Người đăng: docam
Một bóng người từ trên trời bay đến. Điều đầu tiên làm người ta cảm thấy là
lạnh. Nàng lạnh như một khối băng ngàn năm không tan, tưởng chừng như không ai
có thể hé mở nó. Nhưng càng như vậy càng kích thích lòng ham muốn chinh phục
của cánh đàn ông chúng ta có phải không. Thế nên người theo đuổi của nàng cũng
rất nhiều. Nhất là nàng lại mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Sự kết hợp
tuyệt phối giữa một mái tóc bạc và làn da trắng muốt cùng khí chất lạnh lùng
trời sinh. Tất cả đã kết hợp tạo ra một vị băng công chúa tuyệt mỹ. Đã thế bây
giờ nàng lại có thêm một đôi cánh màu xanh lam sáng bóng như băng nữa. Cứ phải
gọi là tuyệt không phải chê.
Hơn nữa, có thể ngưng tụ cánh ra thì thể hiện một điều nàng đã đạt đến đấu
vương. Đấu giả luyện thể, đấu sư luyện khí, đại đấu sư thì khí ngưng khải, đấu
linh thì khí ngưng hình. 4 cấp độ trên có thể nói là cơ sở tu luyện là dựa
trên tự thân. Cho nên khi đánh nhau thì hết đấu khí thì thôi.
Nhưng đến đấu vương thì khác. Đến đây thì người tu luyện đã có thể mượn linh
khí trời đất cho bản thân mình sử dụng. Và đây cũng là một nấc thang quan
trọng. Chỉ có đạt đến đấu vương thì mới có thể chiến đấu hết mình và có thể
phát huy hoàn toàn đấu kỹ. Do từ địa giai đấu kỹ trở lên thì đã mượn nhờ linh
lực trời đất để tăng thêm uy lực cho bản thân.
Và đấu khí hóa cánh chính là điểm nổi bật để nhận biết đấu vương. Mượn nhờ
linh lực bên ngoài ra để ngưng tụ cánh giúp phi hành đường dài.
Nhưng không phải ai cũng có thể ngưng cánh. Phải hiểu được, phải cảm nhận và
tiếp xúc với thiên địa đến một mức độ nhất định mới có thể hóa cánh. Có người
ngay từ đầu đã hóa cánh, nhưng có người đến thất bát tinh chưa làm được. Do đó
có truyền ngôn: không hoa cánh không phải đấu vương. Và không hóa cánh thì
đừng mong đạt được cảnh giới cao hơn nữa.
Trở lại câu truyện. Lạc Thần từ từ hạ xuống. Quét mắt để tìm thân ảnh đó. Cái
thân ảnh nàng vừa yêu vừa ghét nhưng không rút ra được. không khó khăn gì vì
chính thân ảnh quen thuộc đó đang chạy đến gần nàng.
Dược Phong kích động a. Lất đật chạy đến bên người lạc thần, cười toe toét như
trẻ con nói:
Lạc THần cười. Một nụ cười tuyệt đẹp khiến người ở đây cứng họng ngó trân
trối. Băng công chúa biết cười, cười lên lại đẹp như vậy, đậu má sao lại không
dành cho lão tử lại cho tên tiểu bạch kiểm kia.
Cơ hồ đó chính là ý nghĩ của tất cả nam sinh ở đây. THế là ánh mắt sát khí
dành cho Dược Phong ngày càng dày đăc. Nếu ánh mắt có thể giết người thì không
biết DƯợc Phong đã chết bao nhiêu lần.
Đã thế câu nói sau cơ hồ miểu sát tất cả người ở đây:
Vâng chính xác là bao nuôi. Một thanh niên sức dài vai rộng lại mong một nữ
nhân bao nuôi mình. Một câu nói đã làm đậy sóng bao phẫn nộ:
Vô sỉ, đồ tiểu bạch kiểm.
Bám váy phụ nữ không biết nhục à.
Bại hoại trong nam nhân.
Hắn không đáng mặt là nam nhân.
.....
Các câu chửi văng ra liên tục nhưng không là gì với tấm da mặt dày hơn tường
thành của Dược Phong. Khoái chí nhìn vẻ mặt đầy phẫn nộ của mọi người. Dược
Phong nói:
Một câu nói làm mọi người cứng họng không biết nên nói gì. Nghe thì vô lý
nhưng không biết phản bác như thế nào. Ví thế giới này là thế giới của vũ lực
thì phụ nữ nào thích yếu gà chứ. Nên có thể để nữ nhân bao nuôi nhất là loại
nữ thần như Lạc Thần thì cơ hồ khó hơn gấp bội.
ĐẮc chí nhìn vẻ mặt như vừa ăn ấy một vẻ. Dược Phong khoái chí đàn định bồi
thêm câu nữa. Nhưng một lời nói làm cho chàng rụt cổ lại:
Từ trên trời, một nữ nhân mang vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo như mai trong tuyết
đang từ từ bay đến. Vâng nàng chính là Phương Tuyết Mai. Đi qua đây lại nghe
thấy câu nói bá khí của Lạc thần đặc biệt là câu nói của thanh niên kia có
phong cách giống DƯợc Phong nên nàng tò mò tiến đến hỏi:
Hiện ra trước mắt Phương Tuyết Mai là một Khuân mặt điển trai sa lạ nhưng
không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc. Khẽ lắc đầu vất đi mấy
ý niệm dở hơi trong đầu, mỉm cười hỏi:
VỊ học đệ này xem ra cũng đẹp trai đấy, không ngờ thủ đoạn tán gái cũng rất
cao minh a.
Vị học tỷ này chê cười, tại hạ may mắn mới được LẠc Thần để mắt tới. Chứ
không có gì to tác đâu.
Thế à- Phương Tuyết Mai mỉm cười một phát lại trao đổi vài câu. Cuộc Nói
truyện điễn ra rất xuôn sẻ xem ra không có gì trở ngại.
Thấy thế làm Dược Phong thở dài một hơi, thầm kêu xui xẻo. Đi gặp mặt một lão
bà lại có một lão bà khác ở đây bắt gian. THật là xui xẻo mà. May sao Lạc Thần
là thể loại không thích nói nhiều, hỏi nhiều nếu không thì phiền phức to.
Đang nói truyện vui vẻ thì cảm nhận thấy có ai lẻn ra sau. Đang định quay lai
thì Dược Phong cảm thấy tấm mặt nạ da người như bị ai lột ra. Thầm kêu hỏng
bét, đang định trốn tránh thì một câu nói như định hải thần châm đình trụ lại
hắn.
Một tiểu nữ tầm 14, 15 tuổi với mái tóc tím dài, phấn điêu ngọc trác, nhưng
thân hình lại đang phát triển khá tốt đẹp. chỗ nào lồi nên lồi, chỗ nào lõm
nên lõm. Đã thế cả người phát ra vẻ tươi thuần đáng yêu như một em gái nhà bên
vậy. Đây chính là thanh mai trúc mã kém Dược Phong một tuổi, Huấn nhi.
Dược Phong run run lùi về. Dạng ngạo kiều này ăn nói dịu dàng là phải cẩn thận
a:
Tuyết nhi nghe ta nói đã, không như nàng nghĩ đâu.
Dược Phong ca ca.
Đó là thanh âm của Tiểu thanh đang cưỡi Sư THứu đến gần hét lên kích động mà
không biết lời nói đó như đổ dầu vào lửa.
....................
CHẾT CHƯA TÁN CHO LẮM VÀO. DO ĐÓ AE ĐỪNG BẮT CÁ NHIỀU TAY NHA NẾU không CÓ CON
YANDERE THÌ XÁC CMN ĐỊNH ĐI.
( YANDERE LÀ GÌ THÌ HỎI BÁC GOOGLE).