Người đăng: namnocnam@
“Suỵt… ta tìm ra cách để vượt qua ải này rồi.”
“what?”
…
Cuộc nói chuyện kết thúc bằng một tiếng ré lên đầy kinh ngạc của Vân Linh Sam.
Ở nhà, nàng tự nhận mình là thiên tài thông minh, ngộ tính cao nói 1 hiểu 2.
Dù không phải thiên tài nhất lưu thì cũng phải cỡ 1,5 lưu, thế nhưng mà…
Hình như cái sự thông minh của nàng không tồn tại ở nơi đây… Hoặc nói, có một
tên siêu cấp thông minh khác đang đứng cạnh nàng làm lu mờ đi sự thật đó.
Nàng bắt đầu hiểu tại sao đa số người chơi Đông Hải đều chạy lung tung như gà
vịt trong khi Sáng Thế chỉ một bước đi đã có thể về nước. Không phải bọn thiếu
niên 14,15 đó dốt, mà là cậu quá bá đạo.
“Chính Sáng Thế mới là người không bình thường ở đây.” Vân Linh Sam tự an ủi
mình bằng một câu như thế, nhưng rồi vẫn bị sự thật rằng nàng không nhanh trí
bằng Sáng Thế tiếp tục đeo bám. Nàng chỉ đành cười khổ.
Không bình thường thì sao chứ? Thông minh chính là thông minh. Có giỏi thì
ngươi hãy chứng minh mình thông minh hơn thằng nhóc 10 tuổi này?
Vân Linh Sam cười đến méo mặt. Dù suy nghĩ thế nào thì nàng cũng chẳng tìm ra
lí do để mình tiếp tục so đo cân não cùng với Sáng Thế.
Trong khi nàng đang suy nghĩ lung tung thì một bàn tay mềm mại bắt lấy tay
nàng.
“Hả?”
Phận là con gáiii, chưa một lần yêu aiii ~~~~
Thình thịch.
Mặt Vân Linh Sam đỏ bừng, xúc động muốn rụt tay lại thì bỗng cảm nhận được một
lực cố định mạnh mẽ. Nó đến từ bàn tay mềm mại ấy.
Sáng Thế không nói gì, hoàn cảnh không cho phép cậu nói chuyện nhưng tay cậu
vẫn giữ chặt lấy Vân Linh Sam. Nếu buông ra lúc này sẽ có tỉ lệ bị lạc.
Biết thế nhưng mà…
Nàng không thể kiềm chế run lên, hai má đỏ hồng. Nhịp tim nàng đập loạn hết cả
lên, như là con tim đang muốn biểu tình, tùy lúc đều có thể nhảy ra ngoài.
Vân Linh Sam, một thân nữ nhi hổ báo, có cá tính thế nhưng mà chưa nắm tay
người khác giới bao giờ… Đây là lần đầu tiên của nàng.
Với vẻ ngoài xinh đẹp, dáng hình dễ thương, đáng lí ra nàng phải bị vô số
thằng con trai tiếp cận và làm quen. Thế nhưng với tính cách cường bá và ương
ngạnh, chẳng có tên ngụy quân tử nào dám tiếp cận nàng. Nếu có ai đó là quân
tử chính hiệu, thì hắn đã không đi tiếp cận một tiểu nữ nhi chỉ mới 14…
Nào ngờ đâu khi lần đầu bị con trai nắm tay, nàng sẽ có cảm xúc tê dại như
thế. Chính nàng cũng không ngờ. Quả là, cương quá thì dễ gãy, ngoài cứng trong
mềm.
Vân Linh Sam xấu hổ đưa mắt nhìn Sáng Thế mấy lần, ánh mắt van xin “ngươi hãy
bỏ tay ra” nhưng cậu căn bản đang dồn hết sự tập trung vào việc qua ải, không
rảnh để ý nàng. Việc duy nhất Sáng Thế có thể làm cho Vân Linh Sam là nắm tay
nàng thật chặt, không buông tay nàng ra ( lol xD ).
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao mình lại đối với Sáng Thế cư xử nhẹ nhàng đến
vậy. Ở cậu cùng lúc có cả sự dễ thương của đứa trẻ lên 10, và sự sắc xảo của
bậc đại hiền giả. Vân Linh Sam không hề thấy bóng dáng của những tên con trai
đểu cáng khác trên người của Sáng Thế.
.. Nếu chỉ nắm một chút thôi thì… cũng được.
Đương nhiên Sáng Thế không nghe thấy như lời thì thầm đó. Bóng lưng cao ráo
của cậu vẫn tiếp tục che trước mặt Vân Linh Sam xuyên suốt con đường hắc ám.
Ở ải số 8, hai ngươi bị nhốt trong một mê cung tối đen. Bằng vào kim nguyên tố
lực dao động va chạm phát ra âm thanh tần số cao, kết hợp phương pháp loại trừ
theo nguyên lí dây ngắn, dây dài ( cái trò rút thăm ai rút phải dây ngắn thì
thua ấy, người chơi sẽ không biết đâu là dây ngắn, đâu là dây dài trừ khi được
“nhìn” vào bên trong, mà cách làm của Sáng Thế chính là “nhìn” mọi bức tường
xung quanh theo sự va đập của âm thanh ), Sáng Thế đã xác định được đường đúng
dẫn ra ngoài mê cung ( dù cũng tốn mất kha khá thời gian ). Cậu từng thử hàng
loạt các nguyên tố khác nhưng chỉ có Kim là áp dụng được, người thiết kế đã
chặn hết các tương tác nguyên tố bằng việc áp dụng một vài mẹo nào đó lên các
bức tường.
Ra khỏi ải số 8, Vân Linh Sam rút tay ra khỏi lòng bàn tay mạnh mẽ của Sáng
Thế với tốc độ ánh sáng làm cậu không biết có chuyện gì vừa xảy ra, cũng không
nhận ra được sự khác biệt so với trước đó. Trên đầu cậu xuất hiện một cái dấu
chấm hỏi.
Khung cảnh ải số 9 là một vườn cây. Tự hào là một dược sĩ có hiểu biết, Sáng
Thế nhanh chóng tìm ra vấn đề và cẩn thận chăm sóc các loài cây trong vườn.
Lập tức, hai người bị chuyển tới ải số 10. Cậu hơi buồn khi đoán được rằng
những cây con mà cậu vừa chăm sóc sẽ bị người thiết kế cho về trạng thái bị
bệnh như cũ.
Đồng thời, cậu cũng dần dần có khái niệm sơ qua và hiểu một ít râu ria mục
đích của hoạt động này: mọi nội dung của 15 ải đều nhằm tôn lên những giá trị
truyền thống của Trạm Sơ thành, tôn vinh và khắc ghi những điều tốt đẹp nhất
người dân ở đây đã từng làm được trong lịch sử.
Sáng Thế đến Trạm Sơ chưa bao lâu nhưng việc Lễ hội trong thành có một hoạt
động ý nghĩa nhằm khơi gợi lại lịch sử, đối với cậu thì nó rất hay và hoàn
toàn hợp lí. Bất giác, cậu cười tươi khi suy nghĩ những điều này.
Vân Linh Sam đi bên cạnh thấy được biểu cảm của Sáng Thế, trong lòng cũng có
chút gì đó vui vẻ trào dâng. Hiện tại, nàng không suy nghĩ những điều xa xôi
và trừu tượng như Sáng Thế. Nàng đang nghĩ về quy tắc của trò chơi “tổ đội tối
đa chỉ có thể duy trì đến hết ải thứ 10”.
“Đ-đến ải thứ 10 rồi. Nhanh thật đấy. Ngươi làm rất khá.”
Vân Linh Sam miễn cưỡng nói ra một câu như thế, với thái độ hào sảng chỉ bằng
một nửa như thường ngày.
Nào ngờ, Sáng Thế “đáp trả” lại bằng một đòn thính rất đậm ( dù không cố ý ):
“Sau ải này chúng ta phải tách riêng ra rồi. Ta có chút không muốn.”
“Kh-Không muốn gì chứ? Ta đi cùng cũng đâu có giúp gì được cho ngươi.”
“Không đúng đâu. 6 ải đầu nếu không có sự trợ giúp của ngươi thì ta khó mà
thực hiện những cách đó được.”
Sáng Thế lắc đầu, rồi nhìn Vân Linh Sam, cười tỏa nắng:
“Ta thích đi cùng với ngươi lắm đấy. Hãy cùng nhau vượt qua ải này nào.”
Vân Linh Sam không nói gì. Nàng quay mặt đi, ra hiệu “ờ”.
Giơ tay gãi gãi đầu, Sáng Thế không biết mình đã làm gì sai để Vân Linh Sam
phải bày tỏ ra cái thái độ khiếm nhã như thế. Bất đắc dĩ thở dài, cậu đành
quay lại tập trung vào việc phá ải.
Nửa tiếng tiếp tục trôi qua, hơn nửa buổi sáng đã bị hai người Sáng Thế dùng
để chơi Vượt Chướng Ngại Vật. Bây giờ cả hai đang ở ải số 10 trên tổng số 15
ải của trò chơi.
Căn phòng mà họ đang ở khá là hẹp để được gọi là một “ải”. Sáng Thế đoán là sẽ
có nhiều phòng như thế này cùng được gọi là “ải số 10”, thậm chí để tránh tình
trạng quá tải thì rất có thể “ải số 10” đối với từng loại tổ đội khác nhau sẽ
là khác nhau, cậu không thể xác nhận được điều đó. Tuy nhiên, dù nó có giống
nhau hay là khác nhau thì Sáng Thế vẫn biết chắc chắn: độ khó ải 10 rất cao.
Đã 30 phút kể từ khi hai người bước vào căn phòng này. Không có một manh mối
gì cho thấy “đây là đường đi đến ải tiếp theo”. Ải này giống như một căn phòng
không có lối thoát, không có cửa ra vào. Dưới chân được lát đá mịn, bốn phía
là tường gạch, đèn treo tường tỏa ra ánh sáng trắng sáng trưng, và nó cũng khá
thoáng khí so với việc bản thân là một căn phòng kín ( Sáng Thế đã từng dùng
Kính phá huyễn lão giả đưa cho để xem có huyễn thuật nào được bày bố trong đây
không nhưng không có ). Việc thoáng khí của căn phòng hẳn là nhờ một loại ma
pháp phụ trợ nào đó của ban tổ chức để tránh thí sinh bị ngạt.
Trong phòng có một chiếc bàn, 2 cái ghế ( đây là nguyên nhân chính khiến Sáng
Thế nghi ngờ có phải mỗi loại tổ đội lại được sắp xếp cho một loại “ải số 10”
khác nhau hay không ) và một tủ sách. Ngoài ra ở đây còn có các vật dụng khác
nằm rải rác khắp căn phòng, “hẳn là sẽ hữu dụng về sau” nên sau khi cả hai xem
xong, Sáng Thế thu chúng vào Nhẫn trữ vật.
Mọi chuyện dường như đang lâm vào bế tắc cho đến khi Vân Linh Sam nói: “Đây là
cái gì?” và đưa cho Sáng Thế xem một trang sách trong một cuốn sách.
“Một mô hình truyền tống trận.”
Cậu nhận ra ngay.
“Rất đáng nghi phải không?”
Vân Linh Sam không hỏi kiểu “chỗ X này rất đáng nghi phải không” mà là một câu
hỏi trực tiếp.
Sáng Thế không quan tâm liệu đây có phải bài test IQ nho nhỏ của nàng không,
hay là có ý gì khác, cậu chỉ trả lời bằng một câu khẳng định với giọng điệu
hơi kiễng lên một chút ở cuối câu như thể đây là một câu hỏi, với ý muốn xác
nhận xem cả hai có phải đang nói về cùng một điều hay không:
“Ừm. Không những là một bản vẽ truyền tống trận hoàn chỉnh mà trên nó còn có
sẵn một tọa độ?”
“Ta nghĩ đây chính là tọa độ của ải tiếp theo.”
Câu nói của Vân Linh Sam đã xác nhận nghi vấn của cậu.
“Vấn đề là, làm sao bày ra được truyền tống trận này? Chúng ta không có đủ
nguyên vật liệu.”
Nghe thế, Sáng Thế mỉm cười:
“Có đây.”
Rồi đột nhiên, trên tay cậu xuất hiện rất nhiều thứ.
Từng cái từng cái nguyên liệu bố trận đều được Sáng Thế khéo léo dùng Ngũ hành
nắn thành, vì có chung nguồn gốc nên chúng phối hợp với nhau hết sức hoàn mĩ.
Đổi lại là một Trận pháp sư khác, có thể hoàn mĩ dung hợp các nguyên liệu là
một chuyện, tính ăn ý của các tài liệu đó có đạt chuẩn không lại là chuyện
khác.
Cuối cùng, trước con mắt kinh ngạc của Vân Linh Sam, vô số nguyên liệu cần
thiết dựa theo bản vẽ đều được Sáng Thế chế tạo ra. Tuy chúng chỉ là những tài
liệu cấp thấp do cường độ Linh lực của cậu có hạn, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã
đủ để cả hai xây nên một Truyền tống trận đơn giản như thế này rồi.
“Ngươi.. ngươi... thuộc tính của ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Ngay cả lôi đình thuộc tính thiên tài như Vân Linh Sam cũng phải sửng sốt.
“Ngũ hành”
...