Đậu Hũ Thối.


Người đăng: docam

Khi ông cắn một một miếng đậu hũ thối, Phương Vô Địch nhưng trong lòng thì có
chút hồ nghi.

Bời vì trong tưởng tượng loại kia buồn nôn cũng chưa từng xuất hiện, trong
miệng tràn ngập. . . Lại là mùi hương đậm đặc.

Cái này. . . Cái này thật sự là có chút khó tin? !

Ngửi thúi như vậy, vì cái gì bắt đầu ăn hội biến hương? Chẳng lẽ cái này
tiểu bạch kiểm đem cái gì ẩn chứa mùi thơm nhét vào cái này đậu hũ trong a?

Phương Vô Địch trên gương mặt hiện ra một vòng chấn kinh, vô ý thức nhìn Dược
Phong một chút, sau đó tiếp tục cắn một cái.

Lại là một miếng, vị đạo cảm giác lại là khác biệt, đậu hũ tại trong miệng chỗ
tán phát ra vị đạo, giống như là có cái gì tại xoa bóp miệng ngươi khang bắp
thịt giống như.

Mà lại theo đậu hũ thối vào trong bụng, Phương Vô Địch cảm giác mình toàn thân
lỗ chân lông đều hơi hơi mở ra, phun ra tinh khí giống như, bành trướng linh
khí từ đậu hũ thối trong quán chú mà vào.

Sảng khoái để cho ông nhịn không được thân ngâm lên tiếng.

Từng miếng từng miếng, căn không dừng được,ông lại có chút yêu cái này tản ra
hôi thối mỹ thực.

Thật là ăn ngon a, ông chưa bao giờ thể nghiệm qua mỹ thực cảm giác, cái này
cùng hồi trước ăn Ích Cốc Đan là hoàn toàn khác biệt thể nghiệm.

Loại cảm giác này, để cho ông say mê.

Một thanh đậu hũ thối đã được ăn xong.

-Cái kia. . . Lại cho ta đến một miếng.

Phương Vô Địch nói ra câu nói này thời điểm, có chút ngượng ngùng. do

Nhưng đáp lại ông thì Dược Phong lại lắc đầu:


  • Thứ đồ này cả đời chỉ có thể ăn 1 lần, ăn nhiều không tác dụng.

Lời nói của Dược Phong khiến Phương Vô Địch cảm thấy khó hiểu nhưng ngay sau
đó ông lập tức hiểu ra. Dược lực tràn vào não hải bồi bổ tinh thần lực của
ông. không chút do dự, ông ngồi xuống vận công hấp thu.

Khi thu công lại, Phương Vô Địch khiếp sợ nhìn Dược Phong. Tinh thần lực của
ông thế mà tăng gần 5%. Là 5% đó. Phải biết ông là đấu đế đỉnh phong a. 5%
tinh thần lực cũng là cực kì kinh hồn, có lẽ chỉ có đế phẩm đan dược mới làm
được. Nhưng đế phẩm đan dược vốn hiếm mà để tăng tinh thần lực đan dược càng
hiếm hơn. Bây giờ chỉ cần một miếng đậu hũ nho nhỏ mà đã đạt được đến hiệu quả
to lớn. Ánh mắt ông không khỏi hướng về phía cái nồi còn lại đang chứa tầm
chục thanh đậu hũ kia. Ông không ăn được nhưng còn thuộc hạ a. Đối với Phương
Vô Địch đã có hiệu quả như vậy thì với thuộc hạ của ông thì không biết nó sẽ
đạt đến mức nào. Lúc này Dược Phong lại chêm vào:


  • Nếu ông không muốn tổn thương tinh thần lực thì xin mời thử.

Phương Vô Địch không thể không đánh giá lại chàng trai trẻ này. không cần nói
chỉ riêng món ăn này thôi đã đủ để ông coi trọng rồi:


  • Tại sao, phải biết ta đã là đấu đế a. chẳng lẽ đây là món khiến tổn thương
    tinh thần lực.


  • Không nó không làm tổn thương tinh thần lực, nó sẽ khiến tinh thần lực của
    ông bạo tăng hơn nữa còn có thể điệp gia. Nhưng bù lại sau đó thì sẽ ảnh hưởng
    nặng nề đến tinh thần lực thậm chí là tổn thương vĩnh viễn. Tất nhiên tất cả
    chỗ này chỉ dùng cao nhất là lục giai linh thảo nên đối với ông tổn thương
    chắc cũng không quá to lớn.


  • Cái gì, mấy món này chỉ dùng lục giai linh thảo thôi á?- Phương Vô Địch
    khiếp sợ hỏi.


  • Dĩ nhiên, không ta bảo ông mang linh thảo đến làm gì.


Dù đã dự liệu về câu trả lời nhưng Phương Vô Địch không khỏi ngạc nhiên. Chỉ
dùng lục giai linh dược đã có hiệu quả như vậy thì nếu dùng bát, cửu giai thậm
chí là đế giai thì sao. Càng nghĩ ông lại càng hãi hùng.

Đoán được ý nghĩ trong đầu Phương Vô Địch, Dược Phong không chút do dự dội một
gáo nước lạnh:


  • Có thể dùng càng cao dược liệu để chế ra a. Nhưng không nói bây giờ ta chỉ
    đủ tinh thần lực để dùng đến lục giai đan dược để nấu nướng. Mỗi người cả đời
    chỉ có thể ăn một lần, với lại đây là nấu nướng, không phải chiết suất dược
    lực mà là dùng cả cây dược để nấu a, khi nâú nướng cần phải phân tinh thần lực
    để khống hỏa, tinh lọc dược lực và cả dẫn dược lực vào đồ ăn. Độ khó tăng lên
    không chỉ một cấp bậc, món ông ăn luyện chế không thua gì thất giai đan dược
    đâu.

Từ câu nói của Dược phong ông nhận ra được mấy vấn đề lớn. Thứ nhất tiểu tử
này đủ tinh thần lực để luyện chế đến thất giai đan dược. Nghĩa là hắn thấp
nhất cũng là lục tinh đan sư a. Mà mới có bát tinh đai đấu sư a. Nghĩ đến thật
đáng sợ. Đã thế hắn làm là đầu bếp chứ không phải là luyện đan sư a. Phương Vô
Địch run run hỏi:


  • Ngươi là đầu bếp, không phải luyện đan sư.


  • Ai nói là đầu bếp không thể luyện đan sư. Nói chính xác ra là đầu bếp có
    thể dễ dàng luyện đan, nhưng luyện đan sư không thể trở thành đầu bếp.- Dược
    Phong kiêu gạo nói.


  • Thế sao ta chưa bao giờ nghe đến chức nghiệp này. Chẳng lẽ ngươi … không
    phải người thế giới này.


  • Chính xác nhưng không được thưởng- Dược phong thoải mái thừa nhận. Là nhất
    phương chi chủ nên chắc chắn Phương Vô Đich tiếp xúc được với những thứ mà
    người thường không tiếp xúc được. Và điều ông cũng như các thế lực hàng đầu
    biết đó là: vạn lần không nên gây sự với các người ngoại lai. Phải biết để đưa
    một người vào đến hạ vị diện thì chí ít phải là tạo mệnh cảnh a. Nhất là với
    nơi có thiên đạo hoàn chỉnh như Đấu phá đại lục này càng bài xích người ngoài,
    thì không có vài vị tạo mệnh cảnh hay là 1 vị tổ cảnh thì đừng mơ tiến vào mà
    không làm sụp đổ nơi này. Tất nhiên muốn làm sụp đổ nơi này thì với họ cũng
    chỉ là tốn chút sức a.


  • Chính vì vậy, ngoại lai giả tiến vào đây chí ít là đến từ nhị cấp thế lực
    a. không phải bọn họ có thể trêu chọc được.


Thế là ánh mắt của Phương Vô Địch nhìn về phía Dược Phong càng thêm coi trọng.
Nhưng ông vẫn còn kì quái:


  • CHúng ta cũng có người trong hư không nhưng cũng không có nghe nói về chức
    nghiệp đầu bếp a.


