188:


Người đăng: docam

Thúy Vân lại xé mở một phong thư đã niêm phong, chỉ thấy ở phía xa bỗng nhiên
có mấy trăm tên binh sĩ đi tới, ba người một nhóm khiêng một cây gỗ hình tròn,
chừng hơn trăm cây, toàn bộ đều rất tinh xảo.


  • Đề mục này, trên sân có một trăm cây gỗ tròn lớn, mời phân biêt ra gốc và
    ngọn của một cây gỗ.

Thúy Vân nhẹ nhàng nói.

Cả sân đấu lập tức lại lầm vào trầm mặc. Đề mục này quá khó rồi. So với để vừa
rồi còn khó hơn a.100 cây gỗ tinh sảo 2 đầu giống nhau thì phân biệt thế nào
đây. Có cần hố cha như vậy không.

NHất thời không ai tìm ra được đối sách.

Và thời gian dần trôi qua. 2 giờ cũng sắp hết, mọi người tưởng chừng như sắp
hết hi vọng thì 2 tiếng nói lại vang lên:


  • Ta tìm ra rồi.

1 người tất nhiên là Dược Phong còn 1 người lại là 1 thanh niên khá là tuấn
dật Cầm 1 cây quạt phe phẩy rất ra dáng thư sinh.Hỏi ra mới biết đó cũng là 1
công tử khá nổi tiếng tên Lộc Phàm.

Chỉ thấy Lộc Phàm đứng lên nói:


  • Phân biệt rễ cây với ngọn cây, thật ra cũng không xem là khó, chỉ là có thể
    phải tiến hành cắt phá đi các cây gỗ này một chút. Người có tuổi, cây có vòng
    năm, càng gần sát cái rễ cây, vòng năm càng đậm càng rõ ràng. Chỉ cần những
    dũng sĩ của Đột Quyết ta đem một trăm cây gỗ tròn này cưa đầu và đuôi ra là có
    thể phân biệt màu sắc của vòng năm, dễ dàng nhận ra đầu và đuôi, gốc cùng ngọn
    rồi.

Dược Phong nghe xong trong lòng thầm chết lặng rồi. Sao mọi thứ lại diễn ra y
như trong truyện vậy. Chẳng lẽ bắt mình làm Lâm Vãn Vinh thật sao.

Trong lúc ấy, Lộc Phàm đã ra lệnh cho các thuộc hạ cưa hai bên đầu và đuôi của
một cây đại thụ, quả nhiên một mặt đã lộ ra vòng tuổi in sâu, Từ Trường Kim
nhìn thấy gật đầu, nói thầm:


  • Thế giới thật rộng lớn, không thiếu điều lạ, hôm nay Trường Kim lại học
    được tri thức mới nữa.

Thấy Lộc Phàm lại muốn sai người tiếp tục cắt cây gỗ tròn khác, Dược Phong vội
vàng cười ngăn hắn lại:


  • Lộc huynh, quả nhiên như ngài nói, biện pháp này của ngài có chút phá hoại
    mất đi vẻ ngoài của các cây gỗ này. Như này đi, tiểu đệ cũng có một phương
    pháp phân biệt gốc và ngọn cây, chờ tiểu đệ nghiệm chứng xong, lại mời Lộc
    huynh cho người cưa mấy cây gỗ này, hai bên cùng kiểm chứng. Đầu tiên là có
    thể kiểm nghiệm phương pháp của đệ xem có sai hay không, thứ hai là đã tiết
    kiệm chút gỗ này. Trồng cây gây rừng không phải dễ dàng a, phải trân trọng cây
    cối, giữ gìn rừng xanh!

Lộc Phàm rất phong độ mà gật đầu:
- Biện pháp này rất hay, đại nhân muốn nghiệm chứng như thế nào đây?

Dược Phong từ từ bước tới, quay qua mấy tên vệ khiêng gỗ đến rồi vòng tay hành
lễ:


  • Mời các vị huynh đệ trợ giúp, đem mấy cây gỗ tròn này quăng xuống giữa sông
    đi.

Từ Trường Kim và Lộc Phàm đều tò mò nhìn nhất cử nhất động của Dược Phong.
Nhưng ngay lập tức bọn họ đã hiểu.

Những cây gỗ tròn này sau khi rơi xuống nước, dập dềnh ở trong nước vài cái
rồi dần dần yên lại. Lúc đó liền xuất hiện việc kỳ quái, một cây gỗ tròn hai
đầu tinh xảo như nhau, nhưng sự chìm nổi của hai đầu hoàn toàn khác biệt. Dược
Phong tủm tỉm cười:


  • Lộc huynh, theo tiểu đệ xem, cùng là một cây gỗ, nổi ở mặt nước là ngọn
    cây, mặt chìm xuống nước là gốc, ngươi có nhận ra chăng…?

Lộc Phàm giơ ngón tay cái lên:


  • Vị huynh đệ này, ngươi quả nhiên là bác học đa tài, có thể nghĩ ra một biện
    pháp đơn giản như vậy, Lộc Phàm rất bội phục…!

Có người đứng ở 1 bên không nhịn được hỏi:


  • Lộc Phàm công tử, cái này rốt cuộc sao lại đúng? Vì sao nổi trên mặt nước
    là ngọn cây, chìm xuống dưới nước là gốc vậy?

Lộc Phàm giải thích:


  • Đại thụ hướng về phía mặt trời, lượng nước đều từ theo rễ mà đi lên, vì thế
    gốc cây to nặng, ngọn cây hơi nhẹ, bề ngoài nhìn tinh xảo như nhau, nhưng bên
    trong lại có sự khác biệt. Chúng ta chọn ra mười cây, cưa thử xem sẽ biết
    ngay.

Sớm đã có binh sĩ tiến đến chọn ra mười cây gỗ tròn cưa ra, quả nhiên như lời
Dược Phong nói, nơi nặng là gốc, nơi nhẹ là ngọn, không còn gì để nghi ngờ
nưa, phương pháp chọn lựa của Dược Phong đơn giản hơn, thực dụng hơn. Trận này
Dược Phong cùng Lộc Phàm đều có thể qua cửa, nhưng Dược Phong lại lấn át Lộc
Phàm là sự thật không cần tranh luận, cả Lộc Phàm cũng không có lời lẽ nào để
phủ nhận.


  • Vi công tử này, mấy cái học thức này của ngài, đều là từ đâu mà ra vậy? Ta
    có thể học tập ở ngài hay không?

Từ Trường Kim bội phục hơn, nhịn không được mở miệng hỏi ý kiến.


  • Tự học, căn bản đều là tự học.
    Dược Phong bật cười ha hả:


  • Từ mỹ nữ, nàng muốn hướng tới ta mà bái sư ư? Ai nha, cái này có thể không
    hay, ta đối mặt với cô gái xinh đẹp nhất định khó có thể kiềm chế, nếu vạn
    nhất ta và nàng phát sinh điều gì, cái đó làm sao xứng đáng với tình hữu nghị
    đã lâu năm của hai nước chúng ta chứ, như vậy thật không nên!


Đôi má sáng bóng như ngọc của Từ Trường Kim hiện lên hai vầng ráng hồng xinh
đẹp, cúi đầu một hồi lâu mà chẳng dám thốt lên lời nào.


Thần Bám - Chương #188