Vượt Chướng Ngại Vật Chặng Cuối Cùng (2)


Người đăng: namnocnam@

“Thôi, ngươi có thể ngừng nói được rồi.”

Không phải Sáng Thế có thành kiến gì với giọng nói của tên này. Mà.. cũng có
một chút. Nhưng lí do đằng sau việc cậu bảo hắn im là vì cần tập trung suy
nghĩ.

Nhờ Năng lượng thể, cậu dễ dàng quan sát thấy một sự kết nối năng lượng lặng
lẽ nào đó giữa 3 ụ đá với… bên ngoài.

Cậu đoán nó được kết nối với 3 ải 12,13,14 tuy là không có bằng chứng xác thực
nào hết.

Vấn đề là… nó chẳng liên quan gì đến chiến thắng. Thậm chí tất cả những điều
này khác xa so với tưởng tượng của cậu về cái đích đến của Vượt Chướng Ngại
Vật.

Nếu chỉ đơn giản là đặt tay lên ba ụ đá này là có thể hoàn thành được ải số 15
sau đó phần thưởng được biểu quyết chia cho người xứng đáng thì còn gọi gì là
Vượt Chướng Ngại Vật nữa? Cả kể trẻ con cũng biết là điều này hết sức vô lý.

Có khi nào, Vượt Chướng Ngại Vật năm nay được thiết lập cho sự kiện bất ngờ
nhất diễn ra ở ải cuối không? Vì các ải trước bị vượt qua khá là dễ. Sáng Thế
nghĩ thế.

Vân Linh Sam ở một bên cũng nhận ra điều gì đó mờ ám, lên tiếng:

“Chúng ta có nên thử một chút hay không?”

“Không..”

Sáng Thế dường như đã có quyết định cho riêng mình. Khác với vẻ cẩn trọng và
muốn già soát từng chỗ một ở ải số 11, lần này cậu vội vã đưa chiếc Kính phá
huyễn lên mắt.

Mọi thứ xung quanh phòng không có gì đặc biệt dưới tầm nhìn của Kính phá
huyễn, ngoại trữ…

“Cẩn thận.”

Sáng Thế hét lớn, vội vàng cởi trói cho thiếu niên lắm mồm rồi lao người ôm
lấy Vân Linh Sam lăn qua một bên.

Gần như cùng lúc, cây cột trụ giữa phòng nơi mà cậu vừa đứng một khắc trước bị
húc cho đổ nát. Làm cho căn phòng có dấu hiệu như sắp bị sập.

“Cái gì thế?”
Người lên tiếng không phải là Vân Linh Sam, mà là gã thiếu niên lắm lời.

Kì lạ là lần này Sáng Thế không để ý ai lên tiếng nữa mà chỉ lớn tiếng thông
báo:

“Một con rắn rất to chui ra từ miệng con sư tử. Nó tàng hình.”

“Tại sao đến bây giờ nó mới tấn công chúng ta?”
Vân Linh Sam liền hỏi.

“Nó vừa bị ta phát hiện.”
Sáng Thế không nói nhiều, chỉ chỉ tay vào chiếc kính phá huyễn.

Vân Linh Sam lúc này không nói gì nữa. Chỉ một lượng rất nhỏ câu chữ cũng đã
cung cấp cho nàng kha khá thông tin. Việc cần làm bây giờ là..

“Ngươi có kĩ năng gì, mau dùng hết đi.”
Sáng Thế hét lớn với thanh niên lắm miệng.

“Ta.. ta.. không biết nó ở đâu cả. Làm sao mà dùng?”
Hắn đáp lại một câu như thế.

Sáng Thế lúc này vẫn đang quan sát động tĩnh của con rắn, không nhìn vào gã,
chỉ ra lệnh:

“Cứ làm đi. Nếu không làm cả ba chúng ta sẽ cùng bị loại.”

Gã thiếu niên cắn răng. Hắn biết lời nói của Sáng Thế có nghĩa là gì chứ! Rất
có khả năng chỉ có mình hắn bị loại. Tuy nhiên…

“Các ngươi nhớ phải chia phần thưởng cho ta đấy.”
Hắn cũng hét toáng cả lên trong khi tay đang ra sức niệm phép.

Ngay lúc thiếu niên lắm lời bắt đầu niệm phép thì hành động của Sáng Thế cũng
được hoàn tất. Cậu một lần nữa nắm lấy tay Vân Linh Sam, kéo nàng chạy thật
nhanh về phía 3 hòn ngọc.

Con rắn vốn đang ẩn nấp đợi thời cơ thấy thế, liền lao về phía Sáng Thế.

Tất cả đã nằm trong dự liệu của cậu cho nên khi con rắn lao đến nơi thì một
cái lồng thổ nguyên tố cực kì rắn chắc trồi lên, ghim chặt con quái. Đúng lúc
đó phép thuật của gã thiếu niên cũng đã niệm xong, hắn nhắm chuẩn về phía cái
lồng.

Con rắn bị khống chế và tấn công cùng một lúc, nhất thời bị mất tập trung, nó
gào lên phẫn nộ khi tạm thời không thể phá lồng.

Tranh thủ thời gian, Sáng Thế bảo Vân Linh Sam chạy tới vặn chiếc ổ khóa không
tồn tại ở trong mồm con sư tử.

Nhờ chiếc kính phá huyễn thì lúc này nó đã xuất hiện trong tầm mắt của Vân
Linh Sam. Nàng xoay nó một trăm tám mươi độ.

Tuy chiếc lồng của Sáng Thế là được chuẩn bị sẵn, ngưng tụ toàn bộ Linh lực
của cậu nhưng chỉ trong giây lát, nó đã bị phá vỡ bởi con Mãng xà. Nếu không
có đòn tấn công quấy nhiễu của gã thanh niên thì có khi cái lồng còn không cầm
chân nổi nó.

Nhưng mà..

Trước khi con mãng xà kịp lao đến thì Vân Linh Sam đã kịp vặn xong chiếc ổ
khóa. Sáng Thế lúc này đã chạy đến một nơi xa thấy vậy, liền dùng dây leo kéo
nàng tới bên mình.

Một tia sáng rực rỡ lóe lên, con mãng xà bị tia sáng ấy nuốt chửng. Thay cho
con quái vật khủng khiếp là một chiếc rương báu xuất hiện.

Sáng Thế cắm cái thanh thủy tinh vào chiếc rương rồi ngoáy ngoáy.

Cạch.

Mở chiếc rương ra, một tấm Kim bài đã ở sẵn trong đó.

Đệ nhất Kim bài!

Trong con mắt ngơ ngác của hai người còn lại, Sáng Thế giơ cao tấm Kim bài như
thể đang khoe khoang với những khán giả đang ngồi theo dõi trực tiếp.

“WOWWWWWWWW”

“Hắn.. hắn hình như là tên quán quân của Đông hải.”

“Có thể có chuyện ấy ư? Song quán quân…”

Cả hội trường như nổ tung.

Trong khi đó, vẫn tại cái mật thất cuối cùng của ải số 15.

Ba người vẫn chưa bị truyền tống đi ra dù trò chơi đã bị hoàn thành.

Vân Linh Sam và gã thiếu niên vẫn còn đang ngơ ngác vì cái mức độ hư cấu của
những gì vừa xảy ra. Tuy nhiên Sáng Thế không cho họ cơ hội được thở dốc, cậu
nói:

“Ngươi, mau lại đây.”

Dĩ nhiên lời này là dành cho gã thanh niên.

Gã thanh niên nuốt nước bọt “ực” một cái. Gương mắt hắn hớn hở như thể đang
hiểu nhầm cái gì.

“Cho ta hả?”

“Cho cái đầu ngươi ấy. Mau đặt tay lên trên ngọc trụ này.”
Sáng Thế cất cái Kim bài đang bị gã thanh niên thèm nhỏ dãi vào trong túi, rồi
chỉ chỉ tay vào hòn ngọc đầu tiên.

Như vậy, lần lượt gã thanh niên, Sáng Thế và Vân Linh Sam lần lượt đặt tay lên
hòn ngọc.

Đúng như dự đoán của cậu, cả ba ngay lập tức bị truyền tống đi một nơi khác.

Ba căn phòng ải 12,13,14.

Khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt ba người. Vì trước đó họ đã từng nhìn
thấy những ải này rồi ( gã thiếu niên là 12 còn Vân Linh Sam là 14 ), Sáng Thế
hack map xuyên cả 3 ải nên dĩ nhiên là đã nhìn qua ải số 13.

Chỉ là hiện tại trong khung cảnh đó xuất hiện thêm một cái cửa. Một cánh cửa
mà qua Kính phá huyễn, Sáng Thế đã thấy nó ở đó ngay từ đầu nhưng vì không có
chìa khóa, cậu không có cách nào mở chúng ra.

Hiện tại chúng đã bị tự động mở. Thì ra đó là một loại cơ quan sử dụng năng
lượng và tín hiệu để mở khóa chứ không phải dùng chìa khóa – Sáng Thế cảm
thán.

Từ tốn vào chậm rãi bước vào trong bí cảnh đằng sau cánh cửa, cậu từ từ nâng
sự cảnh giác của mình lên.

Tuy nhiên, cái plotwist kinh khủng mà Sáng Thế mường tượng đến đã không xảy
ra. Phía sau cảnh cửa là vô số phần thưởng mà cậu đáng được nhận khi hoàn
thành trò chơi này. Tương tự với Vân Linh Sam và gã thanh niên.

Cả ba không biết, ở các ải trước từ 11 xuống 1, các cánh cửa bí ẩn lần lượt
được mở ra. Trong đó cũng có kha khá quà tặng. Nhưng dĩ nhiên là việc lấy
chúng không yên bình như ở ba tầng 12,13,14.

30 phút sau khi phần thưởng được phân phát. Pháo hoa chúc mừng được bắn rợp
trời! Các thí sinh tham gia Vượt Chướng Ngại Vật cuối cùng một lần nữa xuất
hiện tại quảng trường. Riêng Sáng Thế lại tiếp tục vinh dự đi đến đài quán
quân.

Khung cảnh của buổi tối ngày thứ 2 tiếp diễn. Có điều lần này sự náo nhiệt và
những tiếng hò reo, bao lời chúc mừng giòn giã vang lên đinh tai nhức óc phải
gấp mười lần tại sự kiện Đông Hải.

Dù sao đây cũng đã là ngày cuối cùng của Lễ hội. Thêm vào các hoạt động khác
đã bị hoàn thành. Cho nên Vượt Chướng Ngại Vật hoạt động khu là nơi tập trung
đông người nhất.

Từng cái tên thí sinh tham gia cũng được ban tổ chức ghi đè lên màn hình quang
ảnh khi họ di chuyển, có vẻ như là nhằm mục đích tạo điều kiện cho khán giả dễ
dàng thần tượng hóa một ai đó. Mà bây giờ thì…

“Sáng Thế, Sáng Thế, Sáng Thế!!!”

“Song quán quân, vô địch, vô địch, vô địch!!”

“Ngươi có thể tới lấy đời nữ nhi của ta ngay bây giờ…”

Cái tên Sáng Thế được in lên bầu trời, rực rỡ và tỏa sáng, một cách hoàn toàn
xứng đáng. Trong tâm trí của khán giả vẫn còn nhớ như in cảnh tưởng 3 người
chơi chiến đấu với quái vật.

Vì chính mình bị nhốt trong huyễn cảnh nên thiếu niên lắm lời không thể nhìn
thấy con quái thú. Nhưng mà lúc này đây…

“Vân Linh Sam, Linh Sam, Linh Sam!!!”

“Bằng Liệt, Bằng Liệt, Bằng Liệt!!”

Tên của hai người cũng được hò reo nhiệt không kém Sáng Thế. Rõ ràng, khán giả
sẽ không để những thí sinh tài năng bị tủi thân.

Trên bục nhận giải, Sáng Thế mỉm cười, gật đầu với Vân Linh Sam lúc này đang
đứng ở gần đó. Nàng cũng cười như thể muốn nói “ta chẳng hiểu chuyện gì vừa
xảy ra hết.”

Tất thảy, khi có sự tham gia của Sáng Thế, đều nhanh, gọn, nhẹ.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được cảm giác “không biết nói gì” của mấy người chơi
Đông Hải vào ngày hôm qua.

Theo lịch sử của Trạm Sơ thành. Sau khi Bích Thủy Ám Ma tộc bị Huy hoàng chi
quang của Long Hạo Thần chủ tịch Liên Bang thanh lọc, họ đang rời đến sinh
sống tại một vùng đất khác. Để lại con sông Bích Thủy và vùng đất màu mỡ cho
những người dân Trạm Sơ hiện tại.

Thế nhưng, cùng năm ấy có một con Quái Xà to lớn vô cùng xuất hiện ở vùng đất
này. Nó hoành hành ngang ngược, đi khắp nơi ăn thịt người dân, rồi còn độc
chiếm lưu vực sông Bích Thủy làm nơi tắm rửa. Nhân dân rất phẫn uất mà không
biết phải làm gì.

Rồi đến một ngày, có vị Kỵ sĩ lừng danh bước chân đến nơi đây. Ông không ưa
con quái vật này, bèn tiện tay đem bảo vật là một chiếc ổ xoay “vặn” một cái.
Lập tức, ánh sáng vàng kim thần thánh bao trùm cả mảnh đất mà bây giờ là thành
Trạm Sơ. Trong thứ ánh sáng thuần khiết ấy, con Mãng xà cuối cũng đã bị tịnh
hóa. ( nói nôm na là bị ăn nguyên quả beam ánh sáng AOE, chết mất xác).

Người dân tưởng nhớ công ơn của vị Kỵ sĩ không biết tên này, liền cẩn thận ghi
chép công lao của ông vào trong sách sử, hằng năm cúng bái, lập đền thờ. Tuy
nhiên sau đó thì vị Kỵ sĩ đó quay lại đạp cái đền thờ thành bụi và nói “ta còn
chưa chết”. Cho nên người dân nơi đây chỉ dám biết ơn ông bằng những hoạt động
tưởng niệm, đặc biệt là Lễ hội như thế này.

Ải cuối cùng của Vượt Chướng Ngại Vật không phụ lòng mong đợi của ban tổ chức,
đã đem đến một hiệu ứng tưởng niệm lịch sử vô cùng mạnh mẽ trong lòng người
dân. Hoạt động có ý nghĩa như thế nhưng tít đến tận năm nay “ải 15” mới được
phá. Thành ra công cuộc tưởng niệm, thu hút du khách qua hoạt động này của
thành Trạm Sơ bị chậm trễ những 3 năm.

Ban tổ chức khóc hết nước mắt. Ai cũng thầm cảm ơn vị thần Sáng Thế đang mang
đến tia hi vọng cho ngôi thành. Đồng thời mắng hết lời bọn thiếu niên ngốc
nghếch có ba cái hoạt động mèo cào dễ ợt mà cũng không hoàn thành được…


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #31