168:


Người đăng: docam

Trong quá khứ, họ chỉ biết đây là nơi bắt nguồn của Vẫn Lạc Tâm Viêm, và chỉ
muốn dùng mọi biện pháp để phong ấn cửa động lại, ngăn cản nó phá phong ấn
thoát ra, cho nên tự nhiên không có ai chủ động tiến vào trong. Sau khi Vẫn
Lạc Tâm Viêm bị Dược Phong thu phục, Đại trưởng lão Tô Thiên thật ra có xuống
thăm dò một lần, nhưng khi lão thấy nham thạch như hải dương thì sinh ra chút
kiêng kị, nên đành quay người bỏ đi.

Dù sao lão cũng không giống như Dược Phong có dị hỏa hộ thể, tuy có thực lực
Đấu Tôn siêu cường, nhưng đứng trước thế giới nham tương nóng chảy đã hình
thành trải qua bao nhiêu năm tháng, vẫn cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Vì
vậy, lão cũng chỉ còn cách thu hồi ý niệm tìm hiểu nơi này mà rời đi. Chính vì
thế, Dược Phong cũng không thể thu được bất kỳ tin tức gì trong thế giới này,
hết thảy chỉ biết dựa vào chính mình mà hành động.

Bên trong thế giới nham tương mờ mịt vô tận đỏ thẫm một màu, đạo Hỏa diễm xanh
biếc đang bay lượn lên xuống nhanh chóng này lại trở nên hấp dẫn sự chú ý.

Bên trong Hỏa diễm xanh biếc, khuôn mặt Dược Phong trở nên nghiêm nghị, ánh
mắt ngưng trọng. Hắn đã lặn xuống nham tương hơn hai mươi phút rồi nhưng Vẫn
Lạc Tâm Viêm trước mặt vẫn trước sau đi xuống, không có dấu hiệu ngừng lại.
Điểm này, làm cho Dược Phong càng không dám thả lỏng.

Vì lặn xuống đã sâu, nên áp lực xung quanh càng ngày càng khủng bố, nếu không
có Lưu Ly hỏa diễm cùng thân thể biến thái, bằng vào thực lực tam tinh Đấu
Hoàng của Dược Phong thì tuyệt đối không có khả năng chống đỡ đến bây giờ.
Nhưng mặc dù là vậy, trong tình huống khó khăn này, điều động Lưu Ly Hỏa Diễm
cũng cần lượng đấu khí lớn đến kinh người. Dù lượng hỏa thuộc tính trong nham
tương cực kỳ đậm đặc, nhưng cũng không thể bổ sung đầy đủ đấu khí đang tiêu
hao với quy mô lớn. Tuy Dược Phong vẫn có thể dùng thân thể để cầm cự được 1
thời gian nếu không có di hỏa nhưng đó cũng không phải cách lâu dài a.

Từng ý niệm xuất hiện trong đầu, Dược Phong khẽ thở dài một hơi, liếc mắt nhìn
về phía trước, nhanh chóng đuổi theo Vẫn Lạc Tâm Viêm, lòng trào dâng một cảm
giác thương tâm, nếu không chú ý, chỉ sợ kết cục sẽ là táng thân bi thảm nơi
này.

Ngước lên nhìn xung quanh toàn một mau đỏ sậm đập vào mắt, dưới loại thị giác
đơn điệu như thế này nếu như không tinh mắt, chỉ sợ Dược Phong lúc này đã lạc
mất phương hướng. Nếu như bị lạc trong thế giới nham tương nóng chảy này,
không thể nghi ngờ, cuối cùng hắn chỉ có một con đường chết.

-Ài…!!!

Dược Phong cất lên một tiếng than nhẹ, tự sâu trong đáy lòng dâng lên một niềm
kinh hãi nhàn nhạt. Không hiểu sự tình mới là chuyện đáng sợ nhất! Mặc dù hắn
có Vẫn Lạc Tâm Viêm nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác vô lực.

Cùng thời điểm tiếng than nhẹ trong lòng Dược Phong hạ xuống, trong khi mấu
chốt như lúc này, Vẫn Lạc Tâm Viêm đang nhanh chóng bay đi bỗng nhiên dần dần
chậm rãi hạ tốc độ xuống.

Nhìn thấy điều này, tinh thần Dược Phong nhất thời rung lên, trong lòng càng
thêm cẩn thận, ánh mắt cũng thận trọng đảo qua bốn phía, đánh giá tình hình
xung quanh.

Dù nơi này vẫn là một phiến hải vực nham tương đỏ thẫm nóng chảy như cũ, không
nhìn ra điểm cuối, nhưng khi nhìn kỹ, tuy dưới chân Dược Phong vẫn là nham
tương nhưng màu sắc đã có vẻ như nhạt hơn một chút, lộ ra một phiến nham thạch
ngăm đen, làm cho người ta vĩnh viễn không biết cuối cùng trên nền đất này tồn
tại những gì.

Nhìn quanh một lượt, thần tình Dược Phong lộ ra một chút nghi hoặc. Đây rõ
ràng là nơi mang đến cho Dược Phong cảm giác quen thuộc nhưng sao khi đến đây
lại không có gì cả thế này?

Ngay lúc Dược Phong còn đang nghi hoặc, trước mặt đóa hoa Vẫn Lạc Tâm Viêm đột
nhiên từ từ bốc cao lên, rồi sinh ra một hỏa nhận khuynh sái đâm xuống. Đạo
hỏa nhận này tựa như ngọn đèn soi đường chiếu xạ vào một địa phương đầy nham
tương nóng chảy cách đó không xa. Một màn thần kỳ chợt xuất hiện. Chỉ thấy
phiến nham thạch đen nhánh cư nhiên lại bị đột ngột nâng lên, sau đó tản ra
hào quang sáng rực, nham tương nóng chảy như lốc xoáy trào ra từ bên trong.

Biến cố xảy ra làm Dược Phong rất kinh ngạc, liền mang toàn bộ đấu khí thúc
dục. Hắn quyết định nếu đột ngột phát sinh tình huống không thể khống chế, sẽ
lập tức quay đầu chạy trối chết. Trong nham tương nóng chảy có thể phát ra một
cảnh huyền diệu như thế này có nghĩa là sức người không thể chống lại, chạy
trốn trối chết chính là lựa chọn tốt nhất mà lý trí mách bảo.

Ánh mắt Dược Phong khẩn trương như gặp đại địch trước mặt, quan sát kỹ lưỡng
tình huống xảy ra. Rốt cuộc, quang đồ trong suốt rực rỡ kia đã hoàn toàn phóng
xuất từ bên trong nham thạch ra ngoài.

Vì quang kính bao bọc đôi mắt chính là do Lưu Ly Hỏa Diễm trong suốt tạo
thành, nên tầm mắt của Dược Phong không bị cản trở. Khi hắn nhìn tới cũng
chính là hắn trở nên kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ trước tràng cảnh mà
cả đời hắn khó có thể quên được.

Bởi vì, bên trong vầng hào quang rực rỡ kia cũng không có vật gì khác ngoại
trừ một bộ hài cốt đã trở thành một bộ xương trắng. Phía trên hài cốt tỏa ra
ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nhưng điều chân chính làm cho Dược Phong khiếp sợ
chính là một ngọn lửa đang phiêu phù bên trên khối hài cốt. Ngọn lửa này toàn
bộ trong suốt, tựa như vật vô hình, đối với người khác có lẽ thật sự xa lạ,
nhưng với Dược Phong lại hoàn toàn quen thuộc dị thường. Bởi hỏa diễm này lại
chính là Vẫn Lạc Tâm Viêm!

Hơn nữa, Dược Phong chỉ cần liếc mắt là nhận ra hỏa diễm bên trong vầng hào
quang tuyệt không có tâm hỏa mà lại là Vẫn Lạc Tâm Viêm chân chính. Như vậy,
nói cách khác, Vẫn Lạc Tâm Viêm xuất hiện trước mặt Dược Phong lúc này lại
chính là một loại Vẫn Lạc Tâm Viêm hoàn toàn khác?

Giờ khắc này, trong đầu Dược Phong chỉ còn lại một cảm giác mê muội.

-Trong cùng một địa phương làm sao có thể xuất hiện hai loại dị hỏa giống nhau? Đừng đùa chứ!!


Thần Bám - Chương #168