Người đăng: docam
-Hoàn cảnh trong cốc này hơi phức tạp, muốn tìm được "Địa Tâm Thối Thể Dịch" e rằng phải tốn ít thời gian.
Trong lòng Dược Phong thì thầm. Đôi cánh sau lưng hơi rung động, thân hình lại
lần nữa lơ lửng trên không. Những ngọn lửa nhỏ màu xanh xung quanh cũng theo
đó mà động. Chúng xoay quanh người hắn giống như một người bảo vệ.
Hãm tốc độ phi hành lại, Dược Phong dần lao vào sâu trong sơn cốc. Trên đường
đi thật sự rất yên tĩnh, không có đến nửa tiếng động. Với ánh lửa xung quanh
vẫn có thể thấy những mảng xương trắng dày đặc trên mặt đất. Cảnh tượng nơi
đây giống như một vùng đất chết làm người ta dựng tóc gáy.
Nhìn mảng xương khổng lồ kia, Dược Phong không nhịn được thở dài một hơi, nhẹ
giọng nói.
uy
Dược Phong đội nhiên ngừng hẳn lại, thì ra không xa phía trước là điểm cuối
của sơn cốc. Mượn ánh lửa xung quanh, hắn đã thấy được một sơn động tối tăm ở
phía xa.
-Ở nơi này sao?
Dược Phong tự hỏi, đôi cánh khẽ rung động, thân người đáp nhanh xuống mặt đất.
Một lát sau, hắn đã nhanh nhẹn đáp trên một tảng đả ngoài cửa sơn động.
Khẽ hít một ngụm không khí bay ra từ trong động, hắn nhận thấy có mùi của dã
thú. Mùi này so với mùi của Tuyết Ma Thiên Viên không sai khác lắm.
-Nơi này chắc là ổ của Tuyết Ma Thiên Viên. Nếu nó xem trọng Địa Tâm Thối Thể Dịch như thế, chắc rằng sẽ không dám ở cách nơi này quá xa…
Ý nghĩa chợt hiện lên trong lòng Dược Phong. Hắn phất tay, một nửa đám lửa màu
xanh xung quanh thân bay vào trong sơn động, tùy ý tản ra bốn phía. Hắn lúc
này mới yên tâm nhấc chân đi vào trong.
Diện tích sơn động không nhỏ chút nào, bằng không cũng khó mà chứa nổi Tuyết
Ma Viên. Đỉnh sơn động cũng cao đến mười mấy thước. Trong đó, chỗ nào cũng có
thể bắt gặp lông tóc bay loạn xạ gắp nơi. Dược Phong nhanh chóng tăng tốc bước
vào trong động. Một lát sau, hắn nhíu mày, đứng trước vách núi ở cuối đường,
thấp giọng lẩm bẩm:
Nhanh cau mày lại, ánh mắt Dược Phong đảo qua bốn phía. Chợt hắn dừng lại ở
một góc vách núi. Mặt đất nơi đó lõm xuống một lỗ cực lớn. Mà chỗ lõm xuống
này, lông tóc trắng cũng nhiều hơn những nơi khác, vết chận xung quanh đó cũng
dày hơn những chỗ khác nhiều. Dược Phong đi đến nơi đó, ngồi xổm xuống quan
sát một phen. Hắn phát hiện có lẽ đây là chỗ ngủ của Tuyết Ma Thiên Viên. Mà
chỗ lõm vào này là do thân thể khổng lồ của nó ép xuống.
Vẫn vậy chưa phát hiện có gì đặc biệt, Dược Phong không khỏi lắc đầu thất
vọng. Vừa muốn đứng dây, lòng cũng vừa động, phất nhẹ chiếc áo bào qua nơi
ngập đầy lông mao trắng kia, tức thời, một trân kình phong tràn ra, đem số
lông mao trắng đó thổi bay đi.
Khi lông mao tản ra, phía dưới đích thực hiện ra một tầng đất. Lớp bùn đất này
có màu đậm hơn so với màu đất ở những nơi khác. Tình trạng này có lẽ là bị xới
qua một lần.
Híp mắt lại, Dược Phong chậm rãi lui về phía sau một bước. Bàn tay co lại, đột
nhiên nắm mạnh, một cỗ hấp lực mạnh mẽ tràn ra làm đống bùn đất đang rải quanh
khu vực chợt nổ bắn ra. Sau đó, lại ngưng tụ lại thành một quả cầu đất, to như
một quả bóng rổ, trong tay Dược Phong
Tiện tay đem quả cầu đất vừa ngưng tụ đó ném qua một bên, Dược Phong tiếp tục
làm thêm vài lần. Trong nháy mắt, hắn đã đem bùn đất hút hết ra ngoài. Một cái
cửa động ngầm đen ngòm hiện ra trước mắt.
Cái cửa động này có thể tiếp tục mở rộng, nhưng đối với thể hình của Dược
Phong thì như thế này là đủ. Lúc này hắn cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay. Tay vừa vung
lên, đám lửa đang trôi nổi xung quanh lập tức bay vào trong. Hắn bước đến gần
để nhìn vào trong, thông đạo bên trong quả thật rộng rãi ngoài dự kiến.
Hắn cười hắc hắc, lập tức tung người nhảy vào trong, sau đó, tiến nhanh theo
thông đạo khổng lồ quanh co khúc khuỷu dưới lòng đất.
Lo lắng bóng tối trong thông đạo sẽ ẩn chưa nguy hiểm, Dược Phong cực kỳ cẩn
thận triệu tập số lửa màu xanh đến một số lượng cực hạn. Tổng cộng có đến hơn
hai mươi ngọn lửa màu xanh được rải khắp nơi, không ngừng bay về phía trước dò
đường.
Thông đạo mặc dù cực kỳ uốn khúc, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được hắn đang
dần xâm nhập vào sâu trong lòng đất.
Đi bộ trong không khí tĩnh mịch hơn mười phút, Dược Phong đột nhiên phát hiện
ở xa xa, phía cuối thông đạo, xuất hiện một điểm sáng màu trắng nhạt. Trong
lòng hắn cực kỳ vui sướng, tốc độ càng ngày càng nhanh. Mà càng tiếp cận thì
điểm trắng đó cũng ngày một lớn hơn. Đến cuối cùng, nó đã hóa thành một cái
động khẩu phát ra bạch quang.
Đứng ở cửa thông đạo, Dược Phong hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong.
Bước ra khỏi thông đạo đen ngòm, Dược Phong đột nhiên cảm thấy chói mắt. Đợi
một lúc để hai mắt có thể thích ứng với ánh hào quang, hắn đảo mắt ra bốn
phía. Khi nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, khuôn mặt hắn không khỏi hiện lên
nét kinh ngạc.
Xuất hiện trước mặt Dược Phong là một mảng thế giới dưới lòng đất bị che phủ
bởi thạch nhũ. Nhìn khắp nơi, một màu trắng sữa của thạch nhũ liên miên bất
tận, kéo dài đến cuối tầm mắt. Ánh sáng màu trắng nhạt từ phía trong phát ra,
đem toàn bộ bóng đêm trục xuất. Thạch Nhũ sinh ra khắp nơi, một số giắt trên
đỉnh núi, một số thâm chí có thể dài đến hàng trăm thước. Liếc mắt một cái,
trong một rừng thạch nhũ khổng lồ treo trên khung núi, ngẫu nhiên, từng giọt
từng giọt nhũ dịch tích lại rồi rơi xuống mặt đất, vỡ ra thành bọt nước màu
trắng sữa.
Cả nữa ngày sau Dược Phong mới khôi phục lại tâm trạng, nhép nhép miệng, cười
nói:
Địa Tâm Thối Thể Dịch ở đây sao? Địa Tâm Thối Thể Dịch ở chỗ mà đại địa chi
lực ngưng tụ nồng đậm nhất
Bên này.
, Dược Phong chọn 1 hướng ,à đại địa chi lực nồng đậm nhất.
Dược Phong như xuyên qua thế giới thạch nhũ này, sau mười phút đi bộ, cuối
cùng cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên thạch nhũ khổng lồ phía trên, bằng vào
sự từng trải của ông cũng nhịn không được mà sợ hãi than.
Gốc thạch nhũ xuất hiện trước mắt này, một đầu tiếp xúc với đỉnh động, một đầu
đâm thẳng xuống, chiều dài ước đạt hơn trăm mét, chiều rộng cũng cỡ hai người
mới ôm hết, quang mang màu trắng nhạt bao quanh thân làm nó trông như một cây
cột thủy tinh. Không thể nghi ngờ gốc thạch nhũ này là gốc khổng lồ nhất trong
thế giới dưới đất này. Kích cỡ hình thể này chính là một hoàng giả, nó nhận sự
triều bái của vô số thạch nhũ chung quanh.
Ánh mắt dần dần dời xuống, phía dưới gốc thạch nhũ này là một tảng đá xanh cực
lớn. Tảng đá xanh này có hơn một nửa bị chôn trong đất, mà trên chóp của nó có
một cái rãnh sâu chưa đến nửa thước vừa vặn nằm ngay dưới mũi nhọn của gốc
thạch nhũ kia. Bên trong cái rãnh chứa một lượng nhũ dịch màu trắng sữa sâu
khoảng hai tấc. Phía trên nhũ dịch có một tầng sương trắng nhàn nhạt trôi nổi.
Mà dù trôi nổi thế nào cũng không tan ra. Dược Phong hít nhẹ một hơi loại
sương này, nhất thời, hắn cảm thấy xương cốt cả người đều tê dại một cách kỳ
dị.
Ánh mắt gắt gao nhìn vào chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh đá, yết cầu Dược
Phong nhịn không được nuốt ực một cái,
khuôn mặt lại dâng lên một vẻ kích động. Trong lòng hắn cũng rõ, "Địa Tâm Thối
Thể Dịch" rất chân qúy đang ở trước mặt a.