Người đăng: docam
-Tê tê…
Tiếng vang khác thường giống như chớp điện xẹt qua, không ngừng từ sâu bên
trong động tối đen lan truyền ra, trong nháy mắt sau, không gian u ám bỗng
sáng rực, nhiệt độ trong không khí cấp tốc tăng lên, một cỗ khí tức cổ lão cực
kỳ khủng bố từ trong hắc động chậm rãi hiện lên, cuối cùng giống như tia chớp
xé rách đêm đen, bóng tối sâu thẳm tuôn trào ra dường như mãi mãi không có
điểm dừng.
Dược Phong khuôn mặt cứng ngắc nhìn nơi cửa động kia, yết hầu nhịn không được
nuốt xuống một ngụm.
Lúc này, không gian phía trên cửa động khoảng hai thước, gần như đã chiếm vào
một loại lối đi cực kỳ vặn vẹo, thế nhưng mặc dù không gian vặn vẹo đến cực
độ, có thể làm cho mắt thường cũng nhìn không thấy bất cứ vật gì, ngoại trừ
không gian vặn vẹo này cùng với tiếng vang "Tê tê" không lớn ra, thì cả khu
vực, đều bởi vì tràng cảnh này mà hiện lên một chút quỷ dị.
Một bên, Liễu trưởng lão cũng ngưng trọng đến cực độ, không ngừng lôi kéo Dược
Phong lui về phía sau, khi ánh mắt nhìn mảnh không gian vặn vẹo kia, có một
chút sợ hãi hiện lên trong đó, tuy rằng hắn cũng nhìn không thấy nơi đó đến
tột cùng có cái gì, nhưng có thể ở bên trong tháp đảm đương chức vụ trưởng lão
nhiều năm như vậy, hắn cũng mơ hồ nghe nói qua một số sự tình, bởi vậy cũng
biết rõ rằng, cái vật trong bóng đêm sâu thẳm kia, đến tột cùng là có bao
nhiêu khủng bố…
Mắt thường không cách nào có thể thấy được, thế nhưng con ngươi của Dược Phong
lại được bạo bọc bởi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, nên đã nhìn thấy rõ ràng vật
khủng bố kia từ trong hắc động xông ra, ngay lúc này thì bị Liễu trưởng lão
lôi kéo thân thể nên mới đột nhiên cố dừng lại.
Tại lúc con ngươi bắn ra thanh hỏa, Dược Phong nhìn thấy từ trong bóng tối
mạnh mẽ vọt ra, rõ ràng làm một đầu hỏa mãng trong suốt rất lớn to cỡ chừng
hơn mười thước, thế nhưng không biết đến tột cùng là dài bao nhiêu…
Toàn thân hỏa mãng được bao bọc bởi ngọn lửa có chút vặn vẹo, miệng lớn mở
rộng, lộ ra răng nanh dao động vặn vẹo to cỡ chừng bắp đùi tráng kiện của
Dược Phong, một đôi mắt tam giác thật lớn, từ trong đó không ngừng ngừng phun
ra vô hình chi hỏa. Đối với ngọn lửa này, Dược Phong cũng không xa lạ, bởi vì
lúc trước chính hắn cũng đã nếm qua đau khổ của ngọn lửa này rồi, đương nhiên,
luồng vô hình chi hỏa lúc trước xuất hiện trong người nếu đem so với hỏa diễm
mà hỏa mãng ngưng tụ ra này, chẳng khác gì là chênh lệch giữa đom đóm với ánh
trăng. Cảm thụ được cường độ ngọn lửa trên thân thể hỏa mãng, Dược Phong không
chút nào nghi ngờ, cho dù là Đấu tông cường giả, bị thứ này dính vào người, e
rằng chỉ trong khoảnh khắc liền bị hóa thành tro tàn!
Hỏa mãng mang theo tức giận rít gào từ trong bóng tối thoát ra, nhưng mà ngay
khi sắp tới khoảng không cách hắc động năm thước, thì không gian chung quanh
bỗng nổi lên dao động mạnh mẽ, mượn sự hỗ trợ của Thanh Hỏa, Dược Phong có thể
mơ hồ phát hiện, dường như không gian chung quanh hắc động biến ảo vô cùng kỳ
diệu hình thành nên không gian lao lung, mà hỏa mãng vô hình, mặc dù thanh thế
to lớn, nhưng khi nó đánh lên không gian lao lung kia, thì không gian lao lung
lại chỉ đơn thuần dao động vài cái, liền không còn tiếp tục hiệu quả gì nữa.
Phát hiện vô vọng đột phá, hỏa mãng không khỏi có chút nổi lên điên cuồng ,
ngọn lửa vô hình từ trong cái miệng to lớn của nó phun ra đầy trời, không
ngừng đốt cháy không gian lao lung, nhưng thật đáng tiếc, mặc kệ nó đốt cháy
như thế nào thì không gian lao lung kia vẫn vững vàng không lay chuyển.
Sau khi tranh đấu điên cuồng một hồi lâu ,hỏa mãng vô hình kia rốt cục cũng đã
có chút kiệt lực, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm gừ ẩn chứa tâm tình
giận dữ, sau đó chỉ thấy không gian không ngừng vặn vẹo, hỏa mãng lần nữa hóa
thành vô hình hướng sâu trong động tối đen chui trở về.
Cùng với sự biến mất của hỏa mãng, không gian lao lung cũng dần dần nhạt đi,
cho đến cuối cùng thì biến mất.
Cảm thụ được nhiệt độ chung quanh đang giảm dần, Liễu trưởng lão lúc này mới
thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói:
-Nguy hiểm thật, thế nhưng thứ này như thế nào đột nhiên tỉnh lại ?
Bên cạnh, Dược Phong cũng từ trong suy tính dần dần phục hồi lại tinh thần,
ngọn lửa màu xanh trong mắt nhanh chóng biến mất, thanh âm khàn khàn “sợ hãi”
hỏi:
-Chuyện nơi đây, không nên nói cho bất cứ kẻ nào, vốn là không cho phép đệ tử tới gần bên trong trung tâm tháp này, hôm nay là ta thật sự có chút thất trách, hoàn hảo hôm nay đến phiên ta trực, bằng không khẳng định chẳng thể thiếu một chút phiền toái rồi !
Nhìn thấy sắc mặt Liễu trưởng lão ngưng trọng, Dược Phong gật gật đầu như vô
tội vuốt vuốt tay:
Ta cái gì cũng đều chưa từng thấy a, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ
nơi này tăng lên rất nhiều, mặt khác trong hắc động có vang lên một ít thanh
âm.
Không có thấy vậy tự nhiên là tốt nhất, có nhiều thứ, không biết ngược lại
mới là thỏa đáng, về sau ngươi cũng nên ít tới nơi này, nếu không bị phát
hiện, kể cả trưởng lão trị ban chúng ta, cũng phải chịu liên lụy."
Liễu trưởng lão buông lỏng một hơi, hướng về Dược Phong nói. Thật sự cũng
không có bao nhiêu hoài nghi, dù sao ngay cả chính hắn, cũng nhìn không thấy
thứ đáng sợ kia, chỉ có thể đơn thuần dựa vào cảm ứng độ vặn vẹo của không
gian mà phán đoán vật trong suốt kia đến tột cùng là có hình dạng gì.
Nghe Liễu trưởng lão nói nghiêm trọng như vậy, Dược Phong sắc mặt cũng nhịn
không được có chút thay đổi, lập tức vội vàng gật đầu.
-Tốt lắm, đi thôi… !
Nhìn thấy Dược Phong gật đầu, Liễu trưởng lão sắc mặt hòa hoãn đôi chút, trong
lòng dường như còn sợ hãi lại liếc mắt nhìn hắc động sâu thẳm như không đáy
kia một cái, rồi mới xoay người hướng bên ngoài bước đi.
Dược Phong gật đầu lần nữa, sau đó đi theo, khi sắp tới ngã rẽ, nghiêng đầu
lại nhìn thoáng qua hắc động không đáy đã chìm vào yên tĩnh, trong lòng mơ hồ
mang theo vài phần kinh hãi, thấp giọng lẩm bẩm nói:
Nói đến đây con mắt Dược Phong lại lóe lên tia sáng thâm thúy
… …
Ra khỏi khu vực trung ương, Liễu trưởng lão lúc này cũng đã khôi phục bình
tĩnh, lần nữa mang theo Dược Phong cẩn thận đi dạo ở tầng thứ nhất bên trong
tháp, trên dọc đường đi, không ngừng nói cho hắn nghe một ít quy củ bên trong
tháp cùng với những địa phương khác cần phải chú ý, vài chuyện vụn vặt, tựa
như một lão nhân bình thường.
Một đường đi qua, ngẫu nhiên có thể gặp một ít học viên, sau khi bọn hắn nhìn
Dược Phong cùng Liễu trưởng lão trò chuyện vui vẻ với nhau ,đều có chút kinh
ngạc, bởi vì thân phận cùng thực lực của thủ tháp trưởng lão này, hơn nữa
ngày thường đối với người khác cũng rất nghiêm khắc, bởi vậy rất nhiều đệ tử
đối với bọn họ vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ, ngoại trừ một số ít học viên cũ thực
lực cực kỳ cao ra, thì rất ít khi nhìn thấy có vị trưởng lão hội nào mà đối
đãi khách khí với một gã tân sinh như vậy.
Mà đối với những ánh mắt kinh ngạc ở ven đường đó, ngược lại càng làm cho Dược
Phong hiểu được vị Liễu trưởng lão này có uy hiếp ở chỗ này, cái gọi là một
người làm quan cả họ được nhờ, hiện giờ mới đến, có thể kết giao chút quan hệ,
điều này tự nhiên là tốt nhất. Mặc kệ tiềm lực của chính mình có khổng lồ như
thế nào, có ô dù vẫn là dễ sống a, mà ít nhất hiện tại, chính mình cũng chỉ
mới là cấp bậc Đại đấu sư mà thôi, loại thực lực này, ở trong mắt của Liễu
trưởng lão đã đạt tới cấp bậc Đấu hoàng, thì thật sự là không có chỗ tốt gì
đáng khen cả.
Dược Phong hướng về phía Liễu trưởng lão cười cười, chắp tay nói:
-Đa tạ Liễu trưởng lão dạy bảo, hôm nay trước dừng ở đây đi, đệ tử muốn tu luyện 1 chút.
-Haha, đi đi, ngươi sắp đến đấu linh đi?
Liễu trưởng lão tủm tỉm hỏi.
Khẽ gật đầu, Liễu trưởng lão cũng không kiên trì nữa, ánh mắt quét bốn phía
một chút, cười nhẹ nói :
-Để ta cho người dẫn người đến tầng một tu luyện, ta sẽ tìm cho các ngươi một trung cấp tu luyện thất tốt, ở nơi này tu luyện, so với cao cấp tu luyện thất không kém hơn bao nhiêu đâu.
Đồng cấp tu luyện thất cũng có chia tốt xấu ?
Nghe vậy ,Dược Phong hơi có chút kinh ngạc.
-Ha hả, điều này là tất nhiên, việc này đệ tử bình thường rất khó phát hiện, chỉ có những thủ tháp trưởng lão như chúng ta đây mới hiểu được."
Liễu trưởng lão không khỏi có chút đắc ý cười nói.
-Ra thế, vậy xin đa tạ Liễu trưởng lão…
Khẽ gật đầu, chào tạm biết. Dược Phong còn định thăm thú 1 vòng nữa. chưa định
tu luyện ngay.
Nhìn bóng dáng hai người Dược Phong biến mất ở cửa tháp, bàn tay Liễu trưởng
lão vuốt nhè nhẹ chòm râu, lẩm bẩm nói:
Nói rồi đi phân phó 1 chút.