đầy quái dị. rồi
tiến lên mặc cho trường thương xuyên ngực mình mà ôm lây Bạch Hạo. Trong miệng
vang lên:
Bạch Hạo nhận ra có gì đó sai lầm vội rút lui nhưng tất cả đã quá muộn.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra. Bạch Hạo bắn ra như diều đứt dây hung hăng
đụng mạnh vào vách tường.
Nhìn Bạch Hạo bị va đập mạnh vào vách tường chưa biết sống chết, đám người
đứng xem hoàn toàn trở nên yên tĩnh, độc quá độc. Một chiêu kia nổ gần như vậy
mấy ai đỡ được. chết cũng quyết giết đối thủ a.
Nhưng tất nhiên chỉ là ý nghĩ của mấy tên tầm thường. Chân chính cao thủ đều
nhíu mày nhìn kỹ sân đấu
Lúc này không mấy ai để ý một thân ảnh đang đứng nơi góc tối. từ từ hiện ra
ánh sáng.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua những khuôn mặt đủ mọi màu sắc trên khán đài,
Dược Phong ho nhẹ, lúc này lại đem ánh mắt hướng về Tô Thiên trên ghế trọng
tài.
Lúc này mọi người mới để ý đến tiểu tử này còn sống a. Mà không chỉ sống mà
còn sống rất tốt không có lấy 1 vết thương.
Đậu, nổ như vậy mà tiểu tử này không sao.
Tên này là quái vật à.
…………..
Nhưng chân chính cao thủ thì nghĩ đến 1 thứ: khối lỗi. Mà là 1 khối lỗi tinh
xảo như người thật. Đồng thời bọn họ cũng ngộ ra 1 điều. Tiểu tử này độc a.
Thảo nào Bạch Hạo có thể 1 phát đột phá xác rùa mà đâm thẳng vào hắn. Rốt cục
tất cả chỉ là 1 cái bẫy thật tinh vi. Đầy tiên là dùng trận pháp để khiến hắn
phát điên rồi để khe hở cho con mồi đột kích. Có lẽ bình thường thì Bạch Hạo
sẽ nhận ra nhưng đã phát cuồng thì sao có thể. Và đó là kết cục….. Độc rất
độc.
Nhiều ánh mắt đang phóng tới của Dược Phong, lại liếc mắt nhìn Bạch Hạo dưới
đài không biết sống chết, hắn lắc đầu cười khổ. Bị một đòn nghiêm trọng như
vậy, cho dù lần này Bạch Hạo may mắn lượm lại cái mạng nhỏ thì cũng bị vết
thương khó lành.
Mà sự việc tới mức này, Tô Thiên cũng không biết nói gì thêm, ban nãy Bạch Hạo
công kích Dược Phong, chiêu đó muốn lấy mạng. Kết cục thế này hắn nếu bao che
sẽ thành thiên vị.
Ánh mắt nhìn các vị trưởng lão bên cạnh một chút, Tô Thiên phất phất tay ra
hiệu cho một số giáo sư làm nhiệm vụ giữ an toàn trong sân. Tức thì có hai
người phóng lướt ra, đem Bạch Hạo đang nằm bất động trên sàn khiêng ra.
-Khụ, trận đấu này, Dược Phong Thắng.
Ánh mắt Tô Thiên nhìn Dược Phong ở giữa sân, chợt tăng thêm âm lượng nói:
-Nhưng hy vọng lần tỉ thí sau, các vị không xuống tay nặng như vậy, những kẻ ra tay quá đáng sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi.
Trong lời nói của Tô Thiên rõ ràng mang theo ý cảnh cáo. Dù sao, đệ tử có thể
tiến vào "Huyền Vũ Bảng" cơ hồ đều thuộc loại nổi bật. Đệ tử có thiên phú cỡ
này, nếu xảy ra sai lầm gì, thật là một tổn thất không nhỏ. Hơn nữa, một ít đệ
tử có bối cảnh không nhỏ, tuy rằng trong học viện này, bối cảnh không có bao
nhiêu lực chấn nhiếp, nhưng khi con cháu của mình trong học viện xảy ra
chuyện, thế lực sau lưng đó tất nhiên sẽ khó chịu không yên. Lúc đó, họ chạy
đến nội viện khóc lóc, kể lể, đại náo cũng rất phiền phức.
