Đi Tàng Bảo Các(1).


Người đăng: docam

Sau khi thay quần áo, Dược Phong từ tốn thay quần áo theo mỹ nữ đạo sư đi vào
phòng viện trưởng Diệp Linh.Vừa đến cửa phòng, một cỗ uy áp tràn ra bao phủ
lấy Dược
Phong. Vâng. một đòn hạ mã uy lộ liễu. Nhưng Dược Phong cũng không phải hạng
vừa. Thản nhiên mở cửa tiến vào. Một dọng nói trầm thấp phát ra.:


  • Dược Phong ngươi ra nhập học viện có mục đích gì.


  • Mục đính gì đâu, mong muốn học tập thôi mà.


  • Dấu diếm cảnh giới cùng thực lực mà nói là học tập thôi à. Nói ngươi là nội
    gián của thế lực nào-Viện trưởng tức giận đập bàn quát.


  • Trông ông ngu ngu mà không ngờ ngu thât. Ông có thấy thế lực nào ngu si mà
    cho một ngọc thụ lâm phong, tài năng thiên bẩm như tôi đi nội gián không. Còn
    việc đấu diếm thì là do tôi thích thế, mình thích thì mình dấu thôi. Thế mới
    tạo nên yếu tố bất ngờ nữa. Việc tôi đấu diếm thực lực đừng bảo học viện cấm
    nha.


Diệp Linh á khẩu rồi, quả thật với khả năng mà Dược Phong bày ra thì có thể
xếp vào dạng thiên kiêu cần bồi dưỡng dù cho là thế lực lớn. Tuy không bằng
các tuyệt đỉnh thiên kiêu nhưng cũng không phải dạng vừa đâu, đặc biệt là ông
cảm thấy thằng nhóc này có rất nhiều lá bài tẩy không ai biết. Khẽ thở dài một
hơi, vấn đề đau đầu này tốt nhất nên để cho nội viện lo nghĩ đi. Bình tâm lại
viện trưởng nói:


  • Ta gọi ngươi đến đây còn 1 việc nữa đó là, 3 ngày sau thì top 5 sẽ có một
    cơ hội đi tàng bảo các để chọn bảo vật, ngươi chuẩn bị đi và nửa tháng sau thì
    sẽ tiến vào nội viện. Đúng rồi, ngày mai là ngày top 10 bị loại có quyền khiêu
    chiến ngươi chuẩn bị đi.

  • Biết rồi, ta đi đây viện trưởng

Nói rồi Dược Phong lững thững ra ngoài trở về phòng của mình.

Hôm sau, cuộc thi tranh vé vớt bắt đầu. Nhưng không ai tranh với Diệp Phong vì
top 10 yếu nhất cũng là cửu tinh đại đấu sư tất nhiên có chút nhãn lực nhìn ra
được trận " lưỡng bại cầu thương" kia không phải do vết thương taí phát nên
không ai nguyện ý đi thử cả. Phải biết mỗi người chỉ có 1 quyền khiêu chiến
thôi. Và thế là Dược Phong nghiễm nhiên chiếm top 5 và có cơ hội tham gia vào
tàng bao các.

2 ngày sau, ngày tiến vào tàng kinh các. Dược Phong được gọi đến phòng viện
TRưởng, lúc này phòng đã đứng 4 người: 3 nam 1 nữ lần lượt là Bạch SƠn, Ngô
Hạo, Diệp Thiến Thiến, và một vị nhị tinh đấu linh. Lúc này, Bạch Sơn hai
người đang buông mí mắt. Khuôn mặt mặc dù vẫn là có chút tái nhợt. Bất quá khí
sắc so với lúc trước cũng đã khá hơn. Hắn đang nhìn chằm chằm Dược Phong với
con mắt oán hận.

Không khí yên tĩnh kéo dài khoảng gần 10' sau. Phó viện trưởng Diệp Linh rốt
cụôc cũng dời ánh mắt ra khỏi cuốn sách, thản nhiên nói:


  • Nếu ngươi có bổn sự, có thể đi đánh Dược Phong để hết giận. Bất quá dù ai
    đánh thắng, ta cũng sẽ mặc kệ . Huyền vũ Học Viện, cũng không cấm loại luận
    bàn tỷ thí này. Chỉ cần ngươi muốn. Lúc nào cũng có thể.

Đó là lời nói dành cho BẠch Sơn.

Không ngờ Ngô Hạo chen miệng vào:


  • Ngươi rất mạnh, ta mong có thể chiến đấu với ngươi một trận.

Diệp Linh khẽ gật đầu. Ngô Hạo chính xác là kẻ cuồng nhân chiến đấu, thế nhưng
cũng chỉ có những người như vậy mới có thể đi được xa hơn trên con đường trở
thành cường giả. Khó trách ngay cả viện trưởng đều cũng cực kỳ xem trọng hắn.

-Ha hả. Tỷ thí luận bàn mà thôi, bị thương là chuyện cực kỳ bình thường. như thế nào Chúng ta lại mang thù với nhau?-Bạch Sơn mỉm cười nói. Trên khuôn mặt tràn đầy nét tươi cười. Nhìn không ra nửa điểm phẫn nộ.

Nhưng mà chính vì bộ dáng mỉm cười này của Bạch Sơn, làm Diệp Linh mày không
khỏi cau lại. Làm phó viện trưởng Huyền Vũ Học Viện, hắn sống nhiều năm như
vậy, dựa vào vốn hiểu biết của hắn, như thế nào lại nghe không ra lời này Bạch
Sơn đến tột cùng là dối trá hay là chân thực.

Liếc mắt nhìn thật sâu Bạch Sơn đang mỉm cười. Diệp Linh cũng không nói gì
thêm. Hắn rõ ràng. Con người này mấy năm nay trở nên nổi tiếng, được truy
phủng. Hiện giờ bị Dược Phong đánh cho tan danh tác tiếng, lại còn chỉ một đòn
đánh. Trong lòng tất nhiên cực kỳ không cam lòng. Bất quá hy vọng hắn sẽ không
làm gì việc ngốc nghếch.
Diệp Linh nhìn hướng năm người. Nói :

-Các ngươi ngày sau đi vào Nội Viện. Nói không chừng còn muốn cùng nhau tranh đấu. Cho nên không cần phải tức giận hay làm gì các tân sinh khác. Nếu không đoàn kết, hậu quả cũng chẳng tốt. Bên trong Nội viện thực lực vi tôn. Nắm tay ai cứng hơn thì mới có thể đạt được đến điều kiện tu luyện tốt nhất. Ở nơi này, các ngươi có bối cảnh gì cũng vô dụng. Kể cả ta!

Thời điểm nói xong một câu cuối cùng. Diệp Linh ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm
Diệp Thiến Thiến . Ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Diệp Thiến Thiến mặc dù không nói nhưng cũng là gật gật đầu

-Các ngươi đều đã đến đây. Ta đây cũng không làm khó. Các ngươi cũng có thể biết mục đích các ngươi tới đây.- Từ ghế đứng dậy. Diệp Linh mỉm cười nói: -Các ngươi là năm người đứng đầu trong cuộc thi tuyển lần này. Dựa theo quy củ. Có đủ tư cách tiến vào Tàng Bảo Các thử vận khí.

Nói xong. Diệp Linh đi vào phía sau vách tường. Bàn tay tùy ý vỗ vài cái, một
trận thanh âm trầm thấp vang lên. Chợt một thông đạo tối đen xuất hiện trước
mặt năm người Dược Phong.

-Đi theo ta.


Thần Bám - Chương #21