Vượt Chướng Ngại Vật Chặng Cuối Cùng (1)


Người đăng: namnocnam@

“Ngươi.. ngươi... thuộc tính của ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Ngay cả lôi đình thuộc tính thiên tài như Vân Linh Sam cũng phải sửng sốt.

“Ngũ hành”.
Sáng Thế bình thản nói một câu như vậy.

Sau đấy cậu còn thì thầm thêm “không biết có phải không nữa” nhưng nàng hoàn
toàn không để ý.

Hai chữ “Ngũ hành” đã làm Vân Linh Sam bị choáng ngợp.

Người bình thường chỉ có một thuộc tính. Mà thuộc tính thường gặp nhất trên
Thánh Ma đại lục chính là Quang minh. Không biết có phải do ảnh hưởng từ thời
đại Hắc Ám không nhưng Quang Minh thuộc tính thực sự đã chiếm một vị trí chủ
đạo trên toàn thế giới, nhất là trong cuộc chiến tranh giành độc lập cùng với
Ma tộc…

Về các nguyên tố khác, hầu hết mọi người đều có cho mình một thuộc tính trong
Ngũ hành. Lôi đình của Vân Linh Sam hay Hỗn độn của Tĩnh Nhi đều đã rất đặc
biệt.

Một vài trường hợp hiếm khác có cho mình song nguyên tố đều là những người có
cơ thể bị biến dị. Trong hầu hết các trường hợp, người này sẽ bị bệnh bẩm sinh
do thân thể bị khiếm khuyết hoặc thừa ra cái gì đó. Cũng có những người may
mắn, thể trạng bình thường thì song nguyên tố thực sự là một lợi thế cực kì
lớn trên con đường tu luyện của họ.

Còn Sáng Thế đây… Vân Linh Sam đột nhiên nhớ lại cái lời nhận xét “Phân điện
này toàn những người đặc biệt” của mình, thầm thấy buồn cười.

Hóa ra cái tên đặc biệt nhất luôn đứng trước mặt mình.

“Ngươi có thiên phú quá mạnh.”
Nàng chỉ có thể thốt ra một câu như thế.

Mọi thứ, về Ngũ hành thể, về Năng lượng thể. Có cái nào không trợ giúp cực lớn
cho việc tu luyện? Mặc dù hiện nay chính Sáng Thế cũng chưa khai phá hết tiềm
năng của chúng, vẫn còn rất nhiều yếu tố rủi ro và bất định. Thế nhưng, sự
thật rằng xuất phát điểm của cậu hơn xa những người khác là không thể chối
cãi.

Mà, đối mặt với sự sửng sốt của Vân Linh Sam, Sáng Thế chỉ mìm cười:

“Thiên phú mạnh chưa hẳn đã là chuyện tốt. Ta ngược lại thấy tự hào về định
hướng tư duy của mình hơn.”

Câu nói thành tâm của cậu như làm Vân Linh Sam tỉnh lại trong cơn mê mẩn. Nàng
nhắm mắt, bĩu môi:

“Không hiểu nổi ngươi.”

“Ta nhiều khi cũng chẳng hiểu chính mình.”
Sáng Thế gật gật, bộ dáng vô tội.

Vốn đang bị sốc, Vân Linh Sam nghe cậu nói thế thì bật cười.

Sáng Thế cũng cười một cách thư giãn, hai lọn tóc màu lục ngọc của cậu rủ
xuống một chút khi cậu nghiêng người, để lộ ra một phần góc cạnh của gương mặt
tràn đây sức sống.

Đây là lần đầu tiên cậu để lộ ra Ngũ hành thuộc tính. Mà hiện tại xem ra tình
hình cũng không tệ lắm. Định lực của Vân Linh Sam rất cao, không phụ sự tin
tưởng của cậu.

Nhờ sự hợp sức của cả hai người, chiếc Truyền tống trận đơn giản cuối cùng
cũng được thành công làm ra.

Một lần nữa, Sáng Thế thấy mình rất may vì có Ngũ hành thể.

Cậu đã tính toán ngay từ đầu rằng rất có thể mình sẽ phải đi kiếm lại từng
nguyên liệu một ở các ải trước bằng cách bỏ cuộc 1 lần nếu không có cách hack
ra tài liệu như thế này. Nhưng như thế sẽ tốn kha khá thời gian và bản thân
cậu cũng chưa biết chắc chắn vị trí của chúng để mà đi tìm.

Lần đầu tiên sử dụng truyền tống trận do mình tự dựng nên, cảm giác của Sáng
Thế là… hơi choáng váng.

Rõ ràng, những nguyên liệu được sử dụng để cấu thành truyền tống trận không đủ
bền vững để giữ cho nó được ổn định dù đây chỉ là một trận pháp cực kì đơn
giản và yếu. Vì vậy nên trong quá trình dịch chuyển cả hai người phải chịu một
số triệu chứng phụ tương tự như là say tàu xe, say sóng…

Vất vả chống chọi lại cơn buồn lol, Sáng Thế cuối cùng cũng đến được ải tiếp
theo. Trong cơn say, cậu còn cảm nhận được sự hiện diện của Vân Linh Sam ở bên
mình đã biến mất.

Quả như anh nhân viên đã nói, từ ải 11 trở đi thì việc tổ đội là bị cấm và
điều đó cũng hợp lí thôi khi mà chức vô địch chỉ có một.

Mà, tuy cậu đã chào tạm biệt các kiểu với Vân Linh Sam từ trước nhưng đến lúc
nàng biến mất thì trong cậu vẫn xuất hiện cảm giác hơi cô đơn.

Cũng có thể đó là nỗi sợ… Sáng Thế không biết nữa. 10 ải vừa rồi mài mòn kha
khá tinh thần lực của cậu và cùng lúc phá chúng thì cậu cũng dựa dẫm vào việc
có Vân Linh Sam ở bên cạnh khá nhiều. Ví dụ như là, cậu không lo bị đánh lén
đằng sau lưng khi đang thực hiện kế hoạch vì đã có nàng trợ giúp, hay nếu
cường độ Linh lực của cậu không đủ thì nàng có thể lập tức bù vào… vv…

Cho nên khi không có Vân Linh Sam thì cậu sẽ phải xử lí chầm chậm lại và suy
nghĩ mọi việc thấu đáo hơn ( lol tuy là tác giả nhưng tui cũng chỉ vừa mới
nhận ra là rất có khả năng, nhân vật chính của chúng ta phá ải nhanh hơn một
chút chỉ vì muốn thể hiện với gái, cũng có thể là không phải… e hèm, dạo này
bàng thoại của tác giả kiểu này hơi nhiều, xin lỗi nghen! Nhân vật chính tốt
hơn xa so với những gì tác giả nghĩ xấu về…).

Sáng Thế đeo Kính phá huyễn lên, vì chỉ là một tấm kính được phù trận văn lên
nên cậu phải dùng thêm Thủy nguyên tố dẻo để “gắn nó lên mặt”. Kiểu như mắt
kính là không có gọng kính ấy, Sáng Thế tự chế ra một cái gọng kính và rồi đeo
cả cái kính lên.

Cho đến bây giờ thì việc này chưa có hiệu quả lắm, nhưng cậu nghĩ đề phòng thì
vẫn tốt hơn vì sẽ có nhiều trường hợp cậu cần dùng đến cả hai tay mà ứng phó (
không rảnh tay để mà cầm Kính phá huyễn).

Ải 11 tiêu tốn không nhiều thời gian của Sáng Thế lắm, nó chỉ là một hầm ngục
tròn, nói chính xác hơn là một căn phòng tối, hình tròn, rỗng sâu về bên dưới.
Sau khi quan sát kĩ thì cậu cũng tìm được một cái cửa nhỏ vừa đủ để đi qua tại
phía trên cao, nơi mà ban tổ chức tính toán chắc chắn sẽ cần khả năng phi hành
để bay đến.

Điều Sáng Thế quan tâm không phải là kĩ năng phi hành mà là các đồ vật trong
phòng. Cậu lục tìm từng ngõ ngách xem có vật phẩm ẩn nào không, cuối cùng tìm
được một chiếc đũa thủy tinh lóng lánh ở ngay trên mặt đất. Nói là lóng lánh
thế nhưng phải đến khi chạm được ải tiếp theo cậu mới biết nó lấp lánh vì ở ải
trước đó thì hầm ngục khá là tối, sự đặc biệt của chiếc đũa ( nói đúng hơn là
một thanh thủy tinh nhỏ) bị che đi bởi màn đêm.

Lượm xong thanh thủy tinh *có vẻ đặc biệt và chạy quanh quanh vài vòng nữa.
Sáng Thế quyết định di chuyển đến ải tiếp theo bằng Thổ và Mộc nguyên tố.
Chẳng có gì khó hiểu khi 2 nguyên tố này đủ sức giúp cậu leo trèo. Khi lên đến
nơi, cậu không vội bước qua cánh cửa ngay mà còn dò xét xung quanh thêm một
chút nữa vì đây là một hầm ngục hình tròn. Cuối cùng cậu phát hiện thêm 2 cánh
cửa nữa giống thế, tổng cộng là 3 cái.

Bóng tối trong hầm ngục có lẽ là trở ngại lớn nhất che dấu nhiều thứ trong màn
đêm hắc ám của nó. Sáng Thế sau khi nhận ra có đến 3 cánh cửa thì không vội đi
vào mà lại dùng dây leo để đu tiếp lên trên cao hơn. Cuối cùng, khi cậu chạm
tới đỉnh của hầm ngục thì phát hiện ra: nơi này chính là giao điểm của ba ải
khác: 12,13,14.

Khung cảnh của căn phòng vốn dĩ Sáng Thế định bước vào nếu không kiểm tra kĩ
càng các cánh cửa khác tại căn hầm ngục tối là một mảng dung nham chằng chịt.
Nhờ Kính phá huyễn mà cậu biết nó chỉ là giả thôi nhưng thực tế vẫn có một
trận pháp nào đó có khả năng làm thí sinh bị thương đủ để bị đá ra bên ngoài,
mất một “mạng”. Cậu tin rằng ải dung nham mà cậu thấy chính là ải số 13 theo
như những gì cậu quan sát trên màn hình khán giả.

Ải số 12 lại là một vùng đất, à không, vùng nước. Một cái hồ rộng đòi hòi
người chơi phải tìm được chìa khóa tới ải kế ở dưới đáy hồ.

Ải số 14 có vẻ còn khó hơn nữa, một vùng đất bị lôi đình bao phủ. Trong sấm
sét ngập trời, Sáng Thế bỗng nhận một bóng hình quen thuộc.

Vân Linh Sam đang ở đó, bằng một cách nào đó mà cậu cũng không hiểu nổi.

Theo góc quan sát hiện thời của Sáng Thế, xung quanh khu vực mà trung tâm là
căn hầm ngục tối hình trụ tròn đều thẳng đứng, ba phía là 3 ải 12,13,14 thì
không hề có ải 15 kế tiếp sau ải 14. Cậu suy nghĩ tới 2 khả năng:

Một là, ở ải 14 nơi mà có lôi đình rợp trời kia, có một truyền tống trận khác
giống như ải số 10.

Hai là, ở cả ba ải 12,13,14 đều có một truyền tống trận như thế, nó sẽ đưa ta
trực tiếp tới ải số 15.

Vốn Sáng Thế định bắt đầu từ ải số 12 vì cậu không muốn bỏ lỡ một thứ gì hết.
Cứ chơi theo thứ tự là được. Nhưng vì giờ có sự xuất hiện của Vân Linh Sam ở
ải số 14 nên cậu đành bỏ kế hoạch ban đầu mà lao sang khu vực đầy sấm sét.

Vì đã đứng ở trên quan sát một hồi khá lâu nên Sáng Thế nắm khá rõ cách vận
hành của ải này. Vừa hét lớn với Vân Linh Sam, cậu vừa chạy xồng xộc tới:

“Dẫn điện đánh vào cái vòng xoay ở đằng kia kìa.”

“Đằng kia kìa” mà cậu nói đến là nơi đặt một chiếc vòng sắt to tướng, thỉnh
thoảng lại xoay một nửa vòng về một phía, sau đó bắt đầu xoay ngược lại một
nửa vòng về phía khác.

Vân Linh Sam dĩ nhiên đã để ý tới chiếc vòng đó từ sớm. Tuy nhiên vì nó quá to
và dễ thu hút ánh nhìn, cộng thêm chẳng có lí do gì để nàng xài kĩ năng công
kích lên nó nên từ đầu nàng cho rằng đây là một vật trang trí tạo cảm giác
rùng rợn. ( Nghe có hơi ngớ ngẩn nhỉ, nhưng nhiều lúc vật to đùng cũng chỉ làm
đồ trang trí thôi).

Nghe được thanh âm của Sáng Thế, Vân Linh Sam không chần chừ lấy một giây vì
nàng khá là tin tưởng cậu. Dù các ải tiếp theo có phải tranh đấu với nhau thì
nàng cũng không cho rằng Sáng Thế sẽ dùng một cách bỉ ổi như thế để hại mình ở
ải này.

Bị lôi đình đánh vào, vòng quay “cạch cạch cạch” ba tiếng rồi “rầm”, nó gồng
hết sức quay được cả một vòng. Sau đó, nó bị gãy ra khỏi ổ trục quay.

Nhờ Kính phá huyễn, Sáng Thế biết cảnh tưởng này chỉ là giả thôi, tuy nhiên
tiếp sau đó việc cậu và Vân Linh Sam bị hút vào trong một vòng xoáy bằng gió
rất lớn là sự thật. Nó đến từ phía sau chỗ đặt vòng quay mà bây giờ đang lăn
lông lốc ở nơi nào đó.

Đến khi tỉnh lại thì nhìn khung cảnh xung quanh, Sáng Thế biết mình đang không
ở bất kì ải nào trong các ải trước 14.

Cùng tỉnh lại với cậu có Vân Linh Sam.

Và trên tay hai người đều có một sợi dây thừng. Đương nhiên không phải Sáng
Thế đang cầm nó, mà cậu bị trói bởi nó.

Trước mặt cả hai là một bóng người khác.

“Chúc mừng hai ngươi đã đến được đây với ta… để nộp mạng”.
Giọng nói của hắn the thé, một thanh âm điển hình cho lứa tuổi chưa dậy thì.

Nó khác hẳn với thanh âm dễ nghe thường ngày được phát ra bởi Sáng Thế.

Nếu so sánh thì ai cũng buộc phải nhận xét rằng giọng của gã thiếu niên trước
mặt bọn Vân Linh Sam không bằng vịt đực khi so với chất giọng ngọt ngào và lôi
cuốn của Sáng Thế.

Tuy vậy nhưng hai người không rảnh để ý đến việc đó.

“Hả? Ngươi hình như là tên quán quân của Đông Hải. Đã có đệ nhị Kim bài rồi mà
còn ham hố đến đây thi nữa, đúng là tham. Hê…”
Gã vẫn tiếp tục lải nhải.

Xoẹt.

Bằng một lưỡi dao Kim nguyên tố sắc bén, Sáng Thế cứa đứt sợi dây đang trói
hai tay mình ra rồi quăng con dao qua cho Vân Linh Sam. Kĩ năng quăng ném của
cậu thì không cần phải nói, là chuẩn 5 sao quốc tế. Nàng sau khi nhận được con
dao từ Sáng Thế cũng bắt đầu cứa..

Cùng lúc đó, Sáng Thế xài Thổ nguyên tố để gây ra một trấn độc nhè nhẹ dưới
chân gã thanh niên, rồi gieo mình phóng người về phía gã nhằm tiếp cận, cuối
cùng là một đòn trói bằng dây leo hệ Mộc.

Vì nơi đây có [ Đất ] nên Thổ nguyên tố của Sáng Thế có thể cộng hưởng, tầm
kích hoạt khá xa nhưng mấy cái dây leo của cậu thì không được như thế, do đó
cậu phải nhanh chóng dùng thể thuật tiếp cận. Cậu cũng khá chắc là tu vi của
mình so ra không thể bằng được với đối phương. Nếu đối đầu trực diện tỉ lệ
thua là 90%.

Dù sao thì, chuỗi combo của Sáng Thế tỏ ra cực kì hiệu quả khi đối đầu với tên
lắm mồm này. Trong chưa đến 3 giây, khi Vân Linh Sam vừa thành công cởi trói,
gã thiếu niên đã bị cậu khống chế.

“Ô hay, nhanh thế!”
Vân Linh Sam khen.

Sáng Thế không để ý lời khen mà nàng dành cho mình, chỉ nhìn gã thiếu niên,
nói:

“Ngươi đến đây lâu chưa?”

“Việc gì ta phải nói. Ta..”

Bụp.

Một hít giữa bụng.

Không biết có phải do tên này nói quá nhiều không, hay là do hắn đến được đây
trước mà Sáng Thế rất không bằng lòng với hắn.

“Ta sẽ báo ban tổ chức rằng các ngươi hành hạ t…”

Chát.

Một tát giữa mồm. Tát xong Sáng Thế còn phải kiếm một cái khăn giấy từ trong
Nhẫn trữ vật ra để mà lau tay.

Rõ rồi, hẳn là do cái bầu không khí mà tên này tạo ra. Nó cho người ta cái cảm
giác như kiểu “ê này đánh tao đi, hehe lêu lêu”. Ngay cả người có định lực cao
như Sáng Thế cũng không kiềm chế được. Vân Linh Sam ở một bên còn suýt bật
cười ra tiếng.

“Được rồi. Ta nói, ta nói..”
Thiếu niên cringe van xin.
“Có điều sau đó các ngươi phải chia cho ta phần thưởng phụ nếu có, được
không?”

Lần này Sáng Thế không định đánh gã nữa khi bầu không khí nghiêm túc đã trở
lại thế chỗ cho cái “ê này đánh tao đi, hehe lêu lêu”. Cậu suy nghĩ lướt qua
điều gì đó rồi nói: “Bọn ta chia nhau trước, xong mới đến lượt ngươi.”

Ngay trước khi gã thiếu niên định nói điều gì đó dại dột thì hắn bắt gặp ánh
mắt của Sáng Thế. Lời mà hắn vốn định nói bị nuốt vào trong, thay vào đó:

“Đ-được.”

Rồi gã nói tiếp luôn:

“Ta đến hầm ngục tối trước các ngươi lâu rồi. Phải mất rất lâu ta mới vượt qua
được cơn hoảng loạn và tìm thấy cánh cửa dẫn đến tầng 12…”

Nghe lời thiếu niên nói, Vân Linh Sam trợn tròn mắt vì không hiểu chuyện gì đã
xảy ra nhưng Sáng Thế ra hiệu cho nàng “từ từ bình tĩnh đừng nói gì hết”.

“Vượt qua tầng 12, ta đến được đây luôn. Ngươi biết không, khi vượt qua tầng
12 ta…”

“Nói trọng điểm.”
Sáng Thế xiết gã thiếu niên chặt hơn bằng Mộc nguyên tố.

“Khụ.. được được. Ở tầng này đã một tiếng đồng hồ, ta nhận ra phải sử dụng đến
sức mạnh của 3 người mới có thể phá ải.”

“Các ngươi nhìn thấy 3 hòn ngọc màu trắng kia không?”
Gã chỉ tay về phía cuối căn phòng, nơi 3 hòn ngọc được đặt trên 3 trụ đá cao
bằng nửa người Sáng Thế. Phía trước ba hòn ngọc là một hình đầu sư tử rất to.

“Ta đã nghiên cứu kĩ ba cái ụ đó rồi. Mỗi cái ụ đó thực chất đều là một điểm
tiếp nhận Linh lực. Chỉ cần các ngươi rót đủ lượng Linh lực vào đó, tất sẽ có
một điều gì đó xảy ra.”


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #30