Phong Ấn Thành Công?


Người đăng: docam

Đám người Diệp Linh vừa xuất hiện không nghi ngờ là một đội quân đầy đủ sinh
lực làm cho các trưởng lão vốn đã tiến vào trạng thái cực hạn tinh thần đại
chấn.

-Chúng trưởng lão nghe lệnh, thay thế các vị trưởng lão!

Đại đoàn nhân ảnh đang lược thiểm trên năng lượng tráo trên bầu trời, Diệp
Linh vừa vung tay, tức thời, mười mấy danh cường giả vừa từ ngoại viện đuổi
tới phi thân lên. Dưới sự phối hợp ăn ý đã thuận lợi chuyển giao sang.

Gánh nặng trong tay vừa chuyển đi, vài trưởng lão kia cũng thở dài nhẹ nhõm,
hướng về phía đám người Diệp Linh chắp tay tỏ lòng cảm kích, sau đó phi thân
hạ cánh, ngồi xếp bằng dưới đất, nhanh chóng khôi phục lại đấu khí tiêu hao
trong cơ thể.

Tuy nói những trưởng lão ngoại viện mà Diệp Linh mang đến so với thực lức nội
viện trưởng lão có phần yếu hơn nhưng lại hơn ở chỗ nhân lực nhiều. Do đó, tuy
màu sắc võng năng lượng nghiêm mật trở nên ảm đạm, nhưng vẫn có thể chống lại
sự va chạm điên cuồng của vô hình hỏa mãng.

Cảm nhận được lực công kích của vô hình hỏa mãng ngày càng yếu, trong lòng Tô
Thiên cũng thở dài nhẹ nhõm. Xem ra, nó đã tới lúc kiệt sức.

Phía ngoài năng lượng võng nghiêm mật khoảng trăm mét, đám người bu đen trên
các nóc phòng, nhìn chằm chằm đến khoảng không khủng bố phía đối diện, đều có
cảm giác nao nao không biết nói gì. Các trưởng lão thường ngày được mọi người
kính sợ lại trở nên cực kỳ yếu ớt dưới vô hình hỏa mãng kia. Cho dù với nhãn
lực của bọn họ cũng có thể thấy được, lúc trước, nếu không có viện quân kịp
lúc từ ngoại viện, e rằng năng lượng võng kia đã bị vô hình hỏa mãng phá tan.

Không một lời nói, nhưng ai cũng mang một cảm giác kinh hãi đối với vô hình
hỏa mãng thần bí kia. Bằng vào tự thân sức lực, lại có thể làm cho nội viện
long trời lỡ đất. Cho đến cả đại trưởng lão cũng có vẽ cực kỳ kiêng kị.

-Đó đến tột cùng là cái gì vậy?

Trong lòng của mọi người đều lẩm bẩm trong sự khiếp hãi.

Trên bầu trời, cảm thấy điên cuồng công kích không có hiệu quả, vô hình hỏa
mãng rốt cục cũng đình chỉ hành động vô ích lại, lần nữa dừng thân thể khổng
lồ ở giữa không trung. Con người trắng dã gắt gao nhìn vào võng năng lượng
trên bầu trời. Chiếc lưỡi rắn to cỡ nữa thước phun ra xuy xuy, tựa như đang
ngưng tụ lại năng lượng tiếp tục công kích.

Mắt thấy vô hình hỏa mãng ngừng lại súc lực, áp lực lên đám người Tô Thiên
cũng giảm mạnh. Nhưng họ không dám lơi lỏng chút nào bởi ai cũng rõ không
chừng con quái to lớn phía dưới sẽ liều chết triển khai công kích cực kỳ hung
hãn ngay sau đó.

-Tô trưởng lão, tiếp tục đối chọi như vậy với nó, đối với chúng ta thật không khéo chút nào. Duy trì năng lượng võng này rất tiêu hao đấu khí, nếu nó vẫn đứng yên, chúng ta cũng không có khả năng kéo dài được lâu.

Diệp Linh thiểm lược đến bên cạnh Tô Thiên, ánh mắt chằm chặp nhìn vô hình hỏa
mãng bên trọng năng lượng võng, nhíu mày trầm giọng nói.

Tô Thiên khẽ gật đầu, chợt cười nói:

-Yên tâm, nó hiện giờ cũng rơi vào trạng thái khánh kiệt. Trong một thời gian ngắn hẳn là không phát huy được lực công kích quá mực mạnh mẽ. Mà trong lúc này, ta cũng nên chuẩn bị cho bước phong ấn tiếp theo.

