Phương Vô Địch.


Người đăng: docam

Từ ngoài cửa tiến vào một người đang ông trung niên vác theo một cái bọc sau
lưng . Hắn liếc mắt đánh giá quán ăn rồi nói:


  • Tuyết Mai đâu rồi.


  • CHa!


Phương TUyết Mai từ bên trong đi ra, mừng rỡ chạy đến nói:


  • Cuối cùng cha cũng đến rồi. Người có mang....


  • CÓ.


Vâng, đây chính là cha của Phương TUyết Mai, Đại VIệt Hoàng đế Phương VÔ Địch.
Lúc này ông đang từ từ hạ trên lưng tấm bọc xuống một cách nhẹ nhàng lạ
thường. Thì ra trong đó là một mỹ phụ xinh đẹp, lại hao hao giống Tuyết Mai.
Xem ra đây chính là người mẹ đang hôn mê của nàng- Đỗ Phượng. Nàng nằm đó an
tĩnh như công chúa ngủ trong rừng đang chờ hoàng tử đến đón mà không biết bên
ngoài đang có một người nhìn nàng đầy trìu mến.

Khẽ hít một hơi để bình ổn tâm tình. Phương Vô Địch quay sang nói với Phương
Tuyết Mai:


  • Vậy vị thần y mà con nói có thể chữa khỏi cho mẹ con đâu.


  • Đây chứ đâu.


Phương Tuyết Mai chỉ vào Dược Phong đang đứng bên cạnh


  • Hắn?- Rất rõ ràng Phương Vô Địch không tin tưởng vào tên thanh niên muốn
    cấp bậc không có cấp bậc, muốn nổi bật không có nổi bật và quan trọng hết là
    trông hắn chả giống thầy thuốc gì hết.

Phương Vô Địch nhìn về phía Tuyết Mai mang đầy vẻ thất vọng và ngao ngán.
TRong mấy năm qua, Phương TUyết Mai không biết đưa bao nhiêu người vể xem bệnh
cho mẹ nhưng chưa ai thành công, có người còn làm cho tình hình tệ ra. Phải
đến khi Phương Vô Địch chém vài tên thì tình hình này mới dịu xuống. Nếu không
phải lần này nàng nói rất quả quyết thì ông cũng không rỗi hơi đâu mà đến. THế
mà tên này lại....ai, tám chín phần là lang băm rồi.

Nhìn vẻ mặt này thì Phương TUyết Mai không khó để đoán ra tâm trạng của cha
mình nhưng nàng lại quyết định tin tưởng vào DƯợc Phong:


  • CHa để cho hắn thử xem. CHỉ nốt lần này thôi.


  • AI....được rồi, ta sẽ cho hắn một cơ hội nhưng nếu hắn làm cho tình hình tệ
    hơn
    thì.........- Nhìn vẻ mặt cầu xin tha thứ của Phương Tuyết Mai ông không nỡ từ
    chối nhưng trong câu nói cũng đã rào trước rằng nếu Dược Phong bỏ cuộc thì
    thôi nhưng nếu " cố quá để quá cố" thì....


  • CHa cứ yên tâm, con tin chàng.


Phương Tuyết Mai kích động nói. Đối với thủ đoạn quỷ dị của Dược Phong nàng
vẫn tồn
tại hi vọng a.


  • Nếu đã đồng ý thì để ta bắt mạch cho bác gái đã.

Yên lặng từ nãy cuối cùng DƯỢc Phong bước ra tạo sự chú ý


  • Ngươi bây giờ chịu thua còn kịp nếu không..- Phương Vô Địch đối với tên này
    thì không
    khách khí mà đe dọa

Nhưng DƯợc Phong vẫn không mặn không nhạt, một bộ dáng thanh cao nói:


  • CỨ để ta bắt mạch đã.


  • Đấy làm đi.- Dù hơi kỳ quái không biết bắt mạch là gì nhưng nghĩ đó chỉ là
    khám thôi nên Phương Vô Địch đồng ý


Được sự đồng ý của Phương Vô Địch . Dược Phong tiến đến bắt mạch cho Đỗ
Phượng. càng bắt lông mày hắn càng nhíu chặt, tình hình tệ hơn hắn nghĩ a. Bắt
mạch xong hắn nói:


  • Tình hình khá là bi quan. Do bác gái đã ngủ sâu kéo dài. Tuy có dược vật
    giúp cho thần hồn không bị khô kiệt nhưng do thời gian kéo dài nên ca này khó,
    rất khó. cứu sống khả năng có 10%.


  • Hừ khă năng thấp như vậy mà còn dám khoe- Phương Vô Địch hừ lạnh một tiếng.
    Trong mắt ông DƯợc Phong ở đây thuần túy là trang bức a. CÁi gì mà 10%, chỉ là
    chiêu trò mà thôi.


  • Ta chưa nói hết, 10% là khỏi hoàn toàn. Nhưng có đến 38% là có ký ức nhưng
    chỉ là phàm nhân không thể tu luyện và 50% là còn sống nhưng mất 1 phần ký ức
    không thể khôi phục vì cần phế 1 phần của não bộ để đảm bảo an toàn cho các bộ
    phận khác. 2% là ta phòng ngừa có truyện gì bất chợt xảy ra thôi.


Dược Phong vẫn nhẹ ngàng nói


  • HỪ thấp vậy còn có thể nói.......CÁi gì, ngươi nói cái gì?- Phương Vô Địch
    khiếp sợ nói. Cái tỷ lệ này quá cao a. Dù tệ nhất cũng chỉ là không thể tu
    luyện hoặc mất ký ức a. Mấu chốt là khi nào cũng tỉnh lại a.


  • Ngươi nói thật chứ. NGươi phải biết hậu quả nếu mình nói dối đấy- Phương Vô
    Địch vẫn nghi ngờ nói. RÕ ràng ông vẫn không tin. Cũng đúng thôi, đây là tính
    mạng của vợ ông a, vào ai trong tình huống này cũng phải hết sức cẩn thận.


  • Mình ta thì không được- Dược Phong lắc đầu nói nhưng chưa để cho Phương Vô
    Địch bão nổi thì hắn lại nói


  • Nhưng thêm một đỉnh phong đấu đế như ông và mấy món đồ ta bảo thì có khả
    năng như vậy. Mấu chốt là ông có dám liều không, có thể chính ông cũng bị ảnh
    hưởng đó.

  • Hahaha. CÓ khí phách, được ta tin vào ngươi 1 lần.

Phương Vô Địch cười to một tiếng, ông đã quyết định sẽ đánh cuộc a. Nói rồi
mang trong giới chỉ ra mấy món:


  • Đây là thứ ngươi muốn, hộ thần đan và các linh thảo liên quan đến thần hồn
    thấp hơn cấp 6. Tá đã mang đến hết. Giờ chỉ còn chờ xem ngươi biểu diễn.

Tiêp lấy cái giới chỉ. Dược Phong mỉm cười một tiếng rồi tiến vào bếp:


  • CHờ ta một chút ta đi chuẩn bị.
    ........

Từng phút từng phút trôi qua, nhưng đối với mọi người ở đâu như trôi qua từng
thế kỷ. Ai cũng mở to mát nhì nơi phòng bếp.

Rốt cục cánh cửa ấy đã mở ra nhưng kèm theo đó là....một mùi thối không có
bằng hữu.

CHỉ thây Dược Phong bước ra với 3 cái tô đang bốc mùi . NHìn vào trong thì
thấy mấy miêng đen đen đang nổi như shit. CẢ căn phòng không khỏi bịt mũi lại
nhìn về phía DƯợc Phong như nhìn thấy một tên độc sư đang điều chế đệ nhất độc
dược vậy.
Nhưng lúc này Huấn nhi cùng LẠc thần lại bước ra. Xem ra 2 người được mùi thối
kêu gọi đến.

Nhưng trong khi Lạc Thần che mũi thì Huấn nhi lại vui mừng chạy đến nói;


  • Phong ca ca làm đậu hũ thối hả. Lâu lắm ta không được ăn. không biết mùi vị
    có so được với TRiệu bá bá không ta.

NÓi rồi nàng định với tới chiếc đĩa chỉ có 1 chiếc nhưng bị DƯợc Phong nạt:


  • Đây không phải cho ngươi, ăn ở đây này.

NÓi rồi đưa chiếc nồi có nhiều nhất cho nàng. CHỉ thấy Huấn nhi vui vẻ cầm một
miếng cho ngay vào miêng rồi hô:


  • NGon qua, không thua gì TRiệu Bá bá cả.

Điều này làm cho số người còn lại trợn trừng mắt, không thể tin được, công
chúa ăn shit s. Đã thế lại còn khen ngon nữa.

Không có kinh ngạc chỉ có DƯợc Phong. Chỉ thấy hắn tiến đến đưa cái nồi chỉ có
1 miếng cho Phương Vô Địch nói:


  • Ăn đi. Ăn xong mới có thể làm bước tiếp.

nói rồi dí cái đĩa lại gần Phương Vô Địch . Ngửi cái mùi thối đấy Phương Vô
Địch chỉ muốn nôn a. Trả thù, đây nhất định là trả thù a. Vẻ mặt đau khổ ông
nói:


  • CÓ thể không ăn sao.


  • không thể, ăn miếng này mới càng thêm chắc chắn cứu được a- Dược Phong lắc
    đầu nói


Nghe vậy Phương Vô Địch tịt ngòi rồi. Chỉ cần động chạm đến vợ là ông không
tiếc a. Khẽ hít một hơi, ông cầm lấy miếng cho thẳng vào mồm, nhắm tịt mắt mà
nhai.


Thần Bám - Chương #40