Huyễn Thuật Sư


Người đăng: namnocnam@

“A Sáng Thế..”
Một cô gái với dáng người săn chắc, nhanh nhẹn và gương mặt xinh xắn lên
tiếng.
“Chúc mừng ngươi nhé. Không ngờ ngươi lại đánh được ra cái chiến tích ghê
vậy.”

Là Vân Linh Sam.

Mới sáng ra hai người đã gặp mặt nhau ở trước cửa phòng. Ban đầu cả hai có hơi
chút lúng nhưng vì chủ đề nói chuyện của họ vốn có nhiều nên cũng chẳng ngại.

“Linh Sam cũng vậy. Chúc mừng ngươi.”
Sáng Thế cười tỏa nắng.
“Ta mới phải là người bất ngờ nè. Giờ mới biết là ngươi mạnh thế.”

Cậu chỉ nói sự thật. Không hề có chút nào nói quá trong ý tứ và cách diễn đạt
của cậu.

Khi mới đến đây, Sáng Thế đoán được rằng Vân Linh Sam là con của một đại nhân
vật nào đó muốn gửi gắm con mình nơi thôn quê để cải thiện tính tình của nàng.

Nhưng đến hôm qua cậu mới biết là Vân Linh Sam mạnh đến như vậy. Dù là cậu 4
năm nữa thì cũng chưa chắc có thể đánh lại nàng ở hiện tại.

Mà, đánh nhau vốn không phải lẽ sống của Sáng Thế, nên cậu mới thản nhiên như
thế khi nghĩ về thực lực của Vân Linh Sam.

“Lấy mạnh thắng yếu mà thôi, không có gì đáng tự hào.”
Vân Linh Sam lắc đầu. Rồi nàng lại cười nhí nhảnh:
“Có điều nếu ngươi tham gia lôi đài chiến cùng ta thì mọi thứ có lẽ sẽ vui hơn
chút”.

“Linh Sam đánh giá ta quá cao rồi. Nhìn vậy chứ ta chỉ là một Linh Tâm giả vừa
mới giác tỉnh 2 hôm trước thôi. Điều gì khiến ngươi cho rằng ta có thể lết đến
chỗ ngươi?”
Sáng Thế cười khổ.

Sự thật là vậy. Tuy cậu có một chút thiên phú về năng lượng, đặc biệt là khả
năng hóa giải nguyên tố siêu việt của Năng lượng thể. Nhưng đặt vào một trận
chiến dài hơi kéo dài 50 ván thì việc cậu có thể cố gắng được 5~10 trận đã là
một nghị lực phi thường.

“Bằng vào việc ngươi có thể dễ dàng hóa giải tổ hợp lôi đình – hỗn độn của ta
và Tĩnh Nhi một cách dễ dàng.”
Vân Linh Sam bĩu môi.
“Sao cũng được, đùa vậy thôi chứ ta đã nghe Tĩnh Nhi kể về việc ngươi muốn
khiêu chiến 3 hạng mục đứng đầu.”

“Cái gì mà ba hạng mục đứng đầu, chỉ là ba trò chơi không cần thiết phụ thuộc
vào sức mạnh chiến đấu thôi.”
Sáng Thế lắc lắc ngón tay, vội vàng sửa lại cho đúng.

Nghe vậy, Vân Linh Sam cười gian xảo:

“Vậy hôm nay ngươi sẽ tiếp tục chứ? Hay đã thỏa mãn vì tấm đệ nhị Kim bài
rồi?”

“Ta đang suy xét một chút có nên giựt hết tam đại hoạt động quán đệ nhất đầu
tiên quán quân không..”
Sáng Thể giả bộ đưa tay lên cắm vuốt vuốt, trào phúng.

Vân Linh Sam bật cười. “Không nghĩ tới vậy mà tên này còn có khiếu hài hước.”
( Lời TG: hài quá đi hahahaha… ).

Đưa tay lau lau nước mắt rỉ ra trong khi cười, nàng nín cười nói:

“Ta còn tưởng ngươi đi tìm những hoạt động dễ hơn để làm chứ.”

“Vụ tam chức quán quân chỉ là đùa thôi, nhưng 3 hoạt động này thì ta chắc chắn
sẽ tham gia hết. Ta đã nghiên cứu và suy nghĩ kĩ càng trước khi chọn ba hạng
mục này rồi.”
Sáng Thế cũng nán lại ý cười, nghiêm chỉnh nói.

“Được. Vậy có phiền không nếu ta đi cùng với ngươi? Ta vẫn còn một lần khiêu
chiến.”
Vân Linh Sam hồ hởi đề nghị.

