Tiệm Thuốc Nhỏ Bị Tấn Công


Người đăng: namnocnam@

Khi Sáng Thế đùng một cái tỏa sáng tại Lễ hội năm nay thì trời đã sập tối. Cậu
quyết định đi về Kí túc xá.

May là trên đường không có ai nhận ra cậu, Sáng Thế thầm cảm ơn người nào đó
chế tác ra tấm Kim bài, nó chỉ in tên quán quân lên bầu trời thôi, không có
khuôn mặt.

Dù là thế thì vẫn có vô số người từ khu vực Đông Hải ở phía đông của thành đến
tận khu trung tâm nhận ra cậu.

“Nổi tiếng thật đau đầu a...”
Sáng Thế thở dài.

Về Phân điện, cậu ghé qua căng tin một chút rồi về phòng.

Ăn uống, tắm rửa, chăm sóc cây kiểng, nghỉ ngơi, đọc sách, tu luyện. Chúng
ngốn của cậu thời gian buổi chiều còn lại.

Sáng Thế đã lo rằng 3 hoạt động cuối sẽ tốn nhiều thời gian để chơi giống như
Lôi đài chiến. Đến tận lúc được Tĩnh Nhi giải thích cậu mới chợt nhận ra là
“Dù sao đây cũng chỉ là các hoạt động trong một Lễ hội 3 ngày thôi mà, làm sao
có thể quá dài.”

Cho nên bây giờ cậu còn thừa khá nhiều thời gian buổi tối của ngày thứ 2. Cậu
quyết định ra ngoài đi dạo thêm chút nữa… tắm hai lần cũng không phải là không
thể.

Về Tĩnh Nhi thì sau khi xem Sáng Thế biểu hiện xuất sắc bất ngờ xong thì đã
chạy tới chúc mừng vài câu rồi vọt đi mất. Nàng chỉ nói là “đi gặp một người
bạn” và không giải thích gì thêm. Có vẻ như quan hệ “tạm thời thân thiết” giữa
Sáng Thế và Tĩnh Nhi chưa đủ để nàng chia sẻ chi tiết những dự định trong ngày
của mình.

Sáng Thế không hề cảm thấy phiền lòng về việc đó. Dù sao mỗi người đều cần có
không gian riêng. Tuy rất muốn được đồng hành cũng Tĩnh Nhi thêm chút nữa
nhưng cậu cũng không thể bắt ép nàng được. Đành vậy thôi.

Hiện tại thì Sáng Thế đang hướng thẳng đến chỗ Lôi đài chiến. Các thí sinh sẽ
không đấu thâu đêm, nhưng việc đấu đến khuya vẫn sẽ là chắc chắn. Đường xá lúc
này vẫn khá đông nhưng không đông bằng buổi sáng. Không biết có phải do Vân
Linh Sam đã đi mất không…

Mà, Sáng Thế đến đây là để mua chút đồ. Có một cửa tiệm mà cậu đã để ý vào
buổi sáng lúc đi cùng Tĩnh Nhi nhưng vì quá đông, cậu chưa có cơ hội để chen
vào. Bây giờ đã có thể.


Đó là một hiệu thuốc khá cổ kính. Rõ ràng thời gian tồn tại của nó phải lâu
gấp mấy lần Trạm Sơ thành.

Ở ngay kệ thuốc ngoài cùng của tiệm có một loại dược liệu mà hồi ở trấn Dương
Hú Sáng Thế đã luôn muốn có.

Ngay khi cậu háo hức bước vào trong…

Ruỳnh.

Một bóng người phi thân như chim từ trong ra ngoài. À mà nếu nhìn kĩ thì rõ
ràng là hắn ta bị quăng ném chứ không phải phi thân. Cùng theo đó là một tiếng
kêu thất thanh: “A Phát!!”.

Cùng tiếng kêu thất thanh là một tiếng kêu thất thanh khác: “Á á á !! Củ hoàng
thùy của ta!!!!”

Không ai quan tâm đến hai tiếng kêu thất thanh đó.

Lúc này trong tiệm rõ ràng đang xảy ra một vụ ẩu đả, điều không nên có trong
một tiệm thuốc.

“Ngân, mau đi báo cho chính quyền.”
Thanh niên A Phát lớn tiếng nói với thiếu nữ ở gần đó.

“Ha.. bọn mày.. tao.. tao muốn trị bệnh. Không chữa ăn đập..”
Đúng lúc này vang lên một giọng nói lừ đừ.

Một tên say khướt đang làm loạn trong tiệm thuốc.

Nói rồi hắn lao thẳng về phía thiếu nữ.

A Phát đứng tim. Hắn vừa được trải nghiệm sức mạnh của tên say này rồi.

Một loạt viễn tưởng không mấy đẹp đẽ sượt qua đầu A Phát. 50 năm nay, những vụ
Linh Tâm giả uống rượu say xong đi ngộ sát thường dân không phải là hiếm.

Nhưng hắn không thể làm gì được! Bản thân hắn cũng chỉ là một gã dân thường mà
thôi. Cả đời làm chân chạy việc ở tiệm thuốc kiếm sống qua ngày. Võ công một
chút cũng không biết. Vừa rồi bị đánh bay, hắn gần như không thể đứng lên lại.

“Ngân, Ngân..!!!”
A Phát gào thét.

Quyền pháp như núi của tên say khướt đã đến trước mặt người thiếu nữ. Thân thể
hắn không lực lưỡng, nhưng dáng người hắn cao. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy một
cảnh tưởng máu me nếu quả đấm ấy đến được đích.

Nếu không có Sáng Thế ở đây thì đúng là như vậy.

Nhưng mà..

Chẳng biết từ khi nào, Sáng Thế xuất hiện, chắn trước mặt thiếu nữ. Một tay
đưa lên bắt gọn lấy quyền pháp của tên kia.

Thấy quyền pháp tay phải của mình bị chặn, tên say với vẻ mặt “mày làm cái gì
thế hả” bắt đầu quờ quạng lung tung, tay trái hắn tạo thành một quyền phong
khác.

Sáng Thế chẳng thèm để ý, vẫn y như cũ chỉ dùng tay trái để cố định nắm đấm
tay phải của gã.

A Phát há miệng kêu to “Cẩn thận”. Thiếu nữ Phượng Ngân phía sau lưng cậu ôm
mặt, không dám nhìn.

Ịch.

Tên say ngã xuống.

“Lần. Sau. Đừng. Làm. Hỏng. Dược. Liệu. Của. Ta.”
Sáng Thế lạnh lùng nói với gã bợm rượu đang quằn quại trên mặt đất.

Rồi tâm trạng cậu trở về bình thường, quay lưng lại nhẹ nhàng nói với cô gái ở
đằng sau lưng: “Đừng sợ. Hắn gục rồi.”

“Ư-ừm.”
Phượng Ngân ngập ngừng.

Thanh niên A Phát lúc này cũng đang khập khiễng đi tới. Sáng Thế cảm nhận
được, liền tránh qua một bên.

“Ngân, Ngân… nàng…”
A Phát ôm trầm lấy Phượng Ngân. Hắn khóc lớn.

“Ta không sao.”
Phượng Ngân dùng bàn tay vẫn còn hơi run run gượng xoa đầu hắn.

“Đều tại ta hết. Nếu ta mạnh mẽ hơn, nếu ta có thể đánh bay gã này…”
Tiếng nấc của người thanh niên khiến Sáng Thế không khỏi đắng mề.

“Chàng đừng nói nữa. Chẳng phải mọi việc đã qua rồi sao?”
Thiếu nữ cố cười để làm chàng trai yên lòng.

“Hơn nữa chúng ta còn phải cảm ơn vị ân nhân này đã.”
Phượng Ngân xấu hổ đẩy A Phát ra, nói với hắn trong khi đang liếc liếc nhìn về
phía Sáng Thế.

“Đừng quan tâm đến ta. Hai người cứ tiếp tục đi, ta đi xem dược liệu một
chút.”
Sáng Thế dzọt lẹ. Những pha ái ân tình cảm tình củm thế này luôn khiến cậu
không thoải mái.

Vẻ bề ngoài, cậu rất đẹp mã, dáng người liễu loan thon thả, dong dỏng cao
khiến ai cũng lầm tưởng cậu là một thanh niên anh tuấn, soái ca 15,16, nhưng
thực chất cậu mới có 10 tuổi! Cho nên mấy cái chuyện tình yêu đôi lứa này
thỉnh thoảng lại khiến cậu nổi da gà dù tâm trí cậu khá là nhanh nhạy và thông
minh so với những người khác.

Sáng Thế đi đến bên kệ gỗ ngoài cùng lúc này đã vỡ nát. Nhìn mấy Củ Hoàng Thùy
bị dập, trong lòng cậu không khỏi dâng lên cảm xúc xót xa.

Cậu giúp tiệm dựng lại kệ như cũ, mấy loại dược liệu vương vãi được cậu sắp
xếp lại, phần kệ gỗ nát thì bị ném vào thùng đồ bỏ ( thùng rác ).

Có lẽ vì trước đây cậu cũng từng trông coi một tiệm thuốc riêng nên những công
việc này cậu làm hết sức thành thạo. Chỉ một loáng đã xong. Lúc này, một bóng
người đi đến bên Sáng Thế.

“Cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã dọn dẹp… và vì đã xử lí tên ở đằng kia nữa.”
A Phát chỉ chỉ vào gã bợm rượu hiện tại vẫn còn đang rên đau không ngừng.
“Hôn thê của tôi nợ cậu một mạng…”

Đột nhiên thanh niên A Phát quỳ xuống. Sáng Thế vội vàng đỡ anh ta lên, nói:

“Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên đi. Ta chỉ tiện tay giúp đỡ trong khả năng mà
thôi.”

A Phát được Sáng Thế đỡ đứng lên, tiếp tục run rẩy nói:

“Ân nhân đừng nói như vậy. Chúng tôi nợ cậu mạng sống này. Nhưng là.. chúng
tôi không có gì để báo đáp.”

“Cần gì chứ. Chẳng phải nơi đây là tiệm thuốc sao. Sau này nếu ta đau ốm, bệnh
tật, ta sẽ đến đây nhờ các ngươi xem bệnh, mua thuốc. Thế là chúng ta hòa nhau
rồi.”
Sáng Thế cười nói.
“Mà, ta tên là Sáng Thế, đừng gọi ân nhân gì đó nữa, nghe già lắm.”

“Nói đi cũng phải nói lại. Ta chân thành khuyên các ngươi nên thuê vệ sĩ trông
tiệm.”
Cậu chuyển chủ đề nhanh thoăn thoắt.

Thanh niên A Phát lập tức trúng phải chuyển chủ đề chi thuật của cậu, nhíu
mày:

“Ta đã làm ở đây nhiều năm. Có khi nào một tiệm thuốc lại bị hung hăng quấy
pha như thế chứ? Nên ông chủ không có thuê người bảo vệ.”

“Sau lần này nhất định ta sẽ nói chuyện với ông chủ.”

Sáng Thế gật gù. Thời đại hắc ám qua được một thời gian cũng là lúc các băng
cướp nổi tiếng xuất hiện, tỉ lệ côn đồ, tội phạm các loại đều gia tăng. Cái
tinh thần đoàn kết chống ma tộc của cả đại lục không biết bị người đương thời
vứt ở cái xó nào. Nên việc có những biện pháp bảo vệ bản thân và tài sản của
mình là hết sức cần thiết.

Ngày còn ở trấn Dương Hú, Sáng Thế cũng không ít lần gặp phải kẻ xấu. May mà
cậu nhanh trí, lại có sự rèn luyện kĩ xảo thân thể nhờ các hiểu biết y học nên
lần nào cũng may mắn giải quyết được. Sự kiện tìm huyết sâm xảy ra ngay trước
khi Sáng Thế từ biệt trấn Dương Hú là một ví dụ điển hình.

Có được những kĩ năng phòng thân mạnh vượt trội như thế không phải vì cậu
thiết huyết, căm thù kẻ xấu hay gì. Mà vì cậu biết, chỉ khi có năng lực đủ
mạnh thì mới có quyền “tha” cho người ta. Cậu thực sự không muốn giết kẻ xấu.

Sáng Thế chỉ mong chúng nhận được một bài học thích đáng.

Hiện tại.

“À, ngoài những Củ Hoàng Thùy bày ở cái kệ hỏng kia thì tiệm ngươi còn hàng dự
trữ không?”
Sáng Thế nhớ ra mục đích chính mình đến đây, vội vàng hỏi Phượng Ngân.

A Phát vừa nhờ cậu trông chừng tên say kia giúp để đi gọi chính quyền.

“Còn chứ. Hi, ngươi muốn chế thuốc bổ huyết?”
Phượng Ngân cười duyên, nói.

So với dáng vẻ một cô thiếu nữ nhút nhát đối mặt với sinh tử khi nãy thì bây
giờ nàng đã hoạt bát lên rất nhiều.

Đưa tay lên chống cằm, suy nghĩ một chút, Sáng Thế nói:

“Ta chỉ sưu tập thôi. Nhưng mà.. ừm, một liều thuốc bổ.”

Cậu chợt nhận ra một việc trùng hợp.

Sau một loạt sự kiện li kì xảy ra, Trần Anh Tâm đã đến kiểm tra và nói với
cậu: “Ngươi có Ngũ hành thể.”

Cơ thể vật chất của cậu là Ngũ hành thể.

Cơ thể năng lượng đặc biệt của cậu là Năng lượng thể.

Thần trí của cậu chỉ có thể điều khiển một trong hai cùng một thời điểm.

Điểm đặc biệt của Ngũ hành thể đã được Trần Anh Tâm dùng cả đêm để giảng giải
sơ qua cho Sáng Thế nghe.

Còn Năng lượng thể… bản thân Trần Anh Tâm cũng chưa nghe ngóng được chút tin
tức nào về nó.

Nhưng là, kết thúc cuộc trò chuyện, gã còn đặc biệt căn dặn cậu: “Dù ngươi
muốn thử nghiệm năng lực của Ngũ hành thể thế nào đi chăng nữa thì cũng phải
đợi một thời gian. Hiện tại nồng độ máu của ngươi không đủ dày để chống đỡ
cường độ Linh lực. Cơ nhục của ngươi… tạm đạt chuẩn. Thế này đi, 3 tuần nữa,
ta sẽ cùng ngươi thử nghiệm các ưu điểm của Ngũ hành thể.”

Nồng độ máu không đủ?

Củ Hoàng Thủy mà cậu luôn muốn sưu tập chẳng phải là dược liệu chính chế ra
Hồi nguyên huyết dịch sao?

“Tuyệt thật, đúng lúc cơ thể mình đang cần. Vừa hay có thể dùng để thử thuốc.”
Sáng Thế cười.

Mục đích của cậu khi tham gia tam đại khó nhất hoạt động không phải vì muốn
thể hiện.

Cậu muốn trong khi tham gia những hoạt động này có thể tìm hiểu và khai thác
cách vận dụng Ngũ hành một cách hiệu quả nhất.

Tham gia mấy trò chiến đấu như Lôi đài hay Cướp cờ cũng làm cậu thích nghi
nhanh với năng lực chiến đấu mới, nhưng đó không phải điều cậu muốn.

Cái cậu cần không phải là chiến đấu. Cậu cần năng lực thích nghi toàn diện.

Trong hoạt động Đông Hải vừa rồi, Sáng Thế đã nghĩ ra cách và vận dụng hết sức
thành công năng lực này.

Chỉ là, cậu cũng hơi lo lắng về tình trạng cơ thể. Tuy không tham gia những
hoạt động chi chiến cường độ cao nhưng một số dấu hiệu mệt mỏi vẫn xuất hiện
trên người cậu khi Đông Hải kết thúc.

Thời gian ngồi chờ Phượng Ngân đi vào kho lấy Hoàng Thùy Củ ra không phải là
lâu. Chẳng mấy chốc nàng đã mang ra một hộp đựng và đưa cho cậu. Nhưng A Phát
vẫn chưa về nên Sáng Thế không thể cứ thế bỏ đi được, dù sao ngươi ta cũng đã
nhờ mình trông chừng.

“Vừa rồi ngươi ngầu thật đó.”
Phượng Ngân vui vẻ.

Chẳng biết tại sao nàng lại nói như thế nữa, vào một thời điểm như thế này.
Đáng lẽ nàng nên nói “Đội ơn ân nhân..” hay cái gì đó đại loại thế.

“Cảm ơn.”
Sáng Thế cười đáp. Cậu không suy nghĩ quá nhiều.

“Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào được không?”
Nàng chỉ chỉ tay về phía gã say rượu.

