Người đăng: docam
3 đề tài đã qua 2/3, Cao Ly trả lời đề thứ nhất, Lộc Phàm thủ thắng đề thứ
hai, Dược Phong đều vượt qua cả hai đề, chỉ cần hắn lại tiếp tục trả lời một
đề nữa liền có thể yên tâm đứng ở thế bất bại.
Tiểu cung nữ Thúy Vân mang phong thư thứ ba mở ra, nhìn lướt quá, cao giọng
nói:
Mọi người nghi hoặc xoay người lại, bỗng nghe tiếng chân rầm rập chấn động,
khiến mặt đất phải hơi phải rung chuyển. Mười mấy tên kỵ sĩ, tay cầm roi ngựa
thúc mấy trăm tuấn mã chạy tới. Một trăm con tuấn mã này, lông trắng móng
trắng, dường như đổ ra từ trong một khuôn, không phân biệt được ai là lão đại
ai là lão nhị.
Điều khiến người kỳ quái không chỉ ở đến đây, sau khi trăm con thiên mã tiến
tới, lại có vài kỵ sĩ vội vàng dẫn đến một bầy ngựa con. Đám ngựa con này cũng
toàn thân màu trắng, như một mảng tuyết lớn nhẹ tung bay, thật làm cho lòng
người rúng động. Hai tốp thiên mã đã tới trước mặt mọi người, tiếng ngựa hí
vang liên tục không ngừng, thật là trầm hùng.
Thúy Vân mỉm cười:
Đừng bảo ở đây có dân du mục nữa chắc chết mất.
Nhưng tác sao chiều lòng người.
Chỉ thấy 1 đại hán đứng ra cười ha ha nói:
Thúy Vân gật đầu:
- Xin mời sứ thần Đột Quyết trình bày.
Lộc Phàm ngạo nghễ nói:
- Đột Quyết ta đời đời sống ở thảo nguyên, lớn lên trên lưng ngựa, đối với
việc nhận biết phân biệt ngựa, đương nhiên có một cách giải quyết đặc biệt.
Một trăm thớt ngựa mẹ, một trăm ngựa con này, số lượng tuy nhiều, nhưng kỵ sĩ
Đột Quyết ta có hơn mười người, bọn họ đều là người tinh thông xem tướng ngựa,
một người cho mười ngựa con tìm được ngựa mẹ, cũng không phải việc khó. Chúng
ta xin được thử biện pháp này một lần.
Dược Phong hết nói, sao cách phân biệt cũng giống như trong truyện thế. Bọn họ
là muốn thông qua thuật xem tướng ngựa, sử dụng nhãn quang cho những ngựa con
này ghép đôi với ngựa mẹ. Sự ngược đời này xác thực là một biện pháp, tuy
nhiên cách này hơi chậm chạp một chút.
Trong khi giảng giải, mười mấy tên kỵ sĩ Đột Quyết đã phóng ngựa chạy vội đi,
tới trước mặt trăm ngựa con, mỗi người lựa chọn chắc chắn mười thớt ngựa, cũng
không biết dùng kỳ chiêu gì, chớp mắt đã mang ngựa con phân thành mười đội,
mỗi người vừa may quản lý mười con. Đột Quyết không hổ là dân tộc sống trên
lưng ngựa, bọn họ hiểu rõ cách khống chế ngựa, rất có nhãn quan xem tướng
ngựa, binh sĩ Đại Hoa không có khả năng so sánh.
"Gia…" mười kỵ sĩ Đột Quyết, đều tự thúc giục ngựa con, phóng vào trong đàn
ngựa mẹ, bọn họ phải dựa vào nhãn quang cùng kinh nghiệm của chính mình, phân
biệt màu lông, hoa văn và hình thể của một trăm con ngựa mẹ, để một ít ngựa
con tìm được ngựa mẹ chính xác, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm xem tướng ngựa
nhiều năm, cũng không thể làm theo đường tắt.
Nhưng mà nó có khuyết điểm a.
Điều này đã được giải thích rất kỹ trong truyện rồi a. Do đó Dược Phong lại
được 1 phen mỉm cười đầy âm hiểm.
Dược Phong đang hứng thú nhìn người Đột Quyết thuần phục ngựa, nghe vậy quay
đầu lại, đã thấy một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt Từ Trường Kim đang
mở to, đứng ở cạnh người mình.
Đại nhân, ngài không sốt ruột sao?
Từ Trường Kim khẽ hỏi, ánh mắt rõ ràng đang bộc lộ vẻ lo âu.
Sốt ruột? Sốt ruột có thể có ích lợi gì?
Dược Phong lắc đầu nói:
- Ta qua được 2 đề rồi. Dù bỏ đề này cũng chiếm được 1 suất vào vòng trong
thôi. Nen nhớ giờ nhiều nhất mới hoàn thành 1 đề a. Vả lại bọn họ làm như thế
không dễ dàng đúng hết đâu.
Nghe ý tứ của vị công tử trông bình thường này, hắn dường như cho rằng người
Đột Quyết sẽ không dễ dàng như vậy. Gương mặt của Từ Trường Kim lập tức rạng
ngời:
Dược Phong mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, Từ Trường Kim vội vàng cúi đầu
xuống, không dám nhìn thẳng hắn.