Gật đầu cười nhẹ, Dược Phong khẽ điểm mũi chân xuống đất, thân hình phóng lên
đài cao. Sau đó, không thèm để ý đến những ánh mắt chăm chú xung quanh, hạ
xuống ngay tại vị trí của mình.
-Thật là một phế vật, vậy mà cũng không đánh bại được hắn.
Nhìn Dược Phong vẫn chưa bị thương gì nhiều vừa trở lại vị trí, Liễu Kình tức
thì hừ lạnh một tiếng, thầm mắng Bạch Hạo vô năng.
-Diêu Thịnh, nếu ngươi đụng phải hắn, cũng đừng có làm xấu mặt như vậy.
Sau khi mắng xong, Liễu Kình xoay đầu hướng về phía Diêu Thịnh bên cạnh đang
nhìn chằm chằm Dược Phong nói.
Hơi nao nao, sắc mặt Diêu Thịnh lại không được tự nhiên. Hắn chợt âm hiểm gật
đầu cười nói:
-Yên tâm đi Liễu ca, chỉ cần được đụng độ với hắn, nhất định ta sẽ cho tiểu tử đó thấy địa ngục. Trận pháp không khác gì cái lồng giam hắn lại.
-Ngươi không được xem thường Dược Phong, nếu không cũng sẽ giống như Bạch Hạo, lật thuyền trong mương.Chúng ta cũng không biết hắn còn trò gì nữa.
Liễu Kình nhíu mày, trầm giọng nói.
Diêu Thịnh gật đầu cười, nhưng trong ánh mắt vẫn như cũ có pha thêm một tí âm
lãnh và khinh thường.
-Dược Phong ca ca, không có việc gì chứ?
Huân Nhi nắm cánh tay Dược Phong, ân cần hỏi thăm. Dược Phong cười nói:
Tam nữ đồng thời gật gật đầu. Đối với vòng loại thế này cả 3 nàng đều không
quá để ý.
Và y như vậy. Tam nữ chỉ gặp mấy tên tầm trung trong bảng. Dễ dàng dùng 1
chiêu thắng địch không có bất cứ huyền niệm
Sau đó lại diễn ra thêm 1 số trận nữa. đối thủ cũng khá là cân nhau nên đánh
nhau cũng ra trò. Ít nhất không có nghiền ép như tam nữ hay Nhị hoàng ra sân
đã làm.
Khi đợt thi đấu đến lúc cuối, thì rốt cục cũng đến lúc Ngô Hạo xuất chiến. So
với những trận đấu kịch liệt lúc trước, hắn thắng có phần dễ dàng hơn. Tên kia
là bát tinh đấu linh, tuy thực lực hơn Ngô Hạo một tí, nhưng kinh nghiệm chiến
đấu lại thua xa hắn. Cuộc chiến diễn ra không đến mười phút, Ngô Hạo nắm bắt
lúc hắn hơi sơ hở, một chiêu đánh bại.
Nhìn vẻ mặt không sảng khoái trở lại đài cao của Ngô Hạo, Dược Phong dở khóc
dở cười lắc đầu. Tên này có thể thoải mái thắng một trận thế mà lại không hài
lòng, chẳng lẽ hắn muốn giống mình vậy, làm cho tinh thần và sức lực toàn bộ
phải phóng ra mới vui sao?
-Số 38!
Đột nhiên trên quảng trường vang lên một con số, làm cho toàn trường tức thì
im lặng, sau một thoáng sửng sốt, từng ánh mắt một dời đi, ngừng lại trên
người một nam tử mặt bình lặng như nước, thân hình cao lớn trên đài cao.
Nam tử đang im lặng ngồi yên, như cảm thấy được những ánh mắt chăm chú xung
quanh, hắn chậm rãi mở mắt ra, bá khí sắc bén đột nhiên tràn ra như rắn ngủ
đông vừa tỉnh lại.
Phách Thương Liễu Kình!