“À. Ta bơm một lượng lớn phèn chua chiết xuất từ Thổ nguyên tố vào máu hắn.”
Sáng Thế giải thích.
“Làm vậy sẽ trung hòa được rượu. Nhưng cảm giác đau đớn là không thể tránh
khỏi vì cơ thể không thích nghi được với lượng lớn nhân tố ngoại lai như thế.”

Phượng Ngân gật gật đầu. Có vẻ như nàng nghe hiểu một chút, nhất là đoạn đầu.

“Không ngờ ngươi lại giải quyết tất cả bằng y thuật, ngạc nhiên thật! Ta còn
tưởng ngươi đánh hắn lăn ra đất.”
Nàng không che giấu được sự kích động.

Sáng Thế chỉ mỉm cười đáp lại.

Một lát sau, A Phát trở về. Sau lưng hắn là một đám binh lính.

“Các vị, chính là tên này.”
A Phát chỉ tay vào tên say rượu.

Họ nhanh chóng bắt giữ gã côn đồ say khướt gây rối. Sáng Thế tường thuật lại
vụ việc một chút rồi tạm biệt đôi uyên ương để ra về.

A Phát tiễn cậu ra đến tận cửa. Sáng Thế thấy hơi nghi ngờ về cái kiểu tiễn
khách này.

Quả nhiên khi không còn trong tầm mắt của Phượng Ngân nữa, A Phát lấy ra từ
trong người một vật nhỏ, đưa cho cậu.

“Ta đã nói là không cần gì hết cơ mà.”
Sáng Thế bắt đầu thấy hơi bối rối rồi.

“Không. Ân nhân à… Ngươi phải nhận. Nếu không ta sẽ không còn mặt mũi nào để
lấy a Ngân làm vợ.”
A Phát cương quyết nói.
“Vật này. Ta không biết nó là gì. Ta cũng không biết nó có quý giá hay là
không. Chỉ cảm thấy nó không tầm thường. Ngày xưa trong một lần đi hái thuốc
gần sông Bích Thủy đã vô tình nhặt được. Bao nhiêu năm nay vẫn luôn giữ bên
mình nhưng ta biết là nếu nó tiếp tục ở với ta thì cũng chẳng phát huy được
công dụng gì. Ân nhân là người có duyên với ta, nên làm ơn, hãy nhận lấy.”

Đang lúc Sáng Thế định tiếp tục từ chối thì cậu nhận ra ánh mắt của A Phát.
Một ánh mắt kiên nghị vô cùng, cậu chưa bao giờ thấy được người nào như thế.
Không có ý coi khinh thân phận trông coi tiệm thuốc của A Phát, nhưng, ánh mắt
này thật sự đem đến cho người ta nhiều cảm xúc, đáng lí ra nó không nên xuất
hiện trên gương mặt một người bình thường...

Có thật là nó không nên xuất hiện trên mặt một người bình thường không? Sáng
Thế lắc đầu. Sai, quá sai. "Mình đã luôn cho rằng phải hiểu thấu việc đời lắm
thì mới có thể có một ánh mắt như thế. Nhưng không phải, bất kì ai cũng có thể
có một ánh mắt như thế, thứ sẽ xuất hiện khi người ta rơi vào những hoàn cảnh
đặc biệt".

Cậu nghiêm túc nhận lấy vật đen, không cự nự nữa. Cậu biết nếu cậu không nhận
thì rất có thể A Phát sẽ tức giận mà quát lên “Ngươi nghĩ mạng của vợ ta không
đáng để ta cho đi vật này hay sao?”

Một buổi tối trăng thanh, gió mát và bầu không khí náo nhiệt. Quả là một sự
phối trộn bừa bộn. Mà, Sáng Thế thích điều đó.

Cậu vừa từ quán chè đặc sản của Trạm Sơ thành đi về. Cái cảm giác thành tựu
khó tả khi xếp hàng mua chè thành công khiến cậu càng thêm yêu nơi này.

Còn chưa được một tuần kể từ khi cậu đến đây. Vậy mà đã có rất nhiều chuyện
liên tiếp xảy ra.

Chẳng lẽ đây là cuộc sống của một Linh Tâm giả ư?

Sáng Thế mỉm cười, không nghĩ gì nữa.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #26