Cứu Ta Với


Người đăng: docam

Một bóng đen từ rừng rậm bay ra. Đó chính là Dược Phong.

Dáng vẻ chật vật không chịu nổi, xem ra cũng bị cướp. Thấy thế Diệp Linh thở
dài một hơi, xem ra cuối cùng cũng không thoát được a.

Dược Phong bay gần đến. Khẽ hướng Diệp Linh, Diệp Thiến Thiến, Ngô Hạo gật
đầu, không thèm để ý đến vẻ mặt khinh khỉnh kịch cỡm của Bạch Sơn mà lẩn vào
trong đám đông lặn mất tăm.

Một lúc sau, trời đêm gần xuống. Tô trưởng lão đứng đậy hét vang cả khu rừng.


  • Thời gian khảo hạch kết thúc. Tổng cộng 45 người vượt qua. Yêu cầu 5 người
    còn lại ở nguyên chỗ chờ Diệp Linh viện trưởng đến đón. Các lão sinh mau chóng
    tập hợp ở đầu rừng.

Nhắc lại. Thời gian khảo hạch kết thúc. Tổng cộng 45 người vượt qua. Yêu cầu 5
người còn lại ở nguyên chỗ chờ Diệp Linh viện trưởng đến đón. Các lão sinh mau
chóng tập hợp ở đầu rừng.

Tiếng nói to dõng dạc vang cả khu rừng. Nhưng chờ cả canh giờ mà không thấy
mống nào hiện ra. Nghi hoặc một hồi, khẽ hướng đến Diệp linh gật đầu một hồi,
2 người đạp không tiến vào rừng.

Trên đường đi không gặp bất cứ một ai cả làm cả 2 đều thấy quái dị hơn. Cuối
cùng cũng thấy bóng người là đội ngũ 5 tân sinh trốn từ đầu đến cuối không dám
ra và đã bị loại. Chỉ đường cho bọn họ thoát ra xong, 2 người lại tiếp tục
tiến lên.

Cuối cùng họ đã tìm thấy người trong......một cái hố và đang ngủ ngon lành
cành đào. Tìm được tất cả 7 cái hố và 35 người trong đó đang ngủ say.

ĐỂ mặc 35 học sinh đấy, 2 vị lại tiếp tục bôn ba đi tìm và tìm thấy 2 đội hắc
bạch song sát....trong 2 hang đá bị bịt kín. Hai đội đang không ngừng oanh
kích, cứ đà này chẳng mấy chốc sẽ thành công thôi.

Vẻ mặt tràn đầy cổ quái. Dược Linh và To trưởng lão chia binh 2 đường phân
chia đi cứu hắc bạch song sát và 35 lão sinh.

Khu tập kết. 49 vị tân sinh kỳ quái nhìn về cửa ra khu rưng. Cuối cùng họ đã
thấy thân ảnh của 2 vị trưởng lão đang tung người bay đến mang theo 45 vị lão
sinh theo sau. Một số người mặt còn mang theo dư vị.

Hạ cánh đến nơi, 2 vị trưởng lão không nhịn được hỏi:


  • Rốt cục có truyện gì xảy ra. Sao lại thành như thế này.

Lời khai của lão sinh không ngờ phi thường thống nhất:


  • Bẩm trưởng lão chúng tôi sau khi lấy tích phân thì thấy một bóng đen bèn
    đuổi theo. Nhưng bóng đen đấy vô cùng nhanh chóng cơ hồ tí cái là biến mất.
    BÂy giờ mới thấy lạ vì bóng đen rất nhanh chạy trong rừng cơ hồ khó có thể
    phát hiện thế mà bao giờ chúng em cũng phát hiện ra tung tích. Mải đuổi theo
    rồi cả lũ lọt hố lúc nào không hay. Hố đã sâu mà vách còn bôi mỡ nên nhất thời
    chưa lên được. Bóng đen đó lại hiện ra phủ xuống một lớp bụi kỳ quái rồi chúng
    em không biết gì nữa.

CÒn hắc bạch song sát thì bị nhốt vào ngày thứ 4( hắc sát) và thứ 6( bạch sát)
nhưng cách bắt là như nhau.


  • Họ bị một hắc y nhân đánh lén nhưng thất bại và đuổi theo. Người đó chạy
    rất nhanh nhưng vẫn bị bắt kịp đành chạy vào một hang đá. Bọn em chạy theo vào
    thì hang đá tự nhiên sập và có mê hương tràn ra rồi không biết gì nữa. BỌn em
    tỉnh lại được khoản nửa đến một canh giờ để tìm cách thoát ra thì các lão sư
    đến giúp.

2 vị lão sư kỳ quái hỏi:


  • Các ngươi có biết mặt hắn không?


  • Dạ không, hắn che mặt và hình như hành động một mình. Nhưng người này thủ
    đoạn rất quỷ dị và cực kỳ cẩn thận nên em cũng không chắc- Lão sinh cơ hồ đồng
    thanh đáp.
    Diệp Linh mắt đầy dị quang tìm trong đám tân sinh như đang tìm ai. Thủ đoạn
    như vậy chắc chỉ có..........


Tô trưởng lão lại hỏi:


  • Các ngươi xem có mất mát gì không.

Cơ hồ tỉnh ngộ, các lão sinh kiểm tra giới chỉ, thì thấy không mất mát gì.
Bỗng một người cầm trong tay HỎa tinh tạp run run nói:


  • Tích phân của ta mất sạch rồi.

Lời nói như ngòi nổ châm ngòi một loạt bạo động:


  • Của ta cũng vây.


  • Ông giời ơi tích phân của ta mất hết rồi.


  • Là ai làm, ra đây cho lão tử. Ta thề nhất định sẽ phanh thây hắn
    ....


Các lời oán thán phát ra liên tục và ngày càng nặng hơn. Xem ra thề không tìm
được người thề không bỏ qua.

Bỗng Bạch SƠn ở một bên nghe trộm bây giờ lại đứng ra nói:


  • Bẩm viện trưởng và TÔ trưởng lão, ta biết vị đó là ai.


  • Là ai- cơ hồ đồng thanh, các lão sinh nói. Xem ra oán khí rất nặng a.


Thầm mở cờ trong bụng Bạch SƠn nói:


  • Vốn ta không định nói nhưng hành vi đê tiện của vị đồng học này qúa đê tiện
    khiến người ta giận sôi. Là một tân sinh của học viện ta không thể để hành vi
    đó tiếp diễn.


  • Vị học đệ này nói rất đúng, người như vậy phải bị phạt nặng làm gương cho
    người khác - Các lão sinh nhao nhao tán đồng./


  • Vâng hành vi vô sỉ như vậy lại hành động một mình chỉ có Dược Phong ngoại
    viện. Hắn cùng nhóm với ta nhưng ngay từ đầu đã bỏ đi một mình. Ta khuyên là
    không được. không ngờ hắn lại làm ra trò này. Ai, hơn nữa hắn lại về muộn nhất
    nên không phải Dược Phong thì không còn ai cả.


Cơ hồ tất cả ánh mắt đều đổ dồn tìm thân ảnh Dược Phong. Lúc này anh chàng đàn
lén lút trốn ở một bên nhưng chẳng mấy chốc đã hiện ta.

Thấy mọi người nhìn mình vẻ mặt kỳ quái có thông cảm có, cười trên nỗi đau của
người khác có nhưng nhiều hơn cả là sát khí. Thấy vậy Dược Phong cười bồi giả
lả nói:


  • CÁc vị đồng học tốt a. Hôm nay trời rất đẹp a.... Mọi người đừng nhìn ta
    như vậy, ta ngại đó. Ta biết ta rất đẹp trai rồi nhưng không cần hâm mộ đâu.

Không ai cười trên câu đùa đó, mọi ngườ vẫn nhìn chằm chằm Dược Phong. Cùng
đường hắn nhìn vào tô trưởng lão nói:


  • Vị trưởng lão này, đã kết thúc tuyển sinh rồi thì mau thông báo đi. Học
    sinh đang đau bụng ngài không thông báo nhanh là ta ị ra đây đó.

Tô trưởng lão nhìn Dược Phong cười như không cười nhìn xem vị cực phẩm này sẽ
giải quyết khốn cục này như thế nào.

Nhìn ra được trưởng lão ngầm đồng ý. Lão sinh cười thâm trầm tiến lại gần.

Thấy vậy Dược Phong vừa lùi vừa cười bồi nói:


  • Các vị đồng học chỗ này chật lắm đằng kia thưa kìa, sao cứ đến chỗ ta vậy.
    Ta biết ta đẹp trai người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đến đâu là già trẻ
    gái trai đều để ý( theo hướng nào) nhưng các ngươi không cần kích đọng như vậy
    a.


  • Ta nói trước lão bà ta có máu mặt trong nội viện đấy. Các ngươi đánh ta thì
    biết tay vợ ta ngay đó.


  • Hắc, giờ ai cũng không cứu được ngươi đâu- NÓi rổi đẩy nhanh tiến độ tiến
    đến.
    Vào đường cùng Dược Phong đành vận công hô to:


  • LẠC THẦN CỨU TA VỚI. TA ĐANG BỊ NGƯỜI TA ỨC HIẾP AAAA.....


Lời nói vang vọng cũng làm cho đám người kia dừng lại đôi chút. ĐẾn TÔ trưởng
lão cũng sững người. rồi tiếng cười vang lên rầm rộ:


  • Hahaha, chết cười ta, có kẻ hô gọi băng công chúa đến cứu kìa. Haha, tìm cớ
    cũng ngu ngốc. Tiểu tử ngươi tiêu rồi, người hâm mộ của băng công chúa sẽ
    không bỏ qua đâu. CHuẩn bị đón tháng ngày địa ngục đi. Nhưng Bây giờ để bọn ta
    giáo huấn một phát đã hahaha....

Nói rồi các lão sinh lao đến nhưng tiếp theo một câu nói làm họ cứng lại:


  • Ta xem ai dám động đến hắn.
    ................

MỸ NHÂN CỨU TIỂU BẠCH KIỂM A.


Thần Bám - Chương #29