Vẻ mặt nàng lúc này không giấu được sự “hehe ta sẽ thắng ngươi cho mà xem”.

“Được chứ.”
Sáng Thế cười khổ.
“Nhưng ta chuẩn bị đi đệ nhất hoạt động trước. Sẽ hơi khó một chút…”

“Yên tâm đi, có ta ở đây bảo kê thì chắc chán ngươi sẽ là kẻ bị loại cuối cùng
thôi.”
Cô gái cột tóc đuôi ngựa chống tay bên hông, giơ ngón cái, cười hì hì.

“…Let’s go”

~~~

Nắng mặt trời dịu nhẹ tưới lên làn da ngươi dân Trạm Sơ thành một phước lành
buổi sớm. Gió mùa thu đìu hiu mang theo hoa may và cỏ Kim Tuyết phương xa về
với ngôi thành.

UỲNHHHHHHH.

Cái sự nhẹ nhàng đó bị xé rách LIÊN TỤC bởi vô số người đi xem hội.

Tiếng hò hét vang lên không ngừng. Các thương nhân cười tươi như tết. Các bà
các cô thì thao hồ tán dóc, mua sắm. Cánh đàn ông đã thi đấu tửu lượng được
liên tục ba ngày…

Các hoạt động của Lễ hội đã bị người ta hoàn thành gần hết. Chỉ còn 10 cái kéo
dài đến tận hôm nay. Tuy vậy nhưng số người trẩy hội chỉ có tăng mà không
giảm.

Ngoài những người đang thăm quan giã ngoại, ngắm cảnh phong tình, giao lưu kết
bạn bốn phương thì số còn lại đều dồn hết vào xem 10 hoạt động cuối còn tiếp
diễn.

10 khu này trở nên chật kín. Quá tải người thực sự đã trở thành một vấn đề to
tổ trảng đối với Trạm Sơ thành.

Mà nhỏ hơn là đối với hai người bọn Sáng Thế.

Vốn cho rằng xuất phát từ sáng sớm là có thể né tình trạng quá tải nhưng bây
giờ cậu nhận ra là mình nhầm rồi.

Ai cũng có cùng suy nghĩ “đi sớm là sẽ bớt đông”. Đó là một trong những lí do
rất hợp lí để giải thích cho việc Vân Linh Sam bắt gặp Sáng Thế ở cửa phòng Kí
túc xá.

Kết quả là hai người phải chen lấn cực kì vất vả mới đến được quầy đăng kí của
hoạt động đệ nhất: Vượt Chướng Ngại Vật.

Cũng may là số lượng thí sinh dưới 15 tuổi không nhiều, không đông như lượng
người lớn đứng xem nên việc đăng kí trở nên khá dễ dàng.

“Xin chào, bọn ta muốn đăng kí dự thi Vượt Chướng Ngại Vật.”
Sáng Thế lễ phép nói.

Trước mặt cậu lúc này là một anh chàng nhân viên tiếp nhận đăng kí dáng người
khá cao, gầy, nhìn bề ngoài thì chắc là tầm 20,21 tuổi.

Sau khi đã lấy đầy đủ thông tin của cả hai, người nhân viên nhiệt tình nói:

“Xin hai vị chờ cho một lát. Trong khi chờ các vị có thể ghé qua các khu bán
hàng quanh đây mua nước giải khát và các loài quà khác. Đặc biệt, khi mua đồ
của Thiên Kinh phách mại đường trong ngày hôm nay, các vị sẽ được giảm giá tới
5%. Mấy khu vực quanh đây đều được tài trợ bởi Thiên Kinh phách mại đường, nếu
các vị báo danh một nhân viên nào đó như Tiên Lương tôi đây thì còn được giảm
thêm 2% nữa.”

“Bọn ta hiểu rồi. Làm phiền ngươi.”

Vân Linh Sam không có hứng thú với Thiên Kinh phách mại đường cho lắm. Còn
Sáng Thế thì vốn đã có ý định đi từ trước. Nhưng cậu không cho rằng những dịp
đông đúc như Lễ hội này phù hợp để đi mua sắm.

10 phút sau, Tiên Lương quay lại quầy với hai tấm thẻ dự thi trên tay. Hắn đưa
cho bọn Sáng Thế, nhanh nhảu nói:

“Vì đây là một hoạt động diễn ra liên tục nên các ngươi có thể ra vào bất cứ
lúc nào. Tuy nhiên, nếu đã thua cuộc quá 3 lần, thẻ dự thi của các ngươi sẽ tự
động bị vô hiệu và không thể tiếp tục sử dụng truyền tống trận đi vào bên
trong.”

“Người chơi có thể đi một mình hoặc lập thành tổ đội. Có các mức tổ đội là 2,6
và 12 người. Vượt Chướng Ngại Vật có tổng cộng 15 ải. Người chơi đi đội sẽ gặp
phải ải có mức độ khó cao hơn, và tổ đội cũng chỉ duy trì được đến trước ải
10.”

“Trong quá trình chơi, thí sinh có thể tùy ý sử dụng các loại bảo vật, thuốc
phụ trợ… Tuy nhiên ta khuyên các ngươi không nên dùng vì điều đó cũng làm tăng
mức độ khó của ải lên nhiều lần.”

“Đó là toàn bộ rồi. Cảm ơn hai vị đã lắng nghe.”

Sáng Thế và Vân Linh Sam gật đầu cảm ơn Tiên Lương rồi cùng nhau bước vào
truyền tống trận trong khu vực dành cho thí sinh ở gần đó.

Quang cảnh xung quanh ma pháp trận truyền tống khá giống với ở cái ở Đông Hải.
Sáng Thế tò mò không biết ai đã làm ra những thứ ảo diệu này.

Ầm.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Hai người Sáng Thế bị dịch chuyển đến một nơi khá tối sau tiếng nổ đó.

Đây là ải thứ nhất của Vượt Chướng Ngại Vật. Khi ở bên ngoài, Sáng Thế đã tập
trung quan sát hồi lâu trên màn hình quang ảnh. Có tổng cộng 15 cái màn hình.
Tuy nhiên vì chỉ là góc nhìn thứ 3, hơn nữa còn không có âm thanh, không thể
sờ mò nên có vô số điều không thể phóng đoán. Dù là Sáng Thế cũng không thể.
Nên cậu đành quan sát một lượt hết góc quay của 15 màn rồi tiến vào trò chơi.

Về cơ bản, Vượt Chướng Ngại Vật như một cái mê cung với 15 dạng địa hình. Hiện
tại có 221 người đang cùng chơi. Số lượng người còn bị kẹt ở ải 1 rất nhiều.
Lên ải tiếp theo thì có ít người hơn, ai tiếp theo nữa lại có ít người hơn
nữa…

Theo lẽ đó nên bản đồ của ải 1 rất rộng, ải 2 hẹp hơn một chút, ải 3…

Mục tiêu của người chơi là tìm cách lên được ải tiếp theo.

Mỗi năm nội dung ải của Vượt Chướng Ngại Vật lại có sự đổi khác nên không lo
người ta nghiên cứu nát cả hoạt động. Tuy nhiên vì đây đã là ngày thứ 3 nên
màn hình quang ảnh chiếu ải thứ 11 cũng đã xuất hiện bóng người…

Có nhiều thứ người đứng xem bên ngoài thấy rất rõ, nên không ít người ăn theo
cách chơi của những người đi trước. Nhưng cũng có những ải người xem chẳng
hiểu gì, giống như khi Sáng Thế hoàn thành Đông Hải vậy, thành ra không ai có
thể “ăn ké” được ải đó.

Sáng Thế không tự nhận là thông minh nhưng rõ ràng là cậu não to hơn người
nhiều người một chút. Cậu không hề sĩ diện hão mà lập tức làm theo cách làm
của những người chơi trước đó, nhanh chóng lên đến ải thứ 7.

Nói thẳng ra là cậu cũng ăn ké như bao người. Vân Linh Sam có hơi không thích
nhưng Sáng Thế chẳng để tâm mấy.

Trong số những ải hai người đã vượt qua thì có không ít là xử lí tình huống,
vượt qua cạm bẫy, hoàn thành xong sẽ được trực tiếp truyền tống đến ải kế. Số
lượng cạm bẫy và độ khó của tình huống rõ ràng tăng lên hơn một chút khi đi
hai người nhưng đối với sức mạnh của Vân Linh Sam cộng hướng dẫn chi tiết của
Sáng Thế thì chẳng là gì.

Khi lên đến tầng thứ 7, rốt cuộc hai người đã phải dừng lại. Hành trình ăn ké
đến đây là kết thúc. Sáng Thế đôi khi có cảm giác như ai đó cố tình ngăn chặn
việc ăn ké khi người chơi đã đi hết một nửa chặng đường.

Không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, cậu quan sát bốn phía.

Không gian xung quanh lúc này là một đồng có xanh rì, trải dài gần như vô tận.
Ai cũng biết điều đó là không thể vì không gian mỗi ải đều có hạn, càng lên
cao thì càng hẹp.

Huyễn thuật!

Không những là huyễn thuật, mà còn là một loại huyễn thuật rất quen thuộc.
Sáng Thế nghĩ.

“Có khi nào nó được tạo ra bởi cùng một người không?”
Cậu lẩm bẩm.

Vân Linh Sam đi bên cạnh thấy vậy hỏi:

“Ngươi nói gì đó?”

“Ta đang nghĩ, loại huyễn thuật này rất quen.”
Sáng Thế từ tốn giải thích.
“Ngươi biết không, khi ta tham gia Đông Hải, ta cũng phát hiện ra một loại
huyễn thuật mạnh như thế.”

“Ý ngươi là, những huyễn trận này do cùng một người làm ra?”
Vân Linh Sam hiểu ngay.

“Ừ. Và có lẽ người đó đang ở ngay đây, trực tiếp điều khiển lấy huyễn trận
này. Ta cảm nhận được một mối liên kết năng lượng trực tiếp duy trì lấy nó…”

Rồi không đợi Vân Linh Sam nêu cảm nghĩ, Sáng Thế nói lớn:

“Nếu người làm ra huyễn trận này có ở đó thì xin mời lên tiếng. Ta thấy rất
hứng thú với huyễn trận của ngươi.”

“Còn ta thì chẳng hứng thú gì với ngươi hết.”

Một lão giả hiện thân.

Lúc này ở góc nhìn của khán giả, chỉ thấy Sáng Thế nói gì đó rồi bỗng có một
lão già xuất hiện. Mọi người không cho rằng đó là một người chơi khác vì lão
ấy không dưới 15 tuổi.

Nhiều người nhận ra Sáng Thế thì biết là sắp có trò hay, bèn hô hào nhau ngó
vào xem. Nhất thời, cả một khu vực khán đài đều ngước lên màn hình quang ảnh
chiếu ải số 7.

“Ta thấy ý tưởng của lão rất hay, kết hợp giữa huyễn trận và truyền tống trận.
Có nhiều hiện tượng thú vị mà ta đọc sách cũng không thấy có.”
Sáng Thế cười giơ ngón tay cái.

Lão già không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nói:

“Ta biết ngươi có óc phán đoán và năng lực đặc biệt nào đó, nhưng rõ ràng
không phải năng lực Phá huyễn. Ngươi không phải người ta cần tìm.”

“He.. lão cần tìm một hạt giống tài năng có năng lực Huyễn thuật mà vẫn bố trí
cho người chơi bình thường hoàn thành được phần thi. Lão quả là có tâm đấy.”
Vân Linh Sam cũng giơ ngón tay cái rồi.

“Dù sao đây cũng là Lễ hội, ta chỉ tranh thủ chút thôi chứ cũng không hi vọng
nhiều. Về phần các ngươi, rất tốt, chỉ ra được sự có mặt của ta ở đây, vậy ta
sẽ cho các ngươi một phần thưởng.”

“Hả?”
Sáng Thế và Vân Linh Sam vui vẻ ngoài ý muốn.

Riêng Sáng Thế chỉ muốn gọi ông già dùng huyễn thuật ra để trò chuyện thôi,
không ngờ lại có thưởng.

“Cho các ngươi cái này.”

Lão già đưa cho mỗi người bọn Vân Linh Sam một chiếc kính.

“Đây là kính của ta. Nó có khả năng nhìn xuyên ảo thuật cấp 5 trở xuống. Tuy
nhiên vì là kính của ta nên đương nhiên có thể nhìn xuyên ảo thuật của ta.”

Sáng Thế kinh ngạc. Cậu đã đọc rất nhiều sách về mê thuật, huyễn thuật và ảo
thuật các loại, biết rõ độ khó khi thực hiện chúng. Vậy mà tấm kính nhìn tưởng
là đơn giản này lại có thể nhìn xuyên mọi loại ảo thuật dưới cấp 5, có thể nói
lên rằng nó mạnh đến kinh người.

Chưa kể, nó còn có khả năng nhìn xuyên ảo thuật của lão giả này. Chỉ một vài
câu từ thôi, lão cũng không có ý định khoe khoang gì hết nhưng Sáng Thế nhận
ra được một thông tin trong đó: lão là một huyễn thuật sư ít nhất là cấp 6.

Trạm Sơ thành nổi tiếng vì giao thương buôn bán và các sản phẩm công nghệ.
Việc một huyễn thuật sư mạnh mẽ như thế này xuất hiện ở đây chẳng logic gì cả.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #27