Người đăng: docam
Trong biển máu, Phàm Lao cảm thụ được cái nóng táo bạo chung quanh, sắc mặt
cũng là trở nên cực kỳ khó coi, hắn tuy rằng biết dị hỏa của đối phương với
biển máu có một ít khắc chế, nhưng vẫn như cũ không dự đoán được, cái gọi là
khắc chế, thế nhưng bị khắc chế đến tình trạng biển lửa bao quanh này, biển
máu vốn ỷ vào năng lượng âm hàn sắc bén, đã hoàn toàn mất đi tác dụng, hơn nữa
tại loại sức nóng chích đốt này, diện tích biển máu, cũng là chậm rãi thu nhỏ
lại, với tốc độ này, sợ là không chống đỡ được bao lâu thời gian.
-Tên hỗn đản này!
Cắn răng âm trầm mắng một câu, Phàm Lao nâng mắt lên, ánh mắt xuyên thâu qua
biển lửa, cuối cùng dừng trên người hắc bào thanh niên nhe nhàng đứng đó không
xa, khóe miệng hơi run rẩy một chút, không nghĩ tới hắn trong Hỗn Loạn vực
danh vọng cùng địa vị hiển hách, hiện giờ lại bị một tiểu tử chưa dứt sữa làm
cho luống cuống chân tay như vậy, đối với hắn mà nói, là đả kích không nhỏ.
-Nếu ta bị bại bởi loại tên này, ngày sau sợ là bị mấy tên kia cười chết mất.
Hung hăng cắn chặt răng, Phàm Lao ấn kết trong tay đột nhiên kết động, nhất
thời, biển máu bị thanh hỏa bao vây đang thu nhỏ lại đột nhiên kịch liệt bốc
lên, chợt cấp tốc co rút lại, một tia huyết khí rất nhanh tiến vào trong cơ
thể.
-Huyết biến!
Theo huyết khí tiến vào, biển máu tràn ngập kia nhanh chóng hư bạc, mà ánh mắt
Phàm Lao kia lại châm rãi trở nên huyết đỏ lên, hơn nữa hai tay khô héo, càng
thêm tái nhợt, chỗ đầu ngón tay, móng tay huyết sắc bén nhọn quỷ dị dài ra,
giống như lưỡi dao vô cùng sắc bén, dưới ánh mặt trời phản xạ ra sáng bóng âm
lãnh.
Lưng khẽ run lên, một cỗ huyết khí phun dũng ra, huyết sắc bao trùm hai cánh
sau lưng, nhất thời, hai cánh đấu khí một trận mấp máy, nháy mắt sau, hình
dạng xảy ra chút biến hóa, chỉnh thể nhìn qua, trở nên càng thêm thon dài cùng
quỷ dị, mơ hồ nhìn lại, liền giống như cánh chim kết hợp với cánh dơi vậy.
Cuối cùng, sau khi một luồng huyết khí tiến vào cơ thể Phàm Lao, biển máu
tràn ngập kia nhất thời hoàn toàn tiêu tán, mà người đối diện lại xuất hiện
trong ánh nhìn chăm chú của Dược Phong.
-Có thể đem bức ta sử dụng Huyết Biến đến tình trạng này, ngươi thật đủ để kiêu ngạo.
Một vòng quang mang huyết sắc nhàn nhạt theo trong cơ thể lan tràn ra, hơi
nóng chung quanh nhất thời bị ngăn cách ra, hai cánh sau lưng Phàm Lao hơi
rung lên, nhất thời hóa thành một chút tia chớp huyết sắc, nháy mắt thiểm lược
ra thanh hỏa vây quanh, xuất hiện cách Dược Phong không đến mười thước, tiếng
cười âm lãnh quanh quẩn phía chân trời.
Dược Phong nhìn Phàm Lao trước mặt tạo hình biến hóa như vậy, trong mắt cũng
hiện lên một chút kinh dị, hiện tại người này, bất luận là phương diện khí thế
hay là tốc độ vân vân đều so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều, xem ra, sau khi
bị dị hỏa chà đạp, lão gia hỏa này rút cuộc bắt đầu thi triển bổn sự chân
chính.
-Như thế có thể còn chưa đủ, ngươi đã muốn du ngoạn địa ngục, ta đây cũng không phiền đưa ngươi một đoạn đường đâu.
Dược Phong buông tay, hướng về phía Phàm Lao cười nói, tiếng cười kia, dừng ở
trong tai người nghe, lại là cực kỳ không tốt cùng chanh chua, thế cho nên vẻ
mặt âm lãnh càng khiến người khác thêm thấy lạnh lẽo tâm can.
Đồng thời lúc nói chuyện, Dược Phong tay áo bào vung lên, nhất thời thanh sắc
hỏa diễm thổi quét phía chân trời kia cấp tốc mấp máy, cuối cùng lại lần nữa
ngưng tụ thành hai đạo như hai con rắn lửa màu phỉ thúy, thiểm lược quay về,
theo đầu ngón tay, chui vào trong thân thể.
Khống chế dị hỏa khổng lồ như thế, tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Nếu không
phải ở thí luyện tháp Dược Phong có đột phá thì lần này hắn cũng không đủ sức
duy trì hỏa hải thế này a. Giờ có thể nói là cuộc chơi chịu đựng của cả 2 bên.
Dược Phong cũng muốn dùng biện pháp khác để đánh nhanh thắng nhanh nhưng dùng
tinh thần lực sẽ bị lộ hắn đột phá linh cấp. Đó là điều hắn không muốn. dùng
trận pháp thì cần ít nhất lục cấp trận pháp nhưng thời gian bày đủ để người
khác chú ý và phá ngang. Mà đen là Dược Phong cũng không chuẩn bị ám khí có
tác dụng với đấu tông nên mới phải đùng biện pháp cực đoan này a.
Lúc này, Phàm Lao đã triệt để tức giận rồi. Sát ý Phàm Lao muốn kiệt lực áp
chế trong lòng kia tăng vọt, ánh mắt như đao phóng gắt gao nhìn chằm chằm Dược
Phong đang mỉm cười, một lát sau, trong miệng phát ra tiếng cười khó nghe,
chợt, ánh mắt màu đỏ đột nhiên trợn trừng, tiếng gầm gừ như sấm, mang theo vô
cùng lửa giận cùng sát ý, bạo rống lên.
-Tiểu tạp chủng, hôm nay Phàm Lao ta không đem ngươi băm thây vạn đoạn, lột cốt rút gân như lời nói, hoàn bất như tự khắc đương tràng!
Quay mặt về phía Phàm Lao kia sát ý kinh thiên cùng vô số đạo ánh mắt kinh
ngạc bên dưới phóng tới, Dược Phong lại là cười, khinh thường nói nhẹ, hoàn
toàn là đem Phàm Lao như thùng hỏa dược kích nổ !
-Vậy ngươi tự đi tìm chết a, lão cẩu.
Dược Phong huyền phù trên không khinh khỉnh cười lạnh, Phàm Lao sắc mặt dữ
tợn, giống như dầu sôi bị tạt một gáo nước lạnh, nhất thời một cỗ đấu khí màu
đỏ phô thiên cái địa từ trong cơ thể hắn bạo dũng ra!
Bàn tay tái nhợt như cây khô đột nhiên chuyển động, nhanh như chớp kết xuất ấn
kết quỷ dị, chỉ thấy một trận đấu khí màu đỏ bốc lên, phun trào ra, cuối cùng
dưới sự chuyển động của bàn tay, một huyết mâu đỏ sậm nhanh chóng ngưng tụ,
xuất hiện trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Huyết mâu ngưng thực, Phàm Lao tay trảo vung lên, nắm chặt nó trong tay, ngẩn
đầu hướng về phía Dược Phong, miệng khẽ nhếch, lộ ra răng nanh bén nhọc trắng
hếu.
Hai cánh sau lưng dột nhiên chấn động, nhất thời một tiếng rít gào bén nhọn
lại lần nữa vang lên, mang theo sát ý hỗn loạn vô cùng, từ trong miệng Phàm
Lao bạo rống ra, mà trong luồng sóng âm to rõ đó, thân hình hắn như ngự gió mà
đi, hóa thành một đạo huyết ảnh cực kỳ mơ hồ nhanh như chớp đến gần
Dược Phong, kình phong bao bọc trường mâu trong tay, cực kỳ tàn nhẫn đâm thẳng
đến vị trí trái tim của Dược Phong. Sau khi sử dụng cái gọi là "huyết biến",
Phàm Lao tuy vẩn chưa có dấu hiệu tăng vọt đấu khí, bất quá tốc độ lại tăng
lên rất nhiều, thậm chí động tác vừa nãy, rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy
hắn ngươi hơi hơi run rẩy, chợt nhìn lại lần nữa thì kinh hãi phát hiện, đạo
thân ảnh kia đã dần dần trở nên hư ảo, hiển nhiên, đây là bởi vì khi tốc độ đã
đạt đến một giới hạn nào đó, sẽ để lại tàn ảnh.
‘
Quay sang chỗ khác thì thấy Dược Phong đã đang đứng ở xa nhìn lão rồi cười
trêu tức.
Nhìn vậy khiến Đồng tử của Phàm Lao tối đen, huyết sắc trong mắt cấp tốc phóng
đại, trong nháy mắt, huyết sắc quang đột nhiên hóa thành khuôn mặt dữ tợn,
huyết sắc mâu sắc bén xuyên thấu không khí trở ngại, mang theo kình phong lạnh
lẽo, bắn thằng đến.
-Đinh!
Bóng đen rộng thùng thình đột nhiên thoáng hiện ra, thật dày, giống như một
tấm chắn, đứng sững thẳng tắp trước mặt Dược Phong, huyết mâu thật mạnh đâm
vào, nhất thời, một cỗ kình phong giống như gió bão, mạnh mẽ quay cuồng, thổi
quét ra, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng gió, sấm cực nhỏ.
Hai cánh sau lưng vỗ mãnh liệt một trận, Dược Phong cước bộ lui ra sau hai
bước, cánh tay hung hăng vung lên, lúc này mới đem nộ kích của Phàm Lao ngăn
cản xuống.
Ánh mắt nhẹ nâng nhìn Phàm Lao kia âm hàn dữ tợn, khuôn mặt đôi mắt tràn ngập
huyết sắc, phóng thích sát ý vô cùng cùng huyết tinh.
-Tiểu tạp chủng, ta muốn đâm vô số lỗ máu trên người ngươi!
Phàm Lao âm trầm nhe răng cười một tiếng, bán tay nắm chặt huyết mâu đột nhiên
uốn éo, phía trên thân huyết mâu chợt bị bám một đạo huyết hồng quang hình
cung, lại lần nữa bạo đâm tới.
-Ngươi bây giờ, cũng không có tư cách đó.
Dược Phong cười, dưới bàn chân một tia chớp màu bạc đột ngột hiện ra, thân
hình vửa động, nhất thời như quỷ mị nương theo huyết mâu, năm ngón tay nắm
chặt, trên tay thanh hỏa diễm lượn lờ, nóng cháy hỗn loạn, không hề nhân
nhượng hướng khuôn mặt Phàm Lao đập tới.