-Ừm, ngoại viện chúng ta phụ trách duy trì năng lượng võng, người chỉ huy người của nội viện tiến hành bước phong ấn tiếp theo đi.

Diệp Linh gật gật đầu, hai tay chớt kết ấn, một cỗ đấu khí hùng hồn từ lòng
bàn tay bạo dùng ra, nhận lấy những sợi tơ năng lượng trên tay Tô Thiên.

Thực lực Diệp Linh tuy rằng kém hơn Tô Thiên, nhưng tốt xấu gì cũng là đấu
tông cường giả, do đó, việc trở thành trận tâm thao túng năng lượng võng cũng
sẽ không xuất hiện việc luống cuống tay chân.

Tô Thiên vừa rảnh tay, thân ảnh lại chậm rãi bay lên, sau đó huyền phù ở trung
tâm của năng lượng võng, ánh mắt quét qua Luyện khí tháp trong biển lửa, chợt
trầm giọng quát:

-Nội viện chúng trưởng lão, chúng đạo sư nghe lệnh, dựa theo vị trí trận thế đã xác định, tiến hành phương án phong ấn!

Theo lệnh Tô Thiên hạ xuống, chúng trưởng lão đang tĩnh dưỡng cũng vội vàng mở
mắt, thân hình nhoáng lên, lại lần nữa lủi lên giữa trời, đứng phiêu phù,
chằng chịt giữa khoảng không.

Sau khi các trưởng lão đã ổn định vị trí, từ đám người nội viện ở xa xa đột
nhiên bắn ra rất nhiều bóng người. Những người này số lượng rất nhiều, khí thế
thì đừng nói so với các vị trưởng lão mà so với đám người Diệp tu, Liều Kình
cũng còn kém một chút. Đó là các nội viện đạo sư.

Tuy khí thế không mạnh nhưng lại được cái số lượng nhiều, nên khi một số đông
thân ảnh thiểm lược ra cũng làm cho thanh thế đại chấn. Mà một số đệ tử ở xa
xa cũng bị một màn này làm cho nhiệt huyết sôi trào, thực có ý muốn nhào lên
hỗ trợ một tay.

Tám mươi tám vị đạo sư, cũng không có bản lĩnh bay trên trời, do đó, phần lớn
đều nhảy lên các ngọn cây xung quanh năng lượng võng. Thân ảnh chằng chịt cùng
ứng với vị trí các vị trưởng lão ở trên không trung.

-Kết phong trận!

Thân hình huyền phù trên khoảng không cao cao trên năng lượng võng, hai tay Tô
Thiên mạnh mẽ nắm chặt, trầm giọng quát.

Theo tiếng Tô Thiên quát, các đạo đấu khí hào quang đột nhiên tràn ra từ giữa
không trung. Cuối cùng, từ miệng các vị trưởng lão cùng đạo sư cũng phát ra
một tiếng quát đồng loạt cực lỳ chỉnh tề. Đấu khí chợt tuôn ra, gần trăm đạo
đấu khí hào quang từ tay mọi người bạo xạ ra, mục tiêu, không phải là vô hình
hỏa mãng bên trọng năng lượng võng mà là bầu trời phía trên Tô Thiên!

Sắc mặt ngưng trọng nhìn theo chùm tia sáng đấu khí phát ra từ các nơi, hai
tay Tô Thiên mạnh mẽ biến đối kết ấn, một vòng sóng không gian hùng hồn bồng
bềnh dựng lên trước mặt. Cuối cùng, hình thành một vòng tròn chân không khoảng
nửa trượng. Gần trăm đạo đấu khí hào quang đều tiến hết vào trong đó. Nhất
thời, chân không lại tràn ngập đấu khí và sóng xung kích cực kỳ cường hãn. Sau
đó, một quả cầu chân không đấu khí cỡ nửa trượng xuất hiện trên đôi tay Tô
Thiên.

Như cảm ứng được năng lượng cực kỳ khủng bố đang hội tụ trên bầu trời, vô hình
hỏa mãng đang hồi phục năng lượng ở giữa lưng chừng không cũng chợt dậy lên
cảm giác bất an. Trong đôi nhãn đồng tam giác trắng dã, hung quang sắc bén
hướng về Tô Thiên trên khoảng không giữa trời. Vô hình hỏa diễm nóng cháy lại
lần nữa mạnh mẽ tràn ra trên thân nó. Sau đó, cái đuôi vĩ đại vung lên, thân
hình lại lần nữa như tia chớp bạo xạ vào năng lượng võng. Hai bên đường, không
gian không chịu nổi chấn động, vặn vẹo như những nếp nhăn.

-Chư vị hãy cẩn thận, đừng để súc sinh này phá vỡ năng lượng võng!

Nhìn vô hình hỏa mãng mang theo thanh thế vô cũng hung hãn phóng đến, khuôn
mặt Diệp Linh ngưng trọng, trầm giọng quát.

-Vâng!

Mọi người cùng hô lên ứng với tiếng quát. Đấu khí trong cơ thể điên cuồng trào
ra, quán chú vào trong năng lượng võng làm cho nó tỏa ra màu sắc sáng như
ngọc.

-uuuuuu!

Thân thể khổng lồ lướt ra không gian, sau đó, như một khối cự đại vẫn thạch,
nện rầm rầm lên trên năng lượng võng. Tức thời, một cỗ thanh âm bùng nổ ầm ầm
như sơn băng địa liệt từ chỗ va chạm tràn ra. Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt đông
đảo ngoại viện cường giả thoáng trở nên trắng thêm ít.

-Con súc sinh này, quả nhiên đã có chút nóng lên.

Tô Thiên thấy năng lượng võng đang bị uốn cong cực độ nguy hiểm, đấu khí trong
cơ thể như hồng thủy ầm ầm chảy xuôi, sau đó không ngừng cuồn cuộn quán chú
vào trong năng lượng võng, đè ép nó xuống.

Nhưng lúc này, vô hình hỏa mãng như nhận thực được năng lượng ngưng tụ trong
tay Tô Thiên trên bầu trời có tính nguy hiểm rất lớn, do đó, nó cơ hồ liều
mạng giãy giụa. Mà hào quang năng lượng võng dưới sự giãy giụa của nó cũng ảm
đạm đi một ít.

-Tô trưởng lão, nhanh lên!

Cắn chặt răng, tay Diệp Linh không ngừng run rẩy, hướng về phía Tô Thiên trên
trời quát to. Ánh mắt Tô Thiên gắt gao tập trung vào vô hình hỏa mãng đang
kịch liệt giãy dụa trong năng lượng võng. Đấu khí cầu khổng lồ trong tay, hào
quang càng ngày càng sáng, y bào trên thân, không gió cũng tự dựng lên bành
trướng cực độ, trông như một quả bong bóng bị thổi căng.

Đấu khí cầu trong tay theo sự ngưng tụ đã giống như một mặt trời thu nhỏ, cực
kỳ chói mắt. Tiếp theo đó, cỗ khí cầu khổng lồ lại đột ngột run lên kịch liệt.
Tô Thiên biết, nó đã đạt tới điểm giới hạn.

Cảm thụ độ run rẩy của khí cầu trong tay, ánh mắt Tô Thiên xẹt qua, sẳng giọng
quát lạnh như tiếng sấm vang vọng khắp toàn bộ nội viện:

-Súc sinh, trở về cho ta!

Tiếng quát hạ xuống, hai tay Tô Thiên đột nhiên nhấn xuống phía dưới một phát,
đấu khí cầu khổng lồ kia cũng xuy một tiếng, cắt xuyên qua các chướng ngại
không gian, lặng yên không một tiếng động tiến vào trong năng lượng võng. Cuối
cùng, nó như một quả đạn nện lên trên thân hình khổng lổ của vô hình hỏa mãng.

-Chi!

Bị dính một đòn công kích mạnh mẽ như vậy, cho dù với thực lực của vô hình hỏa
mãng cũng phải rống lên một tràng tê minh thê lương. Một vụ nổ hung hãng bộc
phát trực tiếp ép nó xuống mặt đất. Dưới sự khống chế của Tô Thiên, hỏa mãng
bị đẩy về bên trong Luyện khí tháp đã bị vỡ nát kia.

-Phong!

Vô hình hỏa mãng bị đẩy về Luyện khí tháp, sự mừng rỡ thoáng dưng lên trong
mắt Tô Thiên, đôi tay đột ngột kết ấn, quát lớn.

Tiếng quát của Tô Thiên vang vọng, đỉnh Luyện khí tháp vốn đã vỡ tan lại một
lần nữa xuất hiện một màng năng lượng màu đen nhạt đem nó bao phủ lại một cách
nghiêm cẩn.

-Ồ !

Thấy Vẫn Lạc Tâm Viêm kia lại bị phong ấn vào trong tháp, vô số đệ tử ở phía
xa xa đột nhiên phát ra tiếng hoan hô nghiêng trời lệch đất.


Thần Bám - Chương #118