Nàng Đã ...mang Trong Mình....


Người đăng: docam

Sáng sớm, tiếng chim hót lanh lảnh. Nằm yên trên giường Phương Tuyết Mai chợt
động lông mi." Ta chưa chết sao là ý nghĩ đầu tiên của nàng", khẽ mở mắt, một
khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt nàng, thì ra đây chính là căn phòng mà
nàng ngủ hôm qua. Chậm rãi ngồi dậy, nàng ngạc nhiên phát hiện không đau đớn
như mình nghĩ mà không ngờ nàng đột phá lên tam tinh đấu vương. Chợt trong đầu
nàng nhớ ra gì đó:


  • DƯỢC PHONG!!!!!


  • Công chúa người tỉnh rồi.


Từ ngoài cửa thân hình của tiểu Đào hiện ra. Nàng quỳ xuống nói:


  • Đêm qua hộ giá bất lực mong công chúa trách tội.


  • Bình thân đi, hôm qua cũng không trách ngươi được, cũng do ta quá bất cẩn.
    Đúng rồi thi thể của chàng đâu.


  • Ai ạ?


  • Chàng trai ở cùng ta đêm qua cũng sẽ là con rể của Đại Việt ta sau nay. Nếu
    thân xác còn thì ta mới có thể nhờ ông nội tìm cách cứu được. Hắn tinh thần
    lực cường đại nên chắc vẫn còn khả năng.


  • Thưa công chúa về cái người hôm qua thì...


Chợt nàng sờ thấy dường như có ai đó nằm bên mình. Lất tung chăn lên thì
thấy......thân ảnh Dược Phong đang nằm ngủ ngon lành, lại còn chảy nước miếng,
rõ ràng không có dấu hiệu của người chết thậm trí người bị thương cũng không
có.


  • Thế này là thế nào Tiểu Đào.


  • Bẩm sự việc hôm qua như sau


.............. HỒI TƯỞNG............


  • CÔNG CHÚA.........CÔNG CHÚA.

Thấy Phương Tuyết Mai bị đánh lén trọng thương sắp chết. Binh lính cùng cận vệ
hét lên tê tâm liệt phế. Vội chạy đến vây quanh công chúa.


  • TUYẾT MAI.....

Lúc này tưởng như đã chết Dược Phong vùng lên chạy đến, vừa chạy vừa hét. Binh
sĩ chưa kịp hoàn hồn sau việc xác chết sống dậy thì Dược Phong đã chạy vọt đến
ôm lấy nàng:


  • Không được rồi. Chết tiệt ta chủ quan qua. Ngũ tạng đều bị chấn động sắp
    nát, tim cũng bị tổn thương năng. Chết tiệt. Xem ra còn mỗi cách đấy.

Nói rồi trong tay Dược Phong hiện ra cái trùy thủ. Khẽ rạch một phất rồi nhỏ
một giọt maú vào miệng Phương Tuyết Mai. Một màn thần kì hiện ta. Rõ ràng
khuân mặt tái nhợt, hơi thở sắp đứt Phương Tuyết Mai nay đã hồng hào trở lại,
hơi thở trở nên vững vàng hơn, vết thương khủng khiếp trên thân đã từ từ khép
lai. Trái lại thì Dược Phong khuân mắt trở nên trắng bệch, hơi thở phù phiếm.
Khẽ lật tay lấy ra một bình ngọc, cắn nuốt đan dược xong thì Dược Phong mới
thấy đỡ hơn chút xíu. Khé đứng dậy, còn hơi lảo đảo chàng nói:


  • Nàng ấy không sao rồi ngủ một giấc là khỏe. Bây giờ chúng ta ra khỏi đây,
    đi theo ta.
    Mang binh sĩ về nhà mình, sắp xếp ổn định cho họ sau. Dược Phong cùng Tiểu Đào
    dìu Phương Tuyết Mai vào phòng xong phân phó:


  • Ngươi lui ra đi. Sáng mai nàng tỉnh sẽ gọi ngươi sau.


  • Nhưng.....


  • Yên tâm nàng do ta chăm sóc. Ngươi cứ ra ngoài đi. CÒn nói luôn, ta chính
    là cô gia của các ngươi đó


Hết cách Tiểu Đào chỉ có thể lui ra ngoài nhường chỗ cho 2 người.

................ KẾT THÚC HỒI TƯỞNG......................

Chết lặng. Cả căn phòng chìm trong yên lặng. Bỗng tiếng ngái ngủ làm cho mọi
người bừng tỉnh:


  • Mới sáng sớm ai đã ồn ào đó. Không để người ta ngủ hả. Có biết cả đêm qua
    cày quốc mệt mỏi lắm không.


  • Tiểu Đào phiền em ra ngoài đóng cửa lại dùm ta- Phương Tuyết Mai nhẹ nhàng
    nói nhưng kèm theo khí đen bủa vây quanh người( hắc hóa rồi) thì lại mang một
    ý vị khác.
    -Vâng thưa tiểu thư. Ngân tiện em sẽ bầy kết giới cách âm và điều mọi người đi hết nên ngài cứ tự nhiên- Nói rồi nàng hầu gái nhanh nhẹn ra ngoài và đóng cửa lại kèm theo một ánh mắt đầy ý vị.


  • Rồi, Dược Phong, chàng chuẩn bị tinh thần cầy quốc tiếp chưa


  • Khoan đã, từ từ đã nào, ta có điều muốn nói.


-Chát... bùm...đoàng....Á Á Á.......RẦM....BINH....CHÁT....

Trong phòng vang lên tiếng của một trận triến trên dường ác liệt


  • DỪNG LẠI. NÀNG MUỐN ĐÁNH CHẾT LÃO CÔNG CỦA MÌNH À!


  • Ai nhận làm vợ của đồ thối tha nhà ngươi chứ. Chết đi


Bỗng Dược Phong lôi từ cái áo ra một cái máy rồi bấm nút:

-Không Dược Phong ngươi không thể chết ngươi không thể chết. Chỉ cần ngươi sống ta sẽ lấy ngươi ta sẽ yêu ngươi sẽ bao nuôi ngươi cả đời. TỈNH LẠI ĐI DƯỢC PHONG............HUHU
.......

Rõ ràng đây là lời nói hôm qua bị Dược Phong thu lại. :


  • Thấy chưa, nàng đã nhận yêu ta, cho ta ăn bám cả đời rồi, đừng có lật lọng
    đó.

  • Ngươi..............AI THÈM LẤY ĐÒ CHẾT DẪM NHÀ NGƯƠI CHỨ. ĐI CHẾT ĐI- Nói
    rồi nàng lại xông vào tiếp một màn vật lộn trên dường.

-Khoan đã ta chịu thua ta xin lỗi được chưa, nàng đánh nữa là chết người đó

Dường như cơn ủy khuất dâng lên Phương Tuyết Mai nhào vào lồng ngực Dược Phong
mà khóc ròng:


  • Đánh chết ngươi, đánh chết tên phụ tình bạc nghĩa nhà ngươi. Dám hù dọa ta,
    dám để ta lo lắng, đánh chết ngươi. Ngươi biết khi ngươi ngã xuống ta lo lắng
    sợ hãi thế nào không. Từ khi bị bắt trong lòng ta luôn lo lắng sợ hãi nhưng vì
    ta chính là công chúa Đại Việt. Khi gặp chàng, lúc đầu ta ghét chàng lắm vì
    chàng vừa vô sỉ vừa không có chí tiến thư. Nhưng rồi khi chàng bày ra khả năng
    cưa mình ta lại thấy tò mò muốn lôi kéo. Nhưng rồi khi chàng ngã xuống( vì ta)
    ta cảm thấy trống trải, cô đơn sợ hãi. Lúc đấy ta mới nhận ra từ khi gặp chàng
    thì chàng luôn cố gắng khiến ta quên đi sợ hãi dù là chọc ta giận. Lúc chàng
    mất ta mới nhận ra khoảng thời gian qua tuy ngắn ngủi nhưng ta đã bị lệ thuộc
    vào ngươi. Lúc đó ngươi có biết ta sợ hãi thế nào. Ngươi có biết không.
    HUHUHU.........


  • Ngoan nào, ta làm như vậy cũng có lý do cả.


Thế là vì cái gì- Phương Tuyết Mai quệt nước mắt hỏi:


  • Theo kinh nghiêm tán gái của dòng họ nhà ta thì với những người phụ nữ cao
    ngạo như nàng thì cách tốt nhất để họ bộc lộ cảm xúc của mình là tạo cơ hội để
    sinh ly tử biệt tức là phải giả chết. Do đó...


  • Tức là chàng làm vậy chỉ để cho ta thổ lộ thôi sao- Dọng nói bình tĩnh đến
    đáng sợ vang lên. Tiếc rằng Dược Phong lại không để ý đến mà nói:


  • Đúng vậy. Nàng thấy hiệu quả không, nàng chả phải đã thổ lộ rồi còn gì.
    Nàng có biết ta chuẩn bị vấy vả thế nào không. từ đạo cụ 3d tạo vết thương như
    thực đến sốt cà chua giả máu, lại cong cả lời thoại nữa, đã thế thời gian chẩn
    bị quá ngắn. Hơn nữa lại lòi ra tên thành chủ chết dẫm phá hỏng hết kịch bản
    của ta. hazzzz, mưu sự tại nhân hành sự tại thiên a.


  • Xem ra chàng có rất nhiều biện pháp tán gái nhỉ.- Lại một câu nói nhẹ nhàng
    như sự tĩnh lặng trước cơn bão.


  • TẤt nhiên, mỗi một dạng con gái đều có cách tán khác nhau. Với ngạo kiều
    như nàng cần tạo sự tác động mạnh, tạo ấn tượng đối đầu ngay từ khi gặp mặt.
    Với thanh mai truc mã thì tốt nhất nên tạo anh hùng cứu mỹ nhân từ khi còn
    nhỏ, hay nói cách khác là ấn tượng khó phai cho cả hai. Với em gái thì
    cần........


  • ĐỦ RỒI. XUỐNG ĐỊA NGỤC MÀ TÁN QUỶ DẠ XOA ĐIIIIIIIIIIII.....


-Chát... bùm...đoàng....Á Á Á.......RẦM....BINH....CHÁT....


  • Khoan đã, có chính sự cần nói cho nàng. Nói xong đánh sau cũng được. Ấy ấy
    từ từ đã, chính sự thật liên quan đến cả đời nàng đó.


  • CÓ gì mau nói có rắm mau thả.


Dược Phong chật vật ngồi đậy chỉnh lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc khiến Phương
Tuyết Mai coi trọng vài phần:


  • Thật ra ta không định nói nhưng chắc sau này nàng cũng biết. Nàng đã
    ...mang trong mình...giọt máu của ta rồi...
    -....................

PS: CÁI NÀY LÀ CÁI TỘI QUAN HỆ Không CÓ AN TOÀN, LẠI VÀO NGÀY NGUY HIỂM
NHƯNG SỰ THỰC CÓ PHẢI VẬY HAY LÀ.........


Thần Bám - Chương #11