Đông Hải Chi Chiến (3): Vượt Lên Trong Vô Hình


Người đăng: namnocnam@

Sáng Thế từ từ mở mắt.

Không chần chừ lấy một giây, cậu mang ra một chiếc kính bơi bằng thủy nguyên
tố dẻo, tính chất khá giống với chiếc Thủy Thiên Tiệm kính từ Nhẫn vật khí,
đeo lên mắt, rồi nhảy xuống nước.

Có điều lần này cậu không lặn xuống nữa, mà nhanh thoăn thoắt bơi về phía hòn
đảo.

Cậu nhanh chóng tiếp cận Giang Văn lúc này đang đứng như trời trồng trên bờ
biển.

Hắn cũng nhìn thấy cậu đang đến. Ánh mắt phức tạp.

Sáng Thế có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Cậu lên tiếng:

“Người tàng hình bảo ta đến đây. Ngươi hãy lập tức chỉ đường cho ta đến chỗ
bọn Định Phong Ba.”

Một lượng thông tin nhất định sượt qua não Giang Văn, hắn không thắc mắc chút
nào, chỉ tay về phía rừng cây trên đảo:

“Hướng này. Thứ lỗi cho ta không thể đi cùng ngươi được.”

Sáng Thế gật đầu, nói:
“Được. Không làm khó ngươi. Đây là quà trì ân mà người tàng hình đã hứa.”

Nói rồi cậu lấy từ trong Nhẫn trữ vật màu lam ngọc của mình ra một đồ vật,
quăng cho Giang Văn.

Hắn vội vàng bắt lấy quà từ Sáng Thế, ánh mắt không thể tin nổi.

Cậu không để ý tới Giang Văn nữa, lập tức đi về hướng đã được hắn chỉ.

Đồ vật mà Sáng Thế đưa cho Giang Văn đúng là một trong hai Phần thưởng phụ mà
cậu đã đạt được, giá trị của nó thì chỉ cần nhìn vẻ mặt của Giang Văn là hiểu.
Còn làm sao mà cậu đạt được chúng thì ngay cả khán giả cũng không thể biết.
Nhiều người nghi ngờ Sáng Thế lấy đồ của mình ra tặng.

Vừa đi, Sáng Thế vừa vạch ra một đường thẳng trên đất, bắt đầu từ chỗ Giang
Văn.

Đến nơi, cậu thấy hai tên Định Phong Ba và Thái Tượng vẫn đang nằm ngất ở đó.
Không để ý tới chúng, cậu lập tức vạch vị trí của mình lên giấy nháp rồi một
lần nữa chạy ra bờ biển, vừa chạy vừa vạch xuống đất sao cho vị trí đứng của
cậu ở bờ biển, vị trí những mô đá khởi đầu và bọn Định Phong Ba nằm trên cùng
một đường thẳng. Rồi cậu một nữa chạy tới chỗ bọn Định Phong Ba.

Nhìn giao điểm của hai đường thẳng vạch trên đất. Cậu lấy dụng cụ đo từ Nhẫn
trữ vật ra và thầm tính toán: “Khoảng 32 độ à…”

Sau đó Sáng Thế chạy một mạch về chỗ những mô đá khởi đầu.

“Nó định làm gì thế?”

“Không biết nữa..”

Toàn bộ khán giả vô thức dành sự tập trung lên người Sáng Thế.

Trên đảo, những người chơi còn sót lại càng ngày càng lu mờ đi ý chí. Trước
khi bước lên đảo, có người đã cho rằng “đảo nhỏ vậy đi vài bước sẽ đụng phải
kho báu thôi”.

Nhưng khi đi lên họ mới biết đảo này rộng đến mức nào.

Ai cũng cho rằng “chắc là có người đã tìm được bảo vật rồi, chỉ có mình là xui
xẻo, trời ạ” nhưng thực tế thì ngược lại.

Theo góc nhìn của khán giả, toàn bộ người chơi chưa ai tìm thấy một bảo vật
nào. Hòn đảo này như thể chẳng có gì ngoài cây cối và những sinh vật bình
thường.

Mà cũng đúng, nếu bảo vật để ngay bên gốc cây cho người chơi mang đi lấy thì
ban tổ chức phải chuẩn bị bao nhiêu bảo vật cho đủ?

Duy nhất một người chơi đã tìm thấy bảo vật, và một người khác được “hưởng
sái”. Điểm đặc biệt ở đây là: chính khán giả cũng không thể xác nhận xem đó có
phải bảo vật được tìm thấy trong Đông Hải không.

Một người chơi nào đó bắt đầu điên tiết lên.

Hắn đi tìm những người chơi khác và phục kích họ, hòng đoạt được bảo vật trên
người người chơi khác.

Chỉ tiếc hắn không mạnh như Thái Tượng.

Khi hắn đang đánh nhau với một người thì bị một người khác phát hiện. Người
kia tả xung hữu đột, trợ giúp người bị hại. Cuối cùng hắn bị đẩy lùi.

Trên đường chạy trốn, hắn tình cờ gặp được một người khác. Hắn giả bộ bị
thương do bị hai người chơi kia đánh cướp, rồi mời người này tham gia vào kế
hoạch “đánh cướp lại”.

Người này vốn cũng đang chán nản vì không tìm được chút gì. Bỗng dưng có lời
đề nghị đi cướp bảo vật rơi từ trên trời xuống thì cũng ậm ừ đồng ý.

Một cuộc đánh nhau nổ ra.

Điều hài hước là vì không có tăng phúc của Linh lực, bốn người chơi đánh nhau
như bọn đầu đường xó chợ. Thỉnh thoảng có ra được một chiêu thức võ công thì
cũng không đến nơi đến trốn.

Ngồi xem cảnh tưởng “không mấy hay ho” này, khán giả cũng thấy mất mặt thay
cho phụ mẫu của mấy người chơi.

Cũng may, cảnh tưởng này không kéo dài được bao lâu thì một luồng sáng bao
quanh cả thân thể của bốn người chơi này.

Giang Văn ở bãi biển lúc này đã thỏa mãn với những gì mình có cũng bị luồng
sáng cuốn lấy.

Hai người chơi vẫn đang ra sức tìm tòi khác và bọn Định Phong Ba cũng không
khác gì.

Có người từng xem Đông Hải nhiều hơn một lần thì bàng hoàng nói: “Đây là cưỡng
ép truyền tống khi hết thời gian thi đấu.”

Hết thời gian?

Mọi người sững sờ.

Từ lúc Đông Hải đợt này bắt đầu đến hiện tại mới có hơn một canh giờ a! Thời
gian quy định cho phần chơi này là 2 canh giờ.

Chẳng lẽ…

“Chẳng lẽ có người hoàn thành trò chơi rồi?”

“Rốt cuộc là ai?”

“Đừng nói với ta chính là tên thợ lặn chuyên nghiệp đó?”

Chẳng biết từ bao giờ Sáng Thế bị gán cho cái biệt danh Thợ lặn chuyên nghiệp.

Nhưng mà lúc này đây không ai rảnh quan tâm điều đấy.

“Nhìn kìa”
Đám người xem bảo nhau.

Khi luồng sáng bao quanh đám người chơi tan mất thì họ cũng được truyền tống
thành công về khu vực truyền tống trận ban đầu.

Nhưng khán giả không nhìn về phía đó.

Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía bục trao giải. Nơi vốn chưa từng có người bước
lên suốt bao nhiêu năm nay.

Nơi một thiếu niên trẻ tuổi gương mặt xinh xắn tựa như tiên giáng trần đang
đứng khoan thai!

Cậu được truyền tống trực tiếp lên bục trao giải.

Trên tay cậu là một tấm Kim bài màu vàng lấp lánh, chói mù con mắt.

“Hahaha. Tất cả mọi người, hãy dành một tràng pháo tay cho vị đệ nhất quán
quân đầu tiên của Đông Hải.”
Giọng nói hùng hồn của trưởng Kỵ sĩ quán lí vang lên.

Cả khu vực bùng nổ!

Tiếng hò reo quá khích vang lên không ngừng. Tiếng vô tay truyền ra như sấm.
Tiếng người bàn luận về trận đấu chen chúc nhau lan ra mọi nẻo đường.

Hai chữ Sáng Thế được Kim bài trong tay cậu huyễn hóa in lên bầu trời, cũng
giống như khi Tĩnh Nhi chiến thắng Ngự Thú tràng.

Nhiều người vẫn không thể tin. Nhiều người vẫn không hiểu chuyện gì. Nhiều
người cho rằng đây là một trò đùa.

Nhưng tất cả những cảm xúc ấy đều bị dìm xuống đáy của làn sóng Lễ hội điên
cuồng.

Sự thật là: vị trí quán quân đầu tiên của Đệ nhị hoạt động suốt bao nhiêu năm
nay đều bỏ trống, giờ, đã bị đoạt mất.

Vô số lời chúc mừng, tiếng vỗ tay, hò reo vang lên đến tận chập tối.

“Sáng Thế, Sáng Thế, Sáng Thế, Sáng Thế,…”

“Quán quân, quán quân, quán quân, quán quân, …”

Sáng Thế lúc này mỉm cười thật tươi.

Có lẽ nếu cậu không có một chút năng lực đặc thù, sẽ tốn thêm một ít thời
gian, nhưng mà...

Vận may là một phần của thực lực.

Trò chơi này đối với ta, quá đơn giản!


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #25