Người đăng: namnocnam@
“Chúng ta hãy tiếp tục tận hưởng lễ hội!”
Đột nhiên Sáng Thế lên tiếng, đặt hai tay lên vai Tĩnh Nhi, mỉm cười đầy sức
sống.
“Về điện lúc này cũng đâu ích gì. Ngươi sẽ không tự giam mình trong phòng
chứ?”
Gió và nắng tưởng như sẽ mãi không tắt bên bờ sông Lưu Thủy. Một cảm giác nhẹ
nhàng, thư thái ôm trọn lấy cảnh vật và con người.
Giọng nói của Sáng Thế như một giọt nước rơi xuống giữa thức hải đang chết
lặng của Tĩnh Nhi. Giọt nước rơi tuy nhỏ nhắn và nhẹ nhàng, nhưng nó đủ để
khuấy động sự nhiệt huyết và sức sống trong nàng.
Tĩnh Nhi “ừm” một tiếng rồi dúi dúi đầu vào ngực Sáng Thế.
Cậu vui vẻ cõng nàng lên lưng, một mạch đi thẳng về phía Nam.
Trên đường đi, hai người gặp rất nhiều thú vui mà cả Sáng Thế trong mấy ngày
vừa rồi cũng chưa có dịp để thưởng thức.
Chẳng mấy chốc, trên tay cả hai xuất hiện đủ loại quà bánh, đồ thủ công đặc
biệt chỉ được chế tác và đem bán vào những dịp như thế này. Riêng Tĩnh Nhi mua
hẳn một giỏ đồ ăn vặt bự làm người ta thèm nhỏ dãi. Không biết là do buồn nên
nàng thèm ăn, hay do nàng đang đói.
Sáng Thế bị Tĩnh Nhi kéo đi chơi đủ thứ trò, thậm chí còn vào cả sòng bạc lễ
hội với ý định vung tiền. Tuy nhiên dưới sự thông minh tài trí của Sáng Thế,
hai người đã nhanh chóng bị đuổi ra, nếu không không biết còn phải tốn thêm
bao nhiêu tiền nữa vào đó.
Bị đuổi ra khỏi sòng bạc, cậu thở phào một cái. Nhìn Tĩnh Nhi đang tức tối cãi
nhau với quản lí sòng, Sáng Thế không nhịn được mỉm cười.
“Xem ra đi lễ hội là một quyết định đúng đắn.”
…
Lễ hội thành Trạm Sơ đang dần đi đến hồi kết. Chỉ còn duy nhất 2 hoạt động là
chưa kết thúc. Một là Lôi Đài Chiến ở khu trung tâm, cái còn lại là Đệ Tam Bài
Danh Hoạt Động: “Vạn Giải” ở thành Nam.
Khi trước, lượng người tham gia lễ hội được phân bố đều ở khắp nơi trong thành
mà tình trạng ùn tắc vẫn cứ xảy ra.
Hiện tại cả Đông, Tây, Bắc 3 phía đều vắng người, còn xót lại lèo tèo vài
mống, thậm chí ngay cả các chủ quán kinh doanh cũng đóng cửa tiệm ngay khi
hoạt động sự kiện ở khu vực của mình kết thúc, nhanh chóng chạy tới thành Nam
tận hưởng ngày cuối của Lễ hội.
Cho nên có thể tưởng tượng, khung cảnh sinh hoạt ở thành Nam lúc này nó “nhộn”
đến cỡ nào. Người người lấn đường, nhà nhà trèo lên gác mái quan sát. Cờ hiệu
xanh đỏ tím vàng của các cửa hàng tung bay phấp phới. Người đi đường không cẩn
thận còn bị cờ đập vào mặt.
Đây là khoảnh khắc hiếm hoi trong suốt cả 3 ngày khi thành Nam mới là nơi đông
khách thăm quan nhất chứ không phải khu trung tâm. Toàn bộ du khách ở 3 phía
Bắc, Đông, Tây đều đổ dồn về nơi này, chưa kể rất nhiều người trọ ở khu trung
tâm cũng không thể kiềm lòng chạy tới đây thay vì ở lại xem Lôi Đài Chiến.
Đối với nhiều du khách, Lôi Đài Chiến thực sự đã kết thúc từ hôm qua khi Vân
Linh Sam bá chiến 47 người. Thứ duy nhất còn “nóng” đến hiện tại là Vạn Giải.
Chưa kể đến cái “Đệ tam” bài danh của nó.
Sức nóng của Vạn Giải không cần phải đến gần mới có thể thấy được. Ngay khi
bước chân vào khu vực thành Nam, ngươi sẽ ngay lập tức nghe thấy tiếng
“ohhhhh” đinh tai nhức óc, cảm thấy cả người nóng rừng rực. Bất kì ai đều
kháng cự không lại cái sức nóng này.
Phải vất vả lắm Sáng Thế và Tĩnh Nhi mới chen được chân tới quầy đăng kí.
Trước đó, giỏ đồ ăn của Tĩnh Nhi đã phát huy tối đa công dụng.
Đáp lại sự nỗ lực của cả hai là một nụ cười thân thiện đến từ nhân viên bán
vé. Chàng trai mặc đồng phục trắng xanh của ban quản lí nhanh chóng thêm một
dấu đỏ lên thẻ dự thi của Sáng Thế và đưa một vé đi vào khu “người nhà của thí
sinh” cho Tĩnh Nhi.
Nhận được tấm vé, rút lui ra khỏi dòng người. Cuối cùng cả hai cùng thở phào
ra một cái, rồi nhìn nhau, phì cười.
Đăng kí tham gia Vạn Giải là cả một quá trình gian khổ. Độ khó của quá trình
này còn khó gấp mấy chục lần lúc ở Đông Hải.
Cũng may là đã thành công. Mới chỉ có một tiếng đồng hồ kể từ khi 2 trong 4
hoạt động cuối cùng còn lại kết thúc, nên số lượng thí sinh xếp hàng đăng kí ở
đây chưa nhiều lắm. Nếu đợi thêm khoảng 1 tiếng đồng hồ nữa thì chưa chắc…
“Chỉ là xếp hàng thành công thôi, không hiểu sao ta có cảm giác mình là người
chiến thắng, thế như chẻ tre, không ai có thể cản.”
“Đừng có bét bảng là được.”
“Hê… đừng nói thế chứ. Ta cũng rất giỏi mà. [ Song quán quân ] mà lị. Chưa
biết chừng…”
“Thôi thôi đừng tự sướng nữa. Ta biết ngươi giỏi rùi. Nhanh nhanh xếp bét bảng
đi để còn bảo toàn được ngôi vị [ Song quán quân ]”.
“Haha. Hãy quan sát thật kĩ vào, đây chắc chắn là sự ra đời của [Tam hợp Quán
quân].”
…
Vẫy vẫy tay chào Tĩnh Nhi, Sáng Thế mỉm cười bước vào tràng thi đấu.
Trước đó, cậu đã nghe Trưởng Kỵ sĩ ở đây giải thích qua về luật của cuộc thi
này rồi.
Quả không hổ danh là Đệ Tam độ khó bài danh Hoạt động, đến cả luật thi cũng
rất khó tin.
Toàn bộ những việc thí sinh phải làm là… ngồi xuống, đợi câu hỏi xuất hiện
trên màn hình quang ảnh.
Trên tay mỗi thí sinh có một thiết bị quanh ảnh kết nối 2 chiều, có thể gửi
tín hiệu rung động đi một nơi nào đó. Sáng Thế chỉ biết có vậy, còn cụ thể nó
hoạt động ra sao thì cậu chưa có cơ hội được tiếp xúc tìm hiểu.
Thí sinh phải sử dụng thiết bị trên tay để lựa chọn câu trả lời. Mỗi một câu
hỏi sẽ xuất hiện kèm theo rất nhiều đáp án, số lượng ngẫu nhiên. Có lúc chỉ
xuất hiện hai cái đáp án, một đúng một sai. Có lúc lại xuất hiện mấy chục… Nói
chung là hên xui.
Đối với mọi người, câu hỏi có ít đáp án để lựa chọn chắc là sẽ dễ hơn câu hỏi
nhiều đáp án. Cho nên nhiều người đã thử diễn toán quy luật, tính ra phương
pháp chơi có lợi.
Tuy nhiên, điều đó tỏ ra “chẳng có nghĩa lí gì” khi mà đến giờ vẫn chưa có ai
chiến thắng được hoạt động này.
Có vô số câu đố trong ngân hàng câu hỏi của ban tổ chức. Phần lớn các câu hỏi
đều chỉ xoay quanh kiến thức trong đời sống sinh hoạt, tu luyện, hoặc là về
thiên nhiên. Dù vậy nhưng độ khó của chúng đúng thật là không thể coi thường.
Thí sinh phải trả lời đúng liên tục 20 câu để có thể chiến thắng. Cái khó ở
cuộc chơi này là sẽ bị loại ngay khi trả lời sai.
Sáng Thế đã chiến thắng Đệ Nhất và Đệ Nhị Hoạt động, không có nghĩa là cậu sẽ
kiêu ngạo tuyên bố rằng mình sẽ dễ dàng chiến thắng được Đệ Tam hoạt động này.
Mỗi trò chơi đều có cái khó riêng. Không ai có thế mạnh ở tất cả mọi trò.
Thế nhưng, cậu vẫn ôm lấy tinh thần giành giật chiến thắng đấy. Đặc biệt khi
đây là một hoạt động kiểm nghiệm tri thức. Sáng Thế rất thích những loại khảo
nghiệm như thế này.
Câu hỏi thứ 4236, bắt đầu!
Thời gian cho câu hỏi vẫn là 1 phút, như tất cả những câu hỏi trước.
Trong khu vực dự thi lúc này có 20 người. Chỉ được phép có tối đa 20 người dự
thi cùng một lúc. Những người khác phải xếp hàng chờ đến khi có 1 người trong
đó bị loại.
Nội dung câu hỏi như sau: “Thủy triều lên là do đâu?”
Ở phía dưới nó xuất hiện hơn 10 đáp án.
Sáng Thế mỉm cười, đưa tay lướt nhanh trên hàng đáp án, chọn lấy một cái.
Đây là một câu hỏi dễ đối với cậu. Dù chưa đi biển bao giờ và cũng chưa được
ai kể chuyện về biển cho nghe, cậu vẫn biết thủy triều lên xuống là do vận
động của mặt trăng “hút” đại lục bay gần lại về phía nó.
Thông tin này cậu đọc được ở trong sách, cùng cuốn sách viết về Thiên Tiệm
kính. Rất nhiều thông tin thú vị và hữu ích về biển cả được ghi lại ở trong
đây.
Thời gian một phút dành cho câu hỏi rất nhanh đã kết thúc. Non nửa số thí sinh
bị loại!
Thời gian chờ giữa mỗi câu hỏi là 30 giây. Trong khoảng thời gian này, Sáng
Thế đã tinh ý nhận ra một sự kiện đặc biệt.
Mọi ánh mắt của các thí sinh trong phòng đều dồn về phía một người!
Thực ra điều đó cũng chẳng có gì lạ. Người mà đám đông đang chằm chằm nhìn vào
đã vượt qua câu hỏi thứ 12!
Sáng Thế biết điều đó. Khi còn ở khu vực khán giả, thông qua màn hình quang
ảnh, cậu đã chú ý đến người này.
Nhưng đến khi thực sự đã ở trong phòng, cậu mới cảm giác được sự đặc biệt.
Bầu không khí ở đây rất quái lạ!
Cụ thể là gì thì cậu chẳng thể nói ra được, nhưng cái bầu không khí này vẫn
luôn khiến cậu lờ mờ cảm thấy điều gì đó.
…
Câu hỏi thứ 4239: “Huyệt Thần Đình nằm ở đâu trên cơ thể người? Có chức năng
gì?”
Đọc xong câu hỏi này, Sáng Thế thấy hơi có chút buồn cười, nhớ đến Tĩnh Nhi.
Nàng đến giờ vẫn chưa biết tại sao hôm ấy lại bị cậu đánh ngất nhanh như thế.
Buồn cười là một chuyện, thấy thú vị lại là chuyện khác. Sáng Thế thấy câu hỏi
này không khó, tuy nhiên nó lại hàm chứa kiến thức y học sơ tầng. Thí sinh
trong Lễ hội không được vượt qua 15 tuổi, phần lớn lại đi theo con đường Linh
Tâm giả.
Có thể trả lời được câu hỏi này, một là ăn may, hai là đã có tìm hiểu nghiêm
túc về y học trong vài tháng.
Một phút trôi qua rất nhanh, đáp án được công bố. Số thí sinh còn trụ lại hiện
ra trên màn hình.
Hơn mười!
Sáng Thế rất bất ngờ, thực sự là như thế. Đối với cậu thì đây là một cuộc khảo
nghiệm tri thức, cũng không có cái gì gọi là tính ganh đua ở trong đó. Vì vốn
dĩ đã có ai đạt được chức vô địch đâu?
Sự bất ngờ của cậu không phải vì tị nạnh hay gì, mà vì cậu bất ngờ về kiến
thức của những thí sinh khác. Không ngờ thanh thiếu niên ở thành đây lại được
trang bị kiến thức y học đầy đủ như thế!
Sau bất ngờ là cảm giác vui, đối với Sáng Thế, y học được truyền bá rộng rãi
là một việc quá tốt. Thế nhưng, cảm xúc vui vẻ của cậu chưa kéo dài được bao
lâu thì một giọng nói truyền đến bên tai.
“Ngươi có muốn nhập hội không? Chúng ta cộng tác.”
Giọng nói đến từ chính thanh niên hấp dẫn sự chú ý, người lúc này đã trả lời
đúng liên tiếp đến câu thứ 15.
Vỡ mộng đẹp, Sáng Thế rất nhanh hiểu ra được vấn đề.
“Thì ra trong câu hỏi vừa rồi, các ngươi chia sẻ đáp án với nhau?”
Cậu hỏi ngược lại, giọng điều thản nhiên, bình tĩnh.
“Không chỉ câu hỏi vừa rồi đâu. Diệp huynh đã giúp đỡ bọn ta rất nhiều.”
Lần này, một người khác lên tiếng, không phải thanh niên đang dẫn đầu Diệp
Khuynh Thành.
“Thấy ngươi thông minh nên Diệp huynh mới ngỏ lời mời ngươi gia nhập nhóm. Chỉ
cần chứng minh được mình có ích, sau này Diệp huynh sẽ nâng đỡ cho ngươi.
Huynh ấy là thiên tài của Hỏa Thần thành.”
Một tên khác phụ họa.
Trong một cuộc chơi, luôn có những cách chơi khác nhau. Đặc biệt là những trò
chơi khó khăn “sức một người không làm nên chuyện gì” như thế này. Cách chơi
cộng tác như bọn Diệp Khuynh Thành đang làm cũng không có gì là sai trái, luật
cũng đã ấn định rõ ràng, không nhắc gì đến việc cấm cộng tác lẫn nhau.
Chỉ cần ngươi cho đối phương đủ lợi ích, hắn sẽ làm việc cho ngươi… tất cả chỉ
có vậy.
Tuy nhiên, ngay từ đầu khi nhận được lời mời, Sáng Thế đã không có hứng thú
gia nhập vào.
Đây là một phần chơi cậu rất thích. Chưa kể đến phần thưởng, chỉ những câu hỏi
này thôi đã làm cậu mê mẩn. Cậu rất hối hận vì không đến đây quan sát trò chơi
này sớm hơn.
Vậy nên cho dù thua, cậu cũng sẽ ở lại đây để ngắm nghía các câu hỏi. Trước
đó, Sáng Thế định sẽ cố gắng hết sức để xem tri thực của mình được đến đâu.
Việc cộng tác như thế kia, dù có lợi cho cậu, cậu cũng chẳng thèm. Huống chi,
cả cái hội phím đáp án cho nhau đấy, đều xoay quanh Diệp Khuynh Thành.
Trước đó, đã có những người giao lưu với hắn, nhưng rồi vẫn bị loại. Hiển
nhiên là do không được Diệp Khuynh Thành nhắc đáp án. Lí do thì chắc chỉ có
một: không còn giá trị để tên họ Diệp khai thác.
Những người cố tình nhắc sai đáp án cho cả hội, một là sẽ đắc tội với “thiên
tài Hỏa Thần thành”, hai là sẽ đắc tội với những người còn lại trong hội.
Tóm lại, cái hội kết hợp nhắc đáp án cho nhau này cuối cùng cũng chỉ xoay
quanh một người. Nếu tham gia vào sẽ gặp phải rất nhiều tình huống tiêu cực và
khó xử.
“Cảm ơn, nhưng ta chỉ chơi cho vui thôi. Không cần lợi ích gì cả.”
Sáng Thế lịch sự đáp một câu.
Mấy người bên Diệp Khuynh Thành không nói gì nữa, chỉ “hừ” một tiếng be bé
“vừa đủ” để cậu nghe thấy.
…
Câu hỏi số 4243: “Ngũ hành tương sinh tương khắc. Khi trộn lẫn bốn trên tổng
số năm nguyên tố, cường độ mỗi nguyên tố là như nhau, sẽ xảy ra hiện tượng
gì?”
Màn hình quang ảnh vừa hiển thị ra nội dung, khán đài, quán nước, quảng
trường..vv… cùng nhau “ồ” lên. Vô số người, trong đó có cả Linh Tâm giả lớn
tuổi, trung niên bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Những câu hỏi như thế này thường rất khiêu khích trí tò mò.
Tâm trạng của khán giả đang theo dõi lúc này vô cùng hưng phấn, giống những gì
Sáng Thế đang cảm thấy.
Nhưng không phải ai cũng cảm thấy như thế, đặc biệt là 20 thí sinh phải ngồi
trong phòng thi.
Ngoài trừ Sáng Thế ra, 19 thí sinh còn lại đều nhăn mặt. Câu hỏi này quả thực
rất khó.
Kể ra thì, câu hỏi này là câu thứ 9 của Sáng Thế. Cậu đã trả lời đúng được 8
câu. Những câu trước còn khiến cậu phải suy nghĩ, chứ câu này thì không, khác
hẳn với những thí sinh còn lại.
Quả nhiên yếu tố may mắn trong đây cũng rất quan trọng.
Khẽ mỉm cười, ánh mắt của cậu đưa xuống bảng điều khiển trên tay, rất nhanh đã
chọn lấy được một đáp án.
Nhưng, khi ánh mắt của cậu ngước lại lên trên, thì bao vậy cậu lúc này đã là
vô số cặp mắt khác.
“Đưa đáp án đây. Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho, chỉ cần không quá quắt là
được.”
Diệp Khuynh Thành nhắm mắt, thở ra một câu như thế.
“Ta muốn Huyền Cương, Hỏa Thần thiết, Tinh Đấu mộc, Bột nghiền da phơi khô của
huyết giao 500 năm trở lên,… một trong những thứ đó. Ta chỉ liệt kê tùy ý
thôi, thứ ta muốn vẫn còn nhiều lắm, giá trị còn ở phía trên những thứ ta vừa
nói. Ngươi cho được không?”
Sáng Thế thản nhiên.
Điều cậu nói là thật. Cậu cần chúng cho những nghiên cứu sau này của mình.
Tuy nhiên, “sau này” chứ không phải “hiện tại”. Bây giờ cậu chỉ là một cậu
nhóc 10 tuổi, lấy đâu ra tiền mua một trong những thứ kia? Càng không có khả
năng đi tìm kiếm.
Nghe Sáng Thế nói thế, ba, bốn người ngồi bên cạnh Diệp Khuynh Thành đã lâu
nổi điên lên.
“Tên khốn, ngươi muốn gây sự à?”
“Mau nói cho bọn ta biết đáp án, sắp hết thời gian rồi.”
“Ngươi mau đổi điều kiện khác!”
…
Đáp lại những lời đe dọa của chúng, Sáng Thế quăng qua hẳn một tảng bơ.
Kết quả, Diệp Khuynh Thành bị loại ở câu thứ 19 của hắn.
Trước lúc rời đi, hắn liếc ngang qua Sáng Thế với một ánh nhìn không mấy thân
thiện, trong khi bọn đệ của hắn thì đang không ngừng chửi rủa.
Nếu Sáng Thế quan tâm đến chúng thì đúng là chuyện lạ.