Người đăng: docam
Năng lượng bạo phá tựa như mũi giáo xuyên qua bầu trời, mang theo kình lực
chấn động không gian, mãnh liệt va chạm vào phần thân của vô hình hỏa mãng,
năng lượng nổ mạnh, giống như pháo hoa nổ sáng lạng, xuyên thẳng vào thân thể
to lớn của vô hình hỏa mãng.
Đòn công kích tập hợp toàn bộ thực lực của cường giả Hắc Giáp Vực, cố nhiên là
vô cùng kinh khủng, cho dù là Tô Thiên cũng không dám đón đỡ, vì vậy, cho dù
vô hình hỏa mãng thanh thế đang cực thịnh, nhưng thừa nhận công kích mãnh liệt
như vậy, thân thể cao lớn cũng cấp tốc hạ xuống, tiếng rống phẫn nộ vang vọng
khắp chân trời.
Nhìn vô hình hỏa mãng bị đánh lui, tất cả Hỗn Loạn vực cường giả đều lộ rõ vẻ
mặt vui mừng, nhưng niềm vui đó chưa tồn tại được bao lâu, một cỗ năng lượng
hỏa diễm khủng bố đột nhiên phun trào bùng nổ từ phía dưới.
Kinh hãi cúi đầu xuống, thân thể cao lớn của vô hình hỏa mãng đã xuất hiện,
một tia chớp loé ra từ đôi mắt rắn, đối diện với đôi mắt đó, nhiệt độ mãnh
liệt tăng lên, tưởng như có thể thêu đốt tất cả mọi người
-Ngăn nó lại!
Nhìn vô hình hỏa mãng lại một lần nữa tấn công, Hàn Lãnh sắc mặt biến đổi, lớn
tiếng quát.
Tiếng quát vang lên, các cường giả chung quanh vội vàng thúc dục đấu khí trong
cơ thể một lần nữa, nhưng không chờ đến lúc họ phát ra công kích, vô hình hỏa
mãng đang lao tới đột nhiên mở rộng miệng ra, một cỗ năng lượng hỏa diễm tựa
như vô hình nhưng trong nháy mắt tràn ngập khoảng không, hình thành nên một
hỏa trụ mờ ảo phát xạ ra.
Ngọn lửa vô hình phát ra, phá hủy tất cả, không khí nơi nó đi qua đều trở nên
vặn vẹo, mắt thường có thể thấy được rõ ràng dấu vết lưu lại trên bầu trời,
làm tất cả mọi người âm thầm sợ hãi.
-Tránh ra !
Cảm thụ được hỏa trụ bao hàm nhiệt độ khủng khiếp, Hàn Lãnh vội vàng hô.
Hỏa trụ tốc độ nhanh như tia chớp, ngay lúc Hàn Lãnh vừa phát ra mệnh lệnh,
hỏa trụ mang theo khí thế vô cùng khủng bố, mãnh liệt va chạm vào đám người
Hỗn Loạn Vực.
Ngọn lửa cuồng bạo bắn tới, trong chốc lát, Hàn Lãnh và những người khác đều
chỉ tránh được trong gang tấc, bất quá, hỏa trụ lướt qua vẫn làm làn da nổi
lên từng trận đau đớn, từng vết bỏng kịch liệt đã xuất hiện.
-A!
Có thể né tránh khỏi hỏa trụ chỉ vẻn vẹn vài người có thực lực hơi mạnh, những
người không may bị trúng phải, nhất thời, ngọn lửa vô hình thêu đốt thân thể,
cho dù có đấu khí hộ thể, vẫn làm cho bọn họ cảm nhận được toàn thân đau đớn
kịch liệt, trên bầu trời tràn ngập bóng người, điên cuồng bay toán loạn ra
xung quanh, liều mạng dãy dụa thoát li khỏi sự thiêu đốt của vô hình hỏa diễm.
-Hỗ trợ!
Nhìn ngọn lửa lan đến chỗ cường giả Hỗn Loạn Vực, Hàn Lãnh vội vàng quát lên,
hiện tại những người này đều là mấu chốt để hắn có được Vẫn Lạc Tâm Viêm, tự
nhiên không thể dễ dàng có được tổn thất, thanh âm vừa vang lên, Hàn Lãnh vừa
muốn dẫn đầu xông lên cứu viện nhưng một lượng năng lượng nóng cháy từ phiá
dưới phát ra khiến hắn không khỏi vội vàng dừng lại, cúi đầu vừa lúc thấy
được, một đạo hỏa trụ so với lúc trước không hề yếu hơn hướng tới hắn bắn tới.
-Chết tiệt!
Cúi đầu thấp giọng mắng một tiếng, biết được rõ hỏa trụ kia có bao nhiêu uy
lực, cũng không dám có chút chậm trễ, lập tức vung tay áo lên, ngọn lửa màu
lam mãnh liệt toả ra từ thân thể, cuối cùng tựa như một khối màu lam tụ tập
trên đỉnh đầu Hàn Lãnh.
-Uỳnh !
Kết ấn trong tay vừa hoàn thành, song chưởng của Hàn Lãnh liền hướng về ngọn
hỏa trụ ấn xuống, nhất thời, lam sắc hỏa diễm ào ạt quét xuống dưới, tựa như
trên biển rộng hiện lên từng đợt sóng biển trùng trùng điệp điệp, cuối cùng va
chạm mãnh liệt vào hỏa trụ.
-Oanh!
Hai loại dị hỏa mãnh liệt va chạm, một tiếng nổ lớn như âm thanh của sấm sét
đột nhiên bùng nổ vang vọng ở khắp nơi đập vào tai mọi người,
Khi hai ngọn lửa va chạm trong chốc lát, cho dù là nội viện đệ tử cũng cảm
giác được ở phía chân trời nhiệt độ tăng cao đột ngột, thậm chí một ít lá cây
khô héo đều tự nhiên bùng cháy lên ở phía chân trời, dị hỏa va chạm sinh ra
năng lượng mãnh liệt, làm cho Hàn Lãnh ở giữa không trung phải vội vàng lui về
vài chục bước mới có thể đứng vững, dưới ánh mắt của mọi người, vô hình hỏa
mãng chỉ hơi lùi lại chiếm cứ trên không, cái đầu rắn khổng lồ cứ ngẩng lên
gắt gao theo dõi hắn, hiển nhiên là chuẩn bị chân chính chiến đấu đối với hắn.
-Con súc sinh này, tên kia cũng có dị hỏa, vì sao lại cứ nhắm vào ta?
Khuôn mặt một mảng tái xanh, Hàn Lãnh liếc ở nơi bầu trời xa xa, một thân ảnh
vẫn đang ung dung làm khán giả xem chiến đấu, Dược Phong, trong lòng tức giận
mắng.
-Hàn Lãnh, dị hỏa này thực lực quá mạnh mẽ, chúng ta sợ là không giúp được bao nhiêu, ngươi có được dị hỏa, có thể không sợ nhiệt độ khủng bố của nó, cho nên hay là ngươi thi triển một chút thủ đoạn làm suy yếu nó trước a!
Đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên, Hàn Lãnh nghe được, trong lòng nhất
thời trầm xuống, ánh mắt chuyển qua, nhìn thấy được Kim Ngân nhị lão mang theo
đám người từ Hỗn Loạn vực thối lui rất xa nơi này, hiển nhiên lúc trước vô
hình hỏa mãng thi triển công kích mạnh mẽ, đã làm cho đám người sinh lòng
kiêng kị.
-Một đám gia hỏa sợ chết!
Trong lòng tức giận mắng một tiếng nhưng Hàn Lãnh cũng không dám làm động tác
gì lỗ mãng, hắn biết, hiện tại vô hình hỏa mãng đang tập trung vào hắn, chỉ
cần hắn thoáng có điểm lui về sau, trong nháy mắt sẽ bị hỏa mãng công kích.
Xem ra chỉ có thể thi triển trước một chút thủ đoạn để chèn ép khí thế của Vẫn
Lạc Tâm Viêm, bằng không lấy tính cách cẩn thận của những tên kia, sợ rằng sẽ
không xuất thủ nữa, trong đầu ý niệm cấp tốc chuyển động, một lát sau, Hàn
Lãnh bất đắc dĩ nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lung nhìn chằm chằm vào phía
dưói vô hình hỏa mãng, bàn tay khẽ động, nhất thời, hai cái bình ngọc màu lam
xuất hiện trong tay.
Theo khoảnh khắc bình ngọc xuất hiện, mọi người nhất thời thấy được một cỗ
nồng đậm hàn khí, cỗ hàn khí này theo bình tản ra ngoài, thậm chí lấy mắt
thường có thể thấy được, chỗ bị hàn khí thổi qua, trong không khí các hạt hơi
nước rất nhỏ, đều trong tức khắc đóng lại thành vụn băng.
Nắm chặt bình ngọc, Hàn Lãnh cười lạnh một tiếng, chợt ném mạnh bình ngọc về
hướng vô hình hỏa diễm.
Bình ngọc màu lam khi còn cách vô hình hỏa mãng khỏang mười thước, bàn tay của
Hàn Lãnh đột nhiên nắm chặt.
-Bạo!
-Thình thịch!
Bình ngọc màu lam đột ngột vỡ tung ra, nhất thời lam sắc hàn khí dũng mãnh từ
bình tràn ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bao phủ một khoảng lớn trên bầu
trời, mà chỗ của vô hình hỏa mãng, cũng vừa vặn ở trong phạm vi đó.
Lam sắc hàn khí tràn ngập, vô hình hỏa mãng hình như cũng cảm giác được không
tốt, chịu ảnh hưởng của cỗ hàn khí, thân thể nơi tỏa ra vô hình hỏa diễm, thế
nhưng cũng trở nên chút hư ảo.
Nhìn thấy ở trong hàn vụ, vô hình hỏa mãng có chút chật vật, trong lòng Dược
Phong không khỏi kinh hãi tự hỏi. Mắt lại mở căng nhìn về phái hàn khí đó chợt
ngộ ra:
Mắt Dược Phong lại lóe lên. Không ngờ để thu dược dị hỏa mà Hàn Lãnh lại dùng
đồ vật quý giá như “ Thiên hàn khí” a. NHưng dị hỏa sao có thể bị áp chế dễ
dàng như thế. Hắc hắc đánh nhau to lên để lưỡng bại câu thương là tốt nhất.
Lúc này trên bầu trợt đột nhiên truyền ra tiếng cười to:
-Hừ, súc sinh, mặc kệ ngươi đã có được linh trí, vẫn như cũ không thể thoát được vận mệnh bị bắt!.
Nhìn ở trong hàn vụ, thân thể vô hình hỏa mãng có chút uể oải, Hàn Lãnh trong
lòng vui vẻ, nở một nụ cười, đậm màu lam sắc hỏa diễm lại một lần nữa từ trong
cơ thể tuôn trào ra, cuối cùng ngưng tụ tại đầu ngón tay thành một mũi khoan
xoay tròn cao tốc hỏa diễm.
Mũi khoan hỏa diễm điên cuồng xoay tròn, thanh âm ô ô khếch tán khắp nơi, vang
vọng nơi không ngớt nơi phía chân trời.
Không biết là do nguyên nhân gì, mũi khoan hỏa diễm, rõ ràng lan tới phạm vi
của hàn vụ, bất quá lại không chịu chút ảnh hưởng, nhiệt độ vẫn khủng bố, vẫn
xuất hiện từng trận cảm giác vặn vẹo.
-Đi!
Ngón tay khẽ điểm, mũi khoan hỏa diễm đột nhiên bắn tới, tiếng vang ô ô giống
như tiếng hài tử khóc, trên đường lướt qua không gian một mảnh chấn động!
-Hưu!
Mũi khoan hỏa diễm tựa như tia chớp xuyên qua hàn vụ, giống như giống như một
mũi khoan điện bắn ra, mãnh liệt va chạm vào thân thể to lớn của vô hình hỏa
mãng.
-Xuy!
Mũi khoan hỏa diễm vẻn vẹn bị vảy rắn to lớn cản lại trong chốc lát, sau đó dễ
dàng đâm xuyên vào, nhất thời tiếng rống thê lương mà phẫn nộ vang lên, như
sấm sét của trời đất bạo nổ.
Tiếng rống giận dữ vừa hạ xuống, mọi người nháy mắt biến sắc, một cỗ năng
lượng khủng bố dao động từ trong hàn vụ mà ra, chợt, trong trời đất bị "Thiên
hàn khí" làm giảm đi nhiệt độ, lại một lần nữa tăng vọt lên.
Nhiệt độ tăng vọt, Thiên Hàn Khí trên không cũng dần dần trở nên loãng ra,
hiển nhiên, trong lúc dị hỏa bùng nổ năng lượng, đã bắt đầu có tác dụng.
Lúc Thiên Hàn Khí trên không sắp sửa triệt để tiêu tán, vô tận ngọn lửa vô
hình giống như thiên hỏa lan tràn, thổi quét mà ra, đứng mũi chịu sào, đó là
Hàn Lãnh ở khoảng cách gần nhất.
Tay áo phải chém ra một ngọn lửa màu lam đậm đem vô hình hỏa diễm đánh lui,
Hàn Lãnh ánh mắt đảo xuống phía dưới, kinh ngạc phát hiện thân thể khổng lồ
của vô hình hỏa mãng đã biến mất không còn thấy tăm hơi…….
Chau mày, Hàn Lãnh đảo mắt vội vàng ra xung quanh, theo ánh mắt lướt qua chỉ
có thể thấy vô hình hỏa diễm từ bốn phương tám hướng thổi quét tới, mà thân
thể của vô hình hỏa mãng, nủa điểm cũng không thấy.
-Con súc sinh này đã chạy đi đâu?
Trong lòng có một chút bất an, thì thầm một tiếng, Hàn Lãnh vừa muốn truy tìm
từ chỗ vô hình hỏa diễm tràn tới, đột nhiên hỏa diễm chung quanh hiện lên từng
trận vặn vẹo, một thân thể to lớn, cực kì quỷ dị xuất hiện ở phiá sau Hàn
Lãnh, chiếc đuôi khổng lồ mang theo kình lực nóng bỏng tựa Sơn Băng Địa Liệt,
trong từng ánh mắt kinh ngạc, mãnh liệt nện vào sau lưng Hàn Lãnh.
-Phốc suy!
Chịu một đòn nghiêm trọng, một ngụm máu tươi trực tiếp từ miệng Hàn Lãnh phun
ra, mà thân thể cũng giống như một viên đạn pháo, bay về hướng mặt đất.
Dược Phong vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Lãnh đột nhiên bị thương hộc máu, lúc
trước còn dào dạt đắc ý, không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt thời gian, đã biến
thành bộ dáng này, kia Vẫn Lạc Tâm Viêm, quả nhiên kinh khủng, ngay tại lúc
này bỗng trong lòng Dược Phong nhảy lên dấu hiệu nguy hiểm. Hắn không khỏi
mắng to: