Tiến Vào Nội Viện(1)


Người đăng: docam

Nửa tháng nháy mắt trôi qua. Dược Phong và Thanh Lân hôm nay sẽ tiến vào nội
viện
Khi hai người Dược Phong và tiểu Thanh đến trước thư phòng của phó viện trưởng
Diệp Linh, chỉ thấy trên khu đất trống phía trước cửa sớm đã đứng đầy không ít
người, những người này phân tán vào những nhóm lớn nhỏ, thấp giọng cười nói
với nhau, mà trong số những nhóm này, lại đều tự lấy Bạch Sơn, Ngô Hạo, Diệp
Thiến Thiến vây thành ba cái vòng tròn lớn nhất.

Dược Phong cùng TIểu Thanh xuất hiện, làm cho sự náo nhiệt trên khu đất trống
thoáng im lặng một chút.

Hai người Dược Phong và TIểu Thanh lập tức xuyên qua đám người, đi vào khu đất
trống phía trước rồi cùng Bạch Sơn ba người liếc mắt nhìn nhau một cái. Ngoại
trừ Bạch Sơn ra, Diệp Thiến Thiến cùng Ngô Hạo, ngược lại đều hướng về phía
hắn gật gật đầu. Hiển nhiên là những lời nửa tháng trước của Diệp Linh đối với
họ thực sự cũng hoàn toàn không phải là không có hiệu quả. Bởi vì khi lúc ban
đầu đi vào Nội Viện, nơi tập trung rất nhiều cường giả này, nếu như không đoàn
kết lại một chỗ thì chỉ sợ là sẽ nếm một chút mùi vị đau khổ thực sự. Hai
người họ mặc dù kêu ngạo, thế nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, những đau khổ
vô vị, có thể không ăn, vậy tự nhiên là tốt nhất.
Khu đất trống bên ngoài lúc này cũng đã vây đầy không ít những học viên khác.
Trong lòng của tất cả đệ tử ngoại viện, có thể đi vào nội viện tu hành, điều
này là một loại vinh quang làm cho người ta trông thấy mà thèm. Vô số người từ
khi vừa tiến vào học viện liền lấy điều này làm phương hướng mà nỗ lực. Bởi
vậy, mỗi năm vào thời điểm các đệ tử thông qua cuộc thi tuyển đi vào nội viện,
đều sẽ có rất nhiều người đến tiễn đưa hoặc là vây quanh để xem.

Sau khi Dược Phong hai người đứng ở đây chừng hơn mười phút, thư phòng đóng
chặt rốt cuộc cũng được mở ra. Phó viện trưởng Diệp Linh cùng vài lão giả chậm
rãi đi ra, mà khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện, toàn bộ những tiếng nói nhỏ khe
khẽ trên khoảnh đất trống liền dần dần yên lặng, một lát sau, thì hoàn toàn
lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt Diệp Linh chậm rãi đảo qua mấy chục tên học viên trên khu đất trống,
sau khi thấy không có ai vắng mặt thì mới thỏa mãn gật gật đầu, tiến lên từng
bước, cất cao giọng nói:


  • Các vị đồng học, hôm nay làm thời điểm các người đi vào nội viện, ở chỗ này
    ta phải chúc mừng các ngươi một chút vì sau một thời gian dài cố gắng rốt cuộc
    các người đã đạt được hồi báo xứng đáng. Sau khi vào nội viện, các ngươi có lẽ
    sẽ không thích ứng ngay được với phương thức tu luyện ở nơi đó. Thế nhưng có
    một điểm ta chắc chắn đó chính là, các ngươi có thể ở nơi đó, kích phát tiềm
    lực của mình ở trình độ cao nhất. Ha ha! Cũng không phải là ta nói mạnh miệng,
    chỉ cần ở bên trong nội viện đợi hơn một năm thì sẽ có được biến hóa giống như
    thoát thai hoán cốt, trong số các ngươi có lẽ cũng có người biết đệ tử bên
    trong nội viện bởi vì dù sao bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ có ngày từ nội viện đi
    ra. Các ngươi hẳn là biết rõ đệ tử trước khi đi vào với đệ tử sau khi đi ra có
    chênh lệch lớn cỡ nào.

Nghe Diệp Linh nói, giữa sân có một ít đệ tử khẽ gật đầu, hiển nhiên trong số
bọn họ hẳn là có người đã từng cùng đệ tử bên trong nội viện đi ra trao đổi,
mà nhiều người còn lại thần tình cũng rất trông mong và cũng vô cùng hưng
phấn. Điều mà theo như lời của Diệp Linh nói, cũng là điều mà bọn hắn theo
đuổi. Mục đích bọn họ đi vào nội viện, không phải là vì theo đuổi lực lượng
càng mạnh sao? Bọn họ tin tưởng, mặc kệ phương thức tu luyện của nội viện có
quái dị hay hà khắc tới mức nào đi chăng nữa thì bọn họ đều sẽ kiên trì tới
cùng!

Có thể từ bên trong Huyền Vũ học viện trổ hết tài năng, điều này chứng minh
rằng thiên phú cùng cố gắng của bọn họ. Người có thể đứng ở chỗ này, thực sự
đều không phải cái loại người cho rằng lực lượng tự nhiên mà có.


  • Nội viện, là hạt hạch tâm của Huyền Vũ học viện, bởi vì tính chất bảo mật
    của nó, do đó đại đa số đệ tử ngoại viện kể cả đạo sư, cũng không biết phương
    vị chính xác của nó. Cho nên, chúng ta sẽ đem nhóm các ngươi đưa đến một nơi
    nào đó.

Diệp Linh cười cười, ngẩng đầu nhìn xa xa bầu trời. Ở nơi đó, mười bóng đen
đang bay vút đến. Sau một lát, bóng đen dần dần trở nên to lớn, đó rõ ràng là
mười đầu sư thứu rất lớn.

Mười sư thứu mang theo bóng đen thật lớn xẹt qua học viện. Cuối cùng ngừng ở
phía trên đám người Dược Phong, trong lúc vỗ cánh, cuồng phong bắt đầu khởi
động, làm cho một số học viên phía dưới thân hình có chút lung lay đứng không
vững.


  • Sư Thứu? Nói vậy từ nơi này đến nội viện cách một khoảng rất xa?

Nhìn sư thứu trên đỉnh đầu, trong mắt Dược Phong xẹt qua một chút kinh ngạc.
Diệp Linh phất phất tay về phía sư thứu trên bầu trời. Chợt, các bóng đen cùng
hạ xuống, cuối cùng trong lúc cuồng phong quét qua, mười đầu sư thứu dừng lại
trên mặt đất trống cách đó không xa. Ánh mắt mọi người đảo qua, lại phát hiện
ở trên lưng sư thứu, tương ứng có hai người điều khiển chúng nó.


  • Tốt rồi! Đã đến giờ, các vị đồng học lên đi, năm người một tổ.

Nhìn thấy sư thứu đáp xuống, Diệp Linh vươn một ngón tay, cười nói.

Nghe Diệp Linh nói, các học viên trên khu đất trống này nhất thời xoay người,
chợt như ong vỡ tổ lướt đến khu đất trống, sau đó giống như loài bọ chét nhảy,
chỉ nghe tiếng vang toa toa, những gia hỏa này khó dằn nổi sự vội vàng liền
leo lên phía sau lưng to lớn của sư thứu. Nhưng mà đợi hai chân bọn họ vừa đặt
lên lưng thì vũ mao của sư thứu hơi có chút trơn nhẵn, nhất thời làm cho bọn
họ ăn phải đau khổ, một ít người chân đứng không vững, chân vừa trợt liền
trực tiếp lăn xuống. Thân thể rơi vào trên phiến đá vang lên thình thịch, liên
tiếp không ngừng mà vang lên.


  • Ha ha, các tiểu tử đừng cậy mạnh, trên sư thứu có trang bị tọa y, không cần
    vọng tưởng đứng ở trên lưng nó, đấu sư mới có năng lực đó.

Diệp Linh cười to một tiếng, chợt quay đầu hướng đám người Dược Phong, nói:


  • Top năm, năm người các ngươi ở cùng một đội, lên đi.


  • Ách?


Nghe vậy, năm người Dược Phong đều ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Diệp Linh lại
an bài năm người bọn họ ở cùng một đội. Thoáng chần chờ một chút thì ngoại trừ
Bạch Sơn còn đang nhíu mày ra, mấy người khác cũng vô tư gật gật đầu.


  • Ta mang theo người hầu a


  • Đi thôi, người hầu sẽ được mang vào sau cho ngươi.


Hướng tới Tiểu Thanh nói một tiếng, Dược Phong thân hình chớp động, lập tức
xuất hiện ở trên lưng của một đầu sư thứu, hai chân vững vàng đứng sửng ở phía
trên lông chim trơn nhẵn này, giống như thiết tháp, không một chút sứt mẻ, mà
nhìn thấy thân pháp của hắn vững vàng như vậy, mấy tên học viên bên kia lúc
trước từ trên sư thứu ngã xuống, không khỏi hiện lên vẻ kính nể, bọn họ nếm
thử qua việc mạnh mẽ leo lên sư thứu nên rất rõ rằng bộ lông chim chết tiệt đó
khiến cho người ta khó có thể đứng thẳng tới cỡ nào.

Sau Dược Phong một lúc, mấy người cũng đồng thời lướt lên. Bốn người đều không
hề mượn ngoại vật gì khác mà có thể đứng thẳng tắp ở trên lưng sư thứu, thực
lực như vậy thật không hổ là năm vị trí đầu trong cuôc thi tuyển.

Nhìn thấy biểu hiện của năm người này, Diệp Linh cùng với mấy vị lão giả ánh
mắt nhìn chung quanh một vòng trên đất trống, khi nhìn thấy tất cả mọi người
đều đi lên sau sư thứu, mới liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu, rồi vung
tay lên, Diệp Linh cùng ba gã lão giả thân hình khẽ động, liền lóe lên chợt
hiện giữa không trung, bả vai chấn động, bốn đôi cánh đấu khí hoa mỹ, bắt đầu
từ sau lưng kéo dài ra, hai cánh hơi hơi chấn động, thân hình trôi nỗi bất
động dưới ánh mắt hâm mộ của đông đảo học viên trên mặt đất.

Có thể ngưng hóa ra đôi cánh đấu khí, tự do bay lượn, vĩnh viễn đều là giấc
mộng trong lòng của rất nhiều tu luyện giả.


  • Đoạn đường này, chúng ta sẽ đích thân hộ tống các ngươi.

Trên cao nhìn xuống phía dưới khu đất trống, Diệp Linh cười cười, vung tay
lên, phía dưới người điều khiển sư thứu liền thổi một tiếng tiêu sắc nhọn,
nhất thời, hai cánh sư thứu đột nhiên chấn động, thân hình thật lớn liền lưu
lại trên mặt đất cái bóng (âm ảnh), chậm rãi bay lên.

Theo sự chấn động của hai cánh sư thứu, bóng người phía dưới càng ngày càng
nhỏ, tới cuối cùng, cơ hồ giống như con kiến, mà ở trên trời cao như vậy nhìn
xuống toàn bộ Huyền Vũ học viện, dường như là có thể đem tất cả vị trí thu
được vào trong mắt.
Phía trên bầu trời xanh lam, mười đầu sư thứu to lớn vỗ cánh hướng phía hậu
sơn kéo dài như vô chừng của học viện mà bay vút qua. Ở phía ngoài sư thứu,
Diệp Linh cùng với ba lão giả, hình thành một tứ giác, vây toàn bộ đội hình sư
thứu vào trong đó. Đấu khí mạnh mẽ hiện lên ở bên ngoài cơ thể bọn họ, mặc cho
cuồng phong hay bất kì cái gì trút giận tàn phá, cũng không làm thân hình bọn
họ động đậy nữa điểm.


  • Nguyên lai nội viện thật sự không ở bên trong Huyền Vũ học viện, chẳng lẽ ở
    đây bên trong hậu sơn khôn cùng vô tận ?

Nhìn Huyền Vũ học viện biến mất cuối tầm mắt, Dược Phong thấp giọng lẩm bẩm
nói.
- Các ngươi biết nội viện có gì đặc biệt không?

Dược Phong quay đầu lại đem ánh mắt hướng Diệp Thiến Thiến ba người, dẫn đầu
nói chuyện đánh vỡ không khí ngột ngạt. Nếu phó viện trưởng để cho bọn họ cùng
ở trên một đầu sư thứu, như vậy nói cách khác, bọn họ cũng đã là một đội ngũ.
Một khi đã như vậy, quan hệ với nhau thoáng dịu đi một chút, thế mới phải.


  • Gia gia cũng không nhắc tới chuyện nội viện với ta, cho nên ta cũng không
    quá rõ ràng, thế nhưng dù sao mỗi lần ta thấy đệ tử từ nội viện đi ra, thực
    lực bọn họ đều so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Diệp Thiến Thiến liếc mắt nhìn Dược Phong một cái. Nàng đồng dạng cũng biết
được ý tứ của Dược Phong, nhớ tới Diệp Linh liên tục nhắc nhở không được làm
quan hệ ầm ĩ cứng nhắc, mới vừa rồi mở miệng nói.


  • Ta cũng không biết, ta thực ít để ý tới chuyện này.

Ngô Hạo cũng lắc lắc đầu. Hắn thân là chiến đấu cuồng nhân, nên phần lớn thời
gian đều là đuổi giết mấy người của Hắc Giáp Vực xông lầm vào Huyền Vũ học
viện, nào có nhiều thời gian đâu mà để ý tới cái gì nội viện.


  • Tới nơi đó rồi không phải tự nhiên sẽ biết sao.

Bạch Sơn thản nhiên nói. Hắn mặc dù biết một ít, nhưng lại cũng không nguyện ý
đem mấy tin tức này cùng Dược Phong chung hưởng. Hắn ước gì đối phương ăn
nhiều đau khổ một chút ấy chứ.

Dược Phong liếc mắt nhìn thật sâu Bạch Sơn hai tay đang ôm ngực một cái, nhưng
không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ là phòng bị trong lòng đối với người này, dày
đặc hơn rất nhiều.

Đem ánh mắt từ trên người Bạch Sơn dời đi, Dược Phong nhìn rừng rậm xanh um
phía sau nhanh chóng lướt qua trong lòng thở ra một hơi thật dài:


  • Lạc Thần ta tới đây. Chờ ta a.
    -


Thần Bám - Chương #24