Người đăng: docam
Trong hào quang rực rỡ là một thân hình mềm mại trắng nõn mà trần trụi, đôi
chân ngọc thon thả xinh đẹp, cực kỳ gợi cảm, cái eo thon thả vòng qua cái bụng
phẳng lì, lên cao chút nữa, đó là bộ ngực đầy đặn tròn trĩnh và cái cổ thiên
nga tao nhã.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, cặp mắt đỏ sắc bén mang theo dã tính hấp dẫn nam
nhân.
Dược Phong trợn mắt há mồm, lẩm bẩm:
Trên bình nguyên hỗn độn sụp đổ, cô gái xinh đẹp trần trụi trong nước da sáng
bóng, khêu gợi hấp dẫn mọi ánh mắt nam nhân.
Bất quá, người con gái kia lại không phải tuýp người dịu dàng yếu đuối, khi
nàng vừa nghe Dược Phong thì thào, chân mày liền dựng đứng, mắt trừng lên, một
làn gió thoảng qua đẩy Dược Phong bay dính vách đá, rồi một cánh tay mềm mại
mạnh mẽ chụp lấy cổ họng hắn xách lên.
Giọng nói của nàng như suối nước qua khe núi, mang theo một chút lạnh lẽo sơn
dã.
Dược Phong lưng dán vào đá, đối mặt uy hiếp chỉ trề môi, chép miệng nói:
Xem ra cho dù biến thành hình người, Tiểu Phượng biến tính a. K phải nói là
nàng lấy được ký ức trước khi vào trứng và đây mới là tính cách thật của nàng,
cao ngạo mà lãnh diễm.
Cô gái nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng sờ gương mặt Dược Phong, duyên dáng khẽ
nói:
Dược Phong cười mà mếu, bất giác rụt cổ nhắm mắt lại, không dám để lâu hình
ảnh thân thể trần truồng của nàng. Người con gái ấy thật quá hoang dã như một
con báo cái, dễ dàng khơi gợi dục hỏa trong lòng nam nhân.
Dược Phong phân bua, cái vụ này thực ra hắn cũng không cố ý nhìn ngó.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ chán nản, hào quang lóe sáng trên thân thể mềm mại, quần áo
đen tuyền xuất hiện che hết xuân quang, thế nhưng bộ quần áo ấy lại thể hiện
tinh tế rõ nét những đường con lả lướt mà e ấp càng khiến người ta động tâm.
Dược Phong thở phào nhẹ nhõm, thật là dọa người ta quá a.
Độ kiếp thành công rồi phải không? Ta còn chưa biết tên ngươi, không lẽ ai
trong tộc của ngươi đều gọi là Tiểu Phượng hết sao?
Cứ gọi là Tiểu Phượng đi đi.
Dường như vì chiến thắng Hắc Thần Lôi Kiếp nên nàng cực kỳ vui vẻ, cười nói vỗ
vai Dược Phong:
Về sau tỷ tỷ sẽ bao nuôi ngươi. Nhưng mà bây giờ còn chưa được, ta còn chưa
hoàn thành bước cuối cùng.
Việc gì?
Dược Phong nghi hoặc.
Đôi mắt hoang dã xinh đẹp của Tiểu Phượng đi háo hức và phấn khích tràn ngập.
Dược Phong chỉ cười khổ nói:
Ngươi hút nữa là chết người đấy. Tiêu thụ hết giọt máu của ta đi
Trong thời gian ta ngủ, ngươi đừng có ngu dốt mà liều mạng cùi của ngươi
đó. Ta với ngươi đã có khế, khó khăn bao nhiêu năm mới độ kiếp thành công, tự
dưng không không lại bị trọng thương mà ngừng tiến hóa ta không cam lòng nổi
đâu đấy.
Tiểu Phượng đi trừng mặt dặn dò kỹ lưỡng Dược Phong.
Dược Phong thở dài hơi tiếc nuối, còn tưởng từ bây giờ đã có ngay một bảo tiêu
đắc lực, ai mà ngờ được nàng vừa thành công lại phải ngủ say. Mà như vậy thậm
chí ngược lại còn mất đi một phần chiến lực không hề nhỏ.
Tiểu Phượng đi duyên dáng cười nói.
Dược Phong trợn mắt phân bua.
Tiểu Phượng đi nhắc nhở hắn vô cùng tỉ mỉ, rồi xích viêm bùng lên quanh người,
đôi mắt lại hừng hực một tia Kim hỏa thần bí.
Xích viêm bao phủ lấy nàng, sau đó biến hóa thành một quả trứng cao bằng thân
hình nàng.
Trên vỏ trứng có hoa văn hình cánh chim, ánh kim chớp nhoáng lóe lên bí hiểm
Dược Phong thấy Tiểu Phượng đi đã hóa thành quả trứng, ngủ say để tiếp tục lột
xác, hắn vung tay cất quả trứng vào giới tử xuyến. Thời gian tới hắn chỉ có
thể dựa vào bản thân mà thôi.
Nhưng hắn cũng đang háo hức mong chờ Tiểu Phượng đi tỉnh lại, với thực lực của
nàng khi ấy, có lẽ Chí Tôn cũng khó là đối thủ. Như vậy thì bảo tiêu của hắn
phải nói là số một thiên hạ.
Dược Phong nhìn lại vùng đồi núi lúc này đã thành đồng bằng, rồi nhanh chóng
bay thẳng lên trời cao, chỉ vài giây đã biến mất nơi chân trời.
Vùng sơn mạch lại trở nên yên lặng, thế như thêm nửa canh giờ nữa, nó lại lần
nữa nổi sóng gió, vài bóng người từ hư không xuất hiện.
Mấy người kia đều đầu râu tóc bạc, thần sắc trang nghiêm, thân thể không toát
ra dao động đấu khí cường đại, nhưng lại có uy áp kinh người.
Trong số họ có vài gương mặt quen thuộc, Tô trưởng lão trưởng lão nghiêm trọng
nhìn xuống vùng đất tan tành đổ nát bên dưới, lúc này vẫn còn vương lại một
chút lôi đình lực khủng bố của hắc thần lôi.
Một vị trưởng lão Huyền Vũ Học Viện trừng mắt kinh ngạc:
Đám trưởng lão đều biến sắc, họ dĩ nhiên biết lôi kiếp kia lợi hại ra sao, và
cũng biết chỉ cần vượt qua kiếp nạn đó, linh thú sẽ tiến hóa thành thần thú
chân chính.
Sinh vật cấp bậc đó là cường giả hàng đầu Đấu phá đại lục, không ngờ lại xuất
hiện bên ngoài Huyền Vũ Học Viện. Điều đặc biệt nữa là họ đều là trưởng lão
lâu năm trong linh viện, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện thiên thú cường đại
đến vậy sinh sống quanh sơn mạch này.
Tô trưởng lão lẩm bẩm nhìn xuống vùng đất tan hoang bên dưới, hắn có thể hình
dung rõ ràng vòng chiến kinh thiên kia dữ dội ra sao.
Ai đó thở dài. Linh thú tu luyện lâu hơn nhân loại rất nhiều, vài linh thú tu
luyện đến khi gặp Hắc Thần Lôi Kiếp không biết đến bao nhiêu năm tháng, nhưng
lại bị lôi kiếp vô tình đánh thành bột phấn, thi cốt vô tồn.
Những trưởng lão khác nghiêm túc gật đầu, bây giờ Vẫn Lạc tâm Viêm đang nổi
loạn mà lại xảy ra mấy hiện tượng kỳ lạ này thì không dè chừng không được a/
Tô trưởng lão phất tay dẫn mấy người kia bay đi, chỉ vài hô hấp đã biến mất.
Trời đất vùng này rốt cục đã yên tĩnh hoàn toàn, chỉ còn lại dấu tích của một
hồi đại chiến kinh thiên.
Dược Phong thuận lợi trở về Huyền Vũ Học Viện, lập tức quay lại “ thần bám
quán”, sắc mặt không tốt lắm. Tia hắc thần lôi cuối cùng kia cũng may có thân
thể tiểu cường bảo vệ mạng sống, nhưng cũng không tránh khỏi trọng thương,
việc cần làm bây giờ là phải mau chóng phục hồi thương thế.
.
Hạ xuống tiểu lâu, thần sắc hắn khẽ động, nhìn qua liền thấy người con gái
xinh đẹp váy đen đang mỉm cười chờ hắn về. Xem ra hôm nay là phiên nàng coi
quán a.
Vừa thấy được nàng, vẻ mừng rỡ vui vẻ hiện rõ trên mặt Dược Phong, lập tức
vươn tay qua kéo nàng vào lòng. Thân thể mềm mại của người con gái yêu thương
khiến hắn thoải mái vô cùng.
Lạc Thần khẽ cười yếu ớt, thuận theo thế tựa vào ngực hắn, mũi khẽ hít một
hơi, chợt đôi mắt nheo lại. Trên người Dược Phong có mùi thoang thoảng nhè
nhẹ, nhưng trực giác nữ nhân cho nàng biết đó là mùi hương của nữ nhi khác.
Đang hưởng thụ cái êm ái mềm mại, Dược Phong cũng nhận ra có gì đó không đúng,
trong lòng nhất thời giật bắn lên, cảm giác không xong.
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Thần xuất hiện một nụ cười nguy hiểm, giọng nói dịu
dàng lại khiến cho Dược Phong choáng váng. Trực giác và khứu giác của nữ nhi
quả nhiên đáng sợ.