  • Tất nhiên, vì nó không phổ biến a.


  • Cái gì.


  • Nghề nghiệp này nói cho cùng còn nhiều hạn chế a. Chủ yếu là sự kết hợp để
    tạo vị ngon chứ không phải chú ý tác dụng như dan dược nên về tính phổ biến và
    trình độ đa dạng về tác dụng không bằng đan dược a. Thêm nữa bây giờ số hành
    tinh cũng như số người làm ngành nghề này ngày càng giảm do càng lên cao thì
    cơ thể đã không cần thực vật để duy trì nữa nên càng không coi trọng đầu bếp.
    Nên nghề này nay ngày càng mê muội a.


Dược Phong thở dài một hơi nói. Quả thật như vậy, nếu không phải do Triệu thúc
đam mê ẩm thực thì có lẽ Dược Phong cũng không tiếp xúc đến a.

Và các món ăn cũng chủ yếu giúp gia tăng chân khí hoặc là tăng tốc tu luyện mà
thôi.
Món đậu hũ thối này chính là 1 kiệt tác của Dược Phong. Qua bao nhiêu thế giới
học tập. Dược Phong thân mang độc dược thể nên có thể dễ dàng nếm các loại
dược vật để tìm ra vị của chúng để có thể thay thế các loại thực vật bình
thường, tạo nên cho món ăn càng thêm phong phú về tác dụng. Tất nhiên không có
thân thể biến thái như Dược Phong thì cũng không dám nếm thử nhiều loại dược
vật như thế. Phải biết 2 loại dược có thể kết hợp thành kịch độc a.

Chính lẽ đó mà Dược Phong đã tìm ra loại Đậu hũ thối tăng cường tinh thần lực
a.
Đó cũng chính là lý do sao Dược Phong có tinh thần lực cực kỳ biến thái. Số là
ngày xưa sau khi phát hiện ra món này. Hắn cùng Triệu thúc thúc hứng thú sang
tác trộm ra một đồng thần Dược CÓ thể luyện ra tổ đan hữu hiệu với đấu tổ a.
Thế là cậy mình có độc dược thể mà ăn thử 1 miếng . Quá đen cho đội bán len,
hắn đã qua giai đoạn mà cơ thể hấp thụ tạo căn cơ, đã ngưng tụ được 1 giọt
tinh huyết. Thế là gần bị Dược lực to lớn cùng tinh thần lực tăng quá nhanh mà
bạo thể a. May sao hắn là độc dược thể hơn nữa cha mẹ nuôi gần đấy không thì
teo rồi.

Nhưng trong cái rủi có cái may, tinh thần lực của hắn bạo tăng lại còn tồn trữ
lượng lớn Dược lực trong cơ thể. Chỉ cần lớn lên phá vỡ phong ấn mà lão cha
tạo ra là tinh thần lực của hắn bạo tăng.

Đó cũng chính là lý do mà Dược Phong không để cho tứ nữ ăn vì cả đời chỉ có
thể ăn 1 lần nên muốn ăn phải ăn loại tốt nhất a. Bây giờ ăn loại bình thương
cho quen vị là được rồi.

Không để ý đến Phương Vô Địch Nữa. Dược Phong nhìn về phía tam nữ:


  • Các nàng cũng ăn thử đi. Ngon lắm.

Nói rồi chỉ vào cái nồi có nhiều nhất nhưng là loại bình thường chỉ chú trọng
mỹ vị.
Tam nữ thì không thể thoải mái như vậy được. Nhìn thế nào cũng không thể ăn a.
Nhưng lại nghĩ đến Huấn nhi còn lão Vô Đich ăn ngon lành, lại nhìn vẻ mặt mong
đợi của Dược Phong thì các nàng lại lưỡng lự. Cuối cùng thì ngoan nhất Thanh
Lân Đứng ra:


  • Ta ăn thử xem sao.
    ……..
    Cảnh mỹ nữ ăn a


Thần Bám - Chương #41