Đông Hải Cố Sự


Người đăng: namnocnam@

“Nó là một trong những thứ các ngươi buộc phải tìm được ở 7 tầng đầu nếu muốn
đi được đến cuối.”
Lão giả chỉ để lại một câu như thế rồi đi mất.

Vân Linh Sam rất ngạc nhiên: “Hình như chúng ta vừa may mắn lụm được một vật
phẩm sự kiện.”

“Ừm.”

Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao mỗi người lại có tới 3 “mạng” để chơi trò này.

Người thiết kế hoạt động thực ra không quá ác, giấu một vật phẩm quan trọng
như thế rất kĩ ở 7 tầng đầu nhưng vẫn cho người ta cơ hội quay lại lấy.

Thường thì người chơi thất bại ở một ải nào đó sẽ bị đẩy ra và phải bắt đầu
lại từ ải 1. Nhưng những người chơi cẩn thận sẽ không để mình bị đẩy ra dễ
dàng như thế.

Nhiều người ở các ải cao sau khi đã thử hết mọi cách mà không được liền chán
nản bỏ cuộc thay vì chơi lại các ải cũ dù vẫn còn lượt chơi. Một số ải thì có
công năng làm cho người chơi bị thất bại ngay tức thì…

Nói chung là 15 ải này theo dự đoán của Sáng Thế sẽ không quá khó, nhưng nó
đòi hỏi nhiều cơ duyên và năng lực ứng biến, tập trung để ý tình hình.

Ở 6 ải đầu, có thể nói là lỗi của cậu khi không thèm chơi mà chỉ dựa vào kinh
nghiệm của những người đi trước, do vậy mà hai người suýt chút nữa không tìm
ra được vật phẩm quan trọng này.

Dưới ánh mắt hả hê “thấy chưa hả” của Vân Linh Sam, Sáng Thế ho “khụ” một
tiếng rồi ra hiệu đi tiếp. Lão giả đó đã cho phép hai người trực tiếp thông
qua ải thứ 7.

Ải thứ 8 diễn ra ở một không gian nhỏ hơn nhiều.

Trên đường đi, Vân Linh Sam tò mò hỏi Sáng Thế:

“Ta cũng nghe qua qua rồi nhưng rốt cuộc ngươi làm thế nào để chiến thắng Đông
Hải được thế?

“Cả Đông Hải thực chất là một huyễn cảnh.”

Nghe Sáng Thế nói, nàng gật gù:

“Thì ra là vậy.”

“Ơ nhưng mà ngươi làm thế nào để thoát ra khỏi huyễn cảnh? Nghe nói toàn bộ
người chơi đều bị đưa tới Đông Hải.”
Sau đó lại có một tràng câu hỏi ập tới.

Sáng Thế không thấy phiền, dù sao hai người vẫn phải đi loanh quanh ở đây một
lúc để thông thạo địa hình, cậu đáp:

“Lúc ấy, mỗi người có 3 lượt tái sinh. Ta sử dụng năng lực đặc biệt của mình
để phán đoán ra huyễn cảnh và những “điểm đặc biệt”. Thực chất, điểm đặc biệt
chính là vị trí khởi đầu của 10 người chơi.”

“Ta biết là ban tổ chức sẽ không để thi sinh chịu điều gì đó quá ấm ức như là
“bị đánh hội đồng ở ngay điểm xuất phát” nên đã cố tình tự tử ở đó. Quả nhiên
sau khi bị huyễn cảnh đẩy ra thì ta lập tức được truyền tống tới bên một rương
báu.”

“Ngươi đang nói, điểm xuất phát dưới chân ngươi chính là một truyền tống
trận?”
Vân Linh Sam thắc mắc.
“Nhưng khi ở trong huyễn cảnh, tâm trí và cơ thể ngươi vốn tách rời, cho nên
khi bị đá ra khỏi huyễn cảnh thì sẽ phát hiện chân thân vẫn đang ngồi ở vị trí
cũ thôi, làm sao có thể có một truyền tống trận ở dưới chân?”

“Đó chính là điểm đặc biệt của Đông Hải. Toàn bộ người chơi đều được giữ quyền
điều khiển cơ thể dù một phần các giác quan đã bị nhốt trong huyễn cảnh.”

“Khi ta lặn xuống dưới nước, thực chất là ta bơi đến vị trí dưới mô đá khởi
đầu. Ta nhận ra dưới 10 mô đá đều có một truyền tống trận. Điều đã gợi ý cho
ta là 3 không gian chơi trong hoạt động này.”

“Không gian?”
Vân Linh Sam không hiểu.

“Ừm. Một trò chơi thì đương nhiên phải có không gian chơi và những người chơi
ở trong nó. Khi ta bước vào Đông Hải thì nhận thấy có ba không gian: không
trung, mặt biển và dưới nước.”

“Vì đã biết tất cả chỉ là huyễn cảnh nên ta chắc chắn cả ba không gian đó đều
không tồn tại. Thứ duy nhất tồn tại là tọa độ của người chơi, nói đơn giản là
nơi ngươi đang đứng.”

“Lí do ta lặn xuống thì cũng đơn giản thôi, ta muốn tự sát bằng cách chết
đuối, ta còn kết hợp nín thở để tăng mức độ nguy kịch. Nó là cách gây ít tổn
thương cho cơ thể nhất.”

“À…”
Nó không thâm và khó hiểu như Vân Linh Sam nghĩ.

Sáng Thế tiếp tục:

“Nhờ phân tích luật chơi, ta đã xác định được việc “tái sinh” là một cách nói
khác của “một lần nữa đi vào huyễn cảnh”. Hơn nữa vì cơ thể không bị mất kết
nối với thần trí nên ta chắc chắn cả Đông Hải thực ra là một rừng cây nào đó.
Nghe hơi mỉa mai nhỉ?”

“Sau khi tự sát thành công, bị truyền tống trực tiếp đến chỗ rương báu trong
một khu rừng, ta đã xác nhận dự đoán của mình là đúng. Chưa vội tái sinh, ta
lập tức dùng một ma pháp hệ thổ để dò xét chuyển động.. Quả nhiên 9 người chơi
còn lại đều ở trong rừng cây mà trong huyễn cảnh thì là một hòn đảo.”

“Tái sinh thành công, ta một lần nữa tự sát để dò tìm tương quan vị trí giữa
Đông Hải và rừng cây ở thực tại nhưng không được do không có vật gì làm mốc.
Những thứ ngươi để lại hoặc đánh dấu ở ngoài sẽ không xuất hiện trong huyễn
cảnh. Lúc đó, ta nhận ra những người chơi khác chính là những cột mốc tốt
nhất. Phần tiếp theo thì chắc ngươi tự đoán được rồi.”

“Ngươi xác định được Đông Hải ứng với phần nào của địa hình ngoài không gian
thực tế, rồi làm gì nữa?”

“Ta đoán. Đoán rằng Kim bài sẽ được giấu ở một nơi nào đó nằm giữa biển. Theo
cái cách mà trò chơi hoạt động, rõ ràng cần phải tìm ra một điểm dịch chuyển
khác để đến được với Kim bài.”

“Mà các điểm dịch chuyển, ngoài 10 mô đá khởi đầu và trên hòn đảo thì có nơi
nào giấu chúng được nữa. Chẳng lẽ ở giữa biển? Như thế khác nào bắt người chơi
mò kim đáy bể…”

“…Cho nên, dù mỗi lần tự sát ở mô đá ta đều bị truyền tống đi rất xa. Nhưng
sau khi xác định được vị trí tương quan giữa Đông Hải ảo và thực tế, ta đã tìm
lại về được 10 cổng dịch chuyển ở thực tại. Hóa ra bên cạnh chúng còn một điểm
dịch chuyển khác nữa, truyền tống trận thứ 11.”

“Nhờ vào cái truyền tống trận đặc biệt này, ta đến được một nơi ở trong rừng
cây. Sử dụng quyền tái sinh cuối cùng, ta chạy đến vị trí đối ứng với cái vị
trí bí ẩn trong rừng cây ở hòn đảo trong Đông Hải. Cuối cùng, ta đã tìm đến
được tấm Kim bài nhờ một truyền tống trận ẩn trên đảo.”

“Mà, nơi giấu kim bài không ngờ rằng lại ở xa tít tắp. Ta tự thấy mình rất may
mắn vì không đi lần mò từng chỗ một trong khu rừng thực tại để tìm kiếm.”

“Li kì vãi!”
Vân Linh Sam không nhịn được văng tục. Nàng đã nhịn không nói ra từ nãy đến
giờ rồi.
“Theo lời ngươi nói thì 9 người chơi kia chẳng khác gì đang chạy loanh quanh
không có mục tiêu cả, trong khi ngươi đã làm được cả tấn việc.”

“Ừ. Trò chơi này hết sức đặc thù. Không phải ai cũng có dũng khí hay mục đích
để tự sát, mà tự sát không đúng chỗ thì cũng không có hiệu quả.”
Sáng Thế gật đầu.

“Xem ra hai chữ “tái sinh” đã giúp ngươi rất nhiều nhỉ.”
Vân Linh Sam đã hiểu trọng điểm.

“Ừm.”

Sáng Thế nói rồi đột nhiên dừng bước.

“Sao thế?”
Tiếng của Vân Linh Sam truyền tới.

“Suyt. Từ bây giờ đừng nói gì hết, ta đã hiểu ra cách để qua ải này rồi.”
Sáng Thế đưa một ngón tay lên che miệng nàng, thấp giọng nói.

Tiếng hét kinh hoàng của người thiếu nữ vang vọng bản đồ ải số 8.


Lời tác giả: chỗ ta đang mưa, trời ơiiiiiii!!!!! Sợ quá đi mất. Mấy hôm trước
nhà ta đã bị sét đánh một lần, cháy hết 3 cái TV và vô số đồ điện tử khác.
Hiện tại sấm chấp đì đùm, sóng to gió lớn, ta không còn đủ tinh thần và trạng
thái để tiếp tục viết nữa, phải mau mau tắt máy, rút điện đi thôi... Mong mọi
người thông cảm vì cái chương siêu ngắn này.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #28