Người đăng: docam
Ánh sáng lóe lên rồi chợt tắt.
Hiện ra trước mặt Dược Phong là 1 căn phòng u tĩnh. Có 1 cái đài cao nhô ra.
Trên đó ngồi 1 thanh niên trẻ tuổi với 1 cây đàn.
Khẽ liếc mắt nhìn Dược Phong. Tên thanh niên kia nói:
Nói rồi chỉ vào 1 cái bàn gần đó. Ra hiệu Dược Phong ngồi xuống.
Dược Phong thản nhiên ngời xuống. Rốt cục hắn đã biết khảo hạch lần này là gì.
Nhưng gặp khách rồi con ạ.
Thấy Dược Phong đã ngồi xuống. Trầm Ngạo cũng bắt đầu tiếng đàn. Lúc đầu tiếng
đàn du dương trầm bổng khiến người ta say mê. Nhưng rồi 10 phút trôi qua. Cái
thứ mà Dược Phong lường trước đã đến.
Lúc này tiếng đàn chợt thay đổi. trở nên thô bạo máu tanh hung tráng. Và trong
vô hình. 1 vài lưỡi đao hiện ra phóng thẳng đến chỗ dược Phong.
Tất nhiên Dược Phong cũng không ngồi chờ chết mà thân ảnh uấn éo tránh thoát
mấy lưỡi đao đó.
Đúng, vòng này vẫn là khảo hạch tinh thần lực nhưng đã được nâng lên 1 tầm cao
mới. Đó là lần này cần không chỉ là tinh thần lực mà còn khảo hạch cả thân thể
cùng phản xạ. Vừa dùng tiếng đàn để nhiễu loạn tâm thần, khiến người khác
hoảng loạn vừa dùng những lưỡi đao vô hình đánh đến kẻ địch .Mà ảo cảnh do
tiếng đàn gây ra còn mãnh liệt hơn cả lúc đánh cờ ở tầng dưới.
Dần dần theo thời gian trôi qua, tiếng đàn đã vang lên được hơn nửa tiếng.
Dược Phong trông cũng khá trật vật. Rõ ràng hắn không né tránh được hết tất cả
lưỡi đao. Nhưng Dược Phong tin nếu chỉ có cường độ này thì hắn có thể vượt
qua.Rốt cục bản nhạc cũng qua phân nửa rồi.
Tất nhiên trên đài Trầm Ngạo cũng kinh ngạc rồi. Tiểu tử này khá quá. Nhưng
đến đây thôi:
Tiểu tử cần thận, bản nhạc còn 1 nửa. Ta cũng tăng cấp độ lên đây.
Đến đi./
Lập tức tiếng đàn lại trầm trọng thêm. Ảo cảnh áp bách tăng lên gâp bội. hơn
nữa lưỡi dao âm thanh cũng trở nên ngày càng dầy đặc.
Tránh được đợt thứ nhất. Trên người Dược Phong thêm 1 đống vết cắt. có chỗ còn
mơ hồ thấy vết máu đủ biết âm nhận nó khủng bố thế nào.
Dược Phong khẽ cắn môi. Nếu cứ thế này thì không khéo thua mất. tuy chắc chắn
hắn có thể tránh được đến cuối bài nhưng ngồi 1 chỗ thế này thì thật là hóc a.
Dược Phong thầm kêu biến thái. Rõ ràng là không cho người ta qua mà.
Nhưng không để Dược Phong ca than. Âm nhận vẫn liên tục đến, ảo cảnh ngày càng
nặng hơn.
Cuối cùng Dược Phong phải dùng thêm 1 lá bài tẩy mới có thể an toàn qua vòng
này. Chỉ thấy Dược Phong lôi trong giới chỉ ra 1 cây đàn phong cách cổ xưa đặt
lên bàn. Đưa tay bắt đầu gẩy. Âm nhận từ đó tiến ra đụng chạm và triệt tiêu
của Trầm Ngạo.
Trầm ngạo trên đaì mắt lóe lên:
- Có ý tứ. được chúng ta đấu nào.
Nói rồi tốc độ tay được đẩy nhanh thêm vào phần. Ảo cảnh do tiếng đàn mở ra
càng rộng và chân thực. Trong khi đó âm nhận lại càng dày đặc và sắc bén.
Bên này Dược Phong cũng không chịu thua. Dùng âm nhận đối chiến âm nhận. Âm
cảnh( khung cảnh do âm thanh tạo ra) đối chiến âm cảnh. Nhưng rõ ràng từ đầu
đến cuối bị áp chế. Dù sao cảnh giới tinh thần lực cũng thấp hơn rất nhiều mà.
Do đó vẫn có những âm nhận tránh thoát phi thẳng đến chỗ Dược Phong làm hắn
phải tránh khổ tránh sở a. Nhưng rốt cục thì cũng đỡ hơn rất nhiều. Và cuối
cùng Dược Phong đã kiên trì đến hết bản nhạc.
Khi tiếng nhạc vừa dứt. Dược Phong mệt mỏi nằm xong xoài ra đất mà thở, Người
đầy mồ hôi hột. quá mệt mỏi rồi. Đậu má, khảo hạch thôi cần khó thế không. Tý
thì nghẻo rồi.
Lúc này trên đài, Trầm Ngạo thản nhiên đứng dậy nói:
Vẫn còn đang thở hổn hển, Dược Phong trách 1 câu:
Trầm ngạo nhìn thật sâu Dược Phong rồi trả lời:
Dược Phong tâm lý lúc này thật muốn đi chết cho xong. Má, linh cấp hậu kỳ đấu
tiên cấp hậu kỳ thỏa nào te tua thế này. Tinh thần lực cũng giống như thực lực
càng lên cao thì càng khó vượt cấp mà việc vượt cấp đấu tinh thần lực còn khó
hơn gấp vạn lần thực lưc.Như nếu dùng phàm cấp tinh thần lực đấu với linh cấp
tinh thần lực chẳng khác gì đấu linh đánh với đấu hoàng cả. còn linh cấp so
tiên cấp chẳng khác gì đấu hoàng đấu tông so với đấu tôn đấu thánh cả. Quả
thật là 1 kẻ trên trời 1 người dưới đất a. Qua đó cũng càng khiến người cảm
khái không thôi về sự biến thái của Dược Phong. Trong hoàn cảnh chênh lệch lớn
như vậy mà vẫn có thể chịu đựng được suốt cả giờ a. Tuy rắng việc đấu qua âm
nhận thế này nó đỡ nguy hiểm hơn dùng tinh thần lực trực tiếp đối chiến nhưng
việc đó cũng đã rất khủng bố rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trầm Ngạo cũng khiến Dược Phong yên lòng đôi chút:
Nghe vậy Dược Phong mới thở dài được 1 hơi chứ nếu hắn trải qua các vòng mà độ
khó lớn hơn nhưng thưởng vẫn vậy chắc hắn đập đầu vào đậu hủ mà chết mất.
Nói rồi thân ảnh của Trầm Ngạo mờ dần rồi biến mất. cùng lúc đó 1 cánh của ánh
sáng cũng hiện ra.
Nhưng tất nhiên Dược Phong không dại gì mà đi vào luôn a. Hắn khoanh chân lại
ngồi xuống điều tức suốt 1 ngày đêm. Điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt
nhất.
Cầm mang thiêu niềm hóa hức cùng tự tin bước vào cửa cuối cùng, cửa thứ 9.
…………………
Bên ngoài đã trôi qua được gần 1 tuần rồi. Tô Thiên bồn chồn ngóng trông lên
tòa thí luyện tháp. Lúc này cuộc thi có thể nói là đã đến hồi kết thúc. 6 tầng
cơ bản là không có ánh sáng chứng tỏ không còn ai. Tầng 7 có 20 ánh đèn sáng
lên chứng tỏ tầng đó có 20 người đang cố gắng vượt qua.
Tầng 8 có 5 ánh đèn.
Các ánh đàn chính là thứ giúp người bên ngoài biết được mỗi tầng có bao nhiêu
người còn trụ lại.
Tô thiên hi vọng nhìn lên các tầng cao. 15 người của huyền Vũ học viện thì đã
có 10 người bị loại từ các tầng 1-6.Ngay cả Diệp Tu cũng thất bại trong gang
tấc tại cửa số 6. Bây giờ Chỉ có 5 người bước vào các tầng cao hơn gồm Dược
Phong, Tử Y, Lạc Thần, Huấn Nhi và Phương tuyết Mai.
Bỗng có vài ánh đèn di động:
Chỉ thấy tầng 7 có 5 bóng đèn di động, tầng 8 có 2 bóng. Mọi người nín thở
nhìn lên. Chỉ thấy 2 ánh đèn đột phá từ tầng 7 lên tầng 8. 3 ánh đèn từ tầng 7
biến mất. rồi cửaa tháp mở ra. 3 thân ảnh hiện ra trong mắt mọi người.
Tô thiên hồi hộp nhìn 3 bóng người đó rồi thất vọng, trong đó có thân ảnh của
Tử Y.
Bỗng có người kinh hãi hô lên.
Tô thiên theo ánh mắt nhìn ra rồi trơn ngược lên. Tầng 9 bao nhiêu năm rồi
không ngờ đã được thắp sáng.
…………………..