111:


Người đăng: docam

Ánh sáng lóe lên. Dược Phong thấy mình đang đứng trong 1 căn phòng đá.

Sừng sững giữa căn phòng là 3 tấm bia ghi 3 chữ sơ trung và không viết gì.

Bỗng có 1 thanh âm vang lên sau lưng Dược Phong:


  • Chào mừng đến tầng 9. Chà không biết bao năm rồi không có người lên đây a.

  • Dược Phong vội quay lại. hiện ra trước mặt hắn là 1 lão giả tầm thất tuần
    nhưng con mắt sáng đến lạ:


  • Ta là Lâm Thiên. Cai quản vòng này.


  • Vãn bối Dược Phong gặp mặt Lâm Thiên tiền bối.


Lâm Thiên khẽ gật đầu, khá là hài lòng với tác phong của Dược Phong, hắn lại
nói:


  • Ta là thủ quan vòng này. Vòng này là khảo hạch ngộ tính của ngươi. Ta sẽ
    cho ngươi 2 lựa chọn. 1 là dựa theo biểu hiện của ngươi từ đầu đến nay, ta có
    thể cho ngươi 1 bộ hoang giai sơ cấp công pháp.

Nghe thế Dược Phong không khỏi hít 1 hơi lạnh. Thủ bút quá lớn rồi. Phải biết
công pháp so với vũ khí thì đáng tiền hơn rất nhiều a.vũ khí chỉ có thể giúp
ích 1 người nhưng 1 công pháp tốt có thể tạo nên cả 1 môn phái lớn a. Nhưng
Dược Phong tất nhiên không bị tiền làm mờ mắt. Hắn vẫn muốn biết lựa chọn thứ
2 là gì.


  • Điều kiện rất mê người nhưng vãn bối cũng muốn biết rốt cục lựa chọn thứ 2
    là gì.

Lâm Thiên hài lòng nhìn Dược Phong . có thể đứng trước cám dỗ lớn như vậy mà
vẫn tỉnh táo phân tích để hỏi tiếp đúng là hiếm có a. Phải biết hoang giai
công pháp mà xuất hiện thì kể cả ngũ quốc, tứ tông, tam minh, nhị cốc và nhất
điên cũng nhảy vào mà tranh đoạt vỡ đầu a.


  • Phương án thứ 2 là khảo nghiệm ngộ tính của ngươi. Có thấy 3 bia đá kia
    không. Trong đó chứa các loại công pháp mà bọn ta sưu tập vào, khắc ấn trong
    đó. Bên trong lần lượt là hoang giai sơ cấp trung cấp và tảng cuối cùng kia
    thì là tùy duyên. Trong đó ngươi có thể bắt được hoàng giai công pháp nhưng
    cũng có thể bắt được hoang giai đỉnh cấp công pháp thậm chí là hồng giai. Tất
    cả nhìn vào cơ duyên . Nhưng bắt được nhưng liệu tu luyện được hay không lại
    là truyện khác. Tất cả xem ngộ tính của ngươi có thông qua được khảo nghiệm
    của chúng nó( công pháp) để tu luyện hay không. Nhớ ngươi chỉ có 1 lần cơ hội
    thôi. Nếu không nắm bắt được thì ngươi sẽ không có bất cứ ban thưởng nào hết.
    Giờ lựa chọn đi.

Nói rồi lão giả khoanh tay đứng nhìn Dược Phong đang trầm ngâm. Quả thật bây
giờ Dược Phong đang cực kỳ phân vân. Hắn rõ ràng với thiên phú của bản thân,
được thiên giai trung cấp chấp nhận có khả năng rất lớn. nhưng đi đến mức này
mà chỉ được đến đó mà bỏ qua đi cơ duyên to lớn hắn cũng không cam lòng a.
Bỗng Dược Phong nghĩ đến cái gì đó liền quay ra hỏi Lâm Thiên:


  • Lâm Thiên tiền bối.Chẳng lẽ ai vào cũng có thể được 3 tấm bia đá thế này a.


  • Không.


Lâm Thiên lắc đầu:


  • Nếu như thế sẽ không công bằng a. Ta sẽ tùy theo biểu hiện của người đó mà
    cho phép người đó tham ngộ bia đá số sơ và trung. Chỉ có ngươi cả 3 vòng đều
    lấy thành tích biến thái để vượt qua mới có thể đạt đến quyền tham ngộ bia đá
    này a. Tầng này người có thể đi lên nói nhiều không nhiều nói ít cũng không
    quá ít.Trong bao năm qua, thiên tài sinh ra nườm nượp, lên tầng này không 30
    cũng 40 người. Nhưng có tư cách tham ngộ bia đá cuối chỉ có 3 người và ngươi
    là người thứ 4. Vậy bây giờ ra quyết định đi.

Nghe vậy Dược Phong cũng thở dài 1 hơi. Bỗng hắn cười 1 tiếng:


  • Cầu phú quý trong nguy hiểm. Việt Nam có câu” Liều ăn nhiều” Ta muốn bia đá
    cuối cùng.


  • Hảo tiểu tử có chí khí. Được ngươi ngồi xuống trước bia đá đi. Thả lỏng
    tinh thần. Nhớ tất cả tùy duyên. Cưỡng cầu chỉ mang đến kết quả không mong
    muốn.


  • Vâng.


Nói rồi Dược Phong đến ngồi trước mặt viên đá vô danh thả lỏng tinh thần. thấy
vậy lão giả Lâm thiên tay bấm pháp quyết, một ánh sáng từ viên đá lóe lên rồi
bao chùm lấy Dược Phong . Thấy thế Lâm Thiên cũng khẽ thở dài 1 hơi:


  • Hi vọng tiểu tử này có thể thu hoạch được công pháp kha khá. Đừng vì vẻ
    ngoài mà mất cơ hội.

Quả thật 3 người có thể tham ngộ bia đá cuối cùng thì 1 người chọn bia đá tấm
trung còn 2 người quyết định sẽ mạo hiểm. Nhưng 1 người bị mê hoặc mà chon 1
công pháp hoàng giai còn 1 người khá hơn được công pháp thiên giai. Hi vọng
tiểu tử này sẽ khá hơn.

………….

Dược phong mở mắt ra. Hiện trước mặt hắn là 1 vùng không gian chân không. Dược
Phong lơ lửng trong vùng chân không đó. Rồi bay quanh trong khu vực không gian
đó là các ngôi sao có lớn có nhỏ phóng qua phóng lại. Bỗng 1 thông tin hiện ra
trong đầu Dược Phong. Không gian này chính là không gian chứa công pháp. Mỗi 1
vì sao kia là 1 công pháp. Dược Phong sẽ có 1 cơ hội lựa chọn rồi sẽ nhận thử
thách để được nó công nhận mới có quyền tu luyện.

Nghe chi tiết xong, Dược Phong khẽ trầm ngâm. Xem ra vòng này khó hơn tưởng
tượng của Dược Phong. Không chỉ cần lựa chọn công pháp chính xác mà còn cần
thông qua khảo nghiệm mới có được. Nếu lựa chọn công pháp quá thấp thì coi như
lỗ vốn còn nếu công pháp quá cao thì sợ không qua được khảo nghiệm mà ra về
tay không. Dược Phong có tự tin nếu bắt được hoang giai cao cấp thậm chí hoang
giai đỉnh thì hắn cũng có thể tham ngộ được nhưng nếu là hồng giai thì chưa
chắc có thể. tất nhiên không phải là hắn không có lòng tin mà là đánh giá đúng
bản thân của mình. Tham lam có thể khiến người ta có đủ dũng cảm để làm 1 việc
gì đó khó khăn nhưng tham lam quá sẽ khiến người ta sa vào con đường không lối
về và cuối cùng trắng tay. Do đó cái gì cũng cần có chừng mực a.

Dược Phong tĩnh tâm lại nhìn các vì sao bay qua. Quan sát suốt 1 giờ đồng hồ.
Các vì sao có lớn có nhỏ, càng lớn quang mang của nó lại càng mãnh liệt. Nếu
là như bình thường thì ngôi sao càng lớn thì công pháp nó mang trong mình sẽ
càng mạnh nhưng Dược Phong không nghĩ là nó sẽ đơn giản như vậy. rốt cục đây
cũng là khảo hạch dành cho những con người suất sắc nhất mà bao năm qua chỉ có
3 người có cơ hôi.


  • Làm sao đây.

Câu hỏi đó quanh quẩn trong đầu Dược Phong không thôi. Đôi lúc hắn có súc động
bắt lấy ngôi sao sáng nhất kia nhưng cuối cùng lại dừng lại. Cứ như thế 1
tiếng lại thông qua để Dược phong càng thêm băn khoăn suy tính thiệt hơn. Bỗng
hắn nhớ đến lời Lâm Thiên nói trước khi vào:


  • Tất cả là tùy duyên đừng nên cưỡng cầu.

Nghĩ đến đây, Dược Phong lại hít thêm 1 hơi thật sâu. Khaỏ hạch vận khí cùng
cơ duyên đúng không. Được, ta không tin 2 thứ đó bản thân kém đến vậy.

Thế là Dược Phong ngồi xuống dụng tâm cảm ngộ, ngồi xuống cảm nhận để tìm cơ
duyên của bản thân. Và rồi đã có hiệu quả. Từ phương xa, Dược Phòng cảm thấy
có gì đó đang mãnh liệt kêu gọi mình. Thân thể khẽ chuyển động về phía đó.Cảm
xúc khát vọng liên tiếp truyền đến cho Dược Phong. Cuối cùng Dược Phong cảm
thấy âm thanh kêu gọi hắn ở ngay phía trước.

Nhưng hắn vẫn còn hơn do dự chưa quyết. rốt cục đây chỉ là theo cảm tính mà
thôi. Nhưng thân là thần bám sao lại có thể do dự trong hoàn cảnh như thế này.

Liều!

Dược Phong vươn tay ra bắt:


  • Chính là ngươi rồi!.


Thần Bám - Chương #111