Đông Hải Chi Chiến (2): Phá Giải Cục Diện


Người đăng: namnocnam@

Trong khi Sáng Thế đang suy nghĩ thì một giọng nói bất hảo vang lên bên tai:

“Mới nãy khi chúng ta bàn luận việc hợp tác thì ngươi rất im lặng. Có phải
ngươi đang âm mưu hại tất cả mọi người không?”

Người nói là thanh niên trí giả ban nãy, tên là Định Phong Ba.

Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sáng Thế.

Rồi bỗng có tiếng hưởng ứng:

“Phải đấy. Ta thấy tên này rất gian trá, chi bằng chúng ta xử lí hắn trước…”

“Có lí. Này tên kia, sao không nói gì đi?”

Không ngờ ngồi im mà cũng bị trúng đạn nữa! Sáng Thế cười khổ. Thế gian này
đúng là lắm chuyện không ngờ.

Nếu mình bị loại ở đây thì tiếc nhỉ, trò chơi này kết thúc quá sớm.

Sớm?

Sáng Thế nghĩ ra điều gì đó.

Trong tất cả các trò chơi của Lễ hội mà Sáng Thế từng xem qua, có trò nào là
không ủng hộ tinh thần nỗ lực hết mình của người chơi? Sao có thể để người
chơi bị loại một cách nhảm nhí như thế được. Đến Ngự thú tràng cũng phải để
cho người chơi mạnh có 1~2 vòng thư giãn, các vòng tiếp theo mới có vụ hợp lực
giết.

Nhất là trong Đông Hải – một trong ba hoạt động động đứng đầu, nổi tiếng vì
không phải cứ mạnh là thắng được.

“Thì ra là vậy.”
Sáng Thế mỉm cười.

Rồi cậu cố tình nói lớn tiếng một chút cho tất cả những người xung quanh cùng
nghe thấy:

“Ngươi nói nhiều như vậy hẳn là đã có cách để thắng trò chơi này rồi?”

Thanh niên trí giả Định Phong Ba biết Sáng Thế đang nói với mình, hùng hồn lên
tiếng:

“Cách thì chưa có. Nhưng ta hi vọng mọi người hợp tác tin tưởng lẫn nhau, cùng
phá giải cục diện. Trong mắt ta thì ngươi chính là kẻ ngoài cuộc không tham
gia đóng góp ý kiến xây dựng.”

“Chẳng phải ta đang tích cực trao đổi với ngươi đây sao?”
Sáng Thế cười nói.

“…”

Định Phong Ba lập tức im. Hắn biết mình vừa bị hố.

Không ngờ tên lầm lì này lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy… Định Phong Ba hộc
máu.

Nhưng cuộc tấn công như vũ bão của Sáng Thế còn chưa dừng lại ở đó.

“Để ta nói cho các ngươi biết, ta vừa phát hiện ra một điểm cốt yếu trong trò
chơi này.”
Sáng Thế chỉ tay về phía xa.
“Các ngươi thấy hòn đảo nhỏ kia không?”

Ánh mắt tất cả người chơi ngưng trọng hẳn lên, bầu không khí cảnh giác lại cao
lên thêm một tầng.

Có người nói: “Có.”
Có người lại bình luận chen ngang: “Có huyền cơ?”

Xong Sáng Thế không để tâm mà chỉ hỏi tiếp:

“Hẳn các ngươi không cho rằng hòn đảo đó chỉ là để trang trí đi? Theo ta thấy,
dù nhỏ nhưng với đường kính cỡ này thì một người sẽ phải mất cả ngày để kiểm
tra từng chỗ trên đảo. Chúng ta thì không có nhiều thời gian.”

Nhiều người thầm gật đầu.

Phần lớn thí sinh ở đây đều là thiếu niên thông minh, tự tin vào bản thân
mình, quan trọng hơn hết là “mong muốn thể hiện”. Điều mà Sáng Thế đang làm
chính là cái mà nhiều đối tượng thí sinh “thích thể hiện” hướng đến.

Cho nên không ít người vừa gật đầu vừa len lén bắn ánh mắt ghen ghét về phía
Sáng Thế.

Mà, cậu đã nhận ra những sự thù địch từ sớm. Vừa hay, đó cũng chính là điều
cậu mong muốn.

“Như các ngươi thấy, thời gian Lễ hội kéo dài những 3 ngày. Hoạt động Đông Hải
cũng kéo dài tới 2 canh giờ cho mỗi lượt đấu, dài hơn nhiều so với những hoạt
động tính giờ khác.”
Sáng Thế giơ 2 ngón tay.
“2 canh giờ, điều đó có nghĩa là với cả 10 người ở đây, thì thời gian hoàn
thành trò chơi ước tính do ban tổ chức đưa ra cũng là rất dài. Nếu bớt đi 2,
không, dù chỉ một thôi cũng dẫn đến khả năng không hoàn thành được trò chơi.
Đây là điều ban tổ chức muốn những người chơi sa đà vào ngay từ khi trận đấu
bắt đầu.”

“Mặt khác, rất có thể cách sắp xếp những mô đá dưới chân các ngươi cũng ám chỉ
đường đi trên cái đảo kia dẫn tới chỗ Kim bài. Rất nhiều khả năng có thể xảy
ra.”
Cậu chỉ tay về phía hòn đảo duy nhất trong tầm nhìn của 10 người chơi.
“Cho nên ta đề nghị, tạm thời hoãn các vụ đấu đá lẫn nhau. Thay vào đó chúng
ta sẽ chia ra đi tìm. Như thế sẽ tăng tỉ lệ hoàn thành trò chơi lên cao nhất.”

Sáng Thế cố tình tránh từ “chiến thắng”, thay bằng từ “hoàn thành” vì chiến
thắng thì chỉ có 1 người, còn hoàn thành thì dành cho tất cả.

So với tên thiếu niên trí giả dởm kia thì cậu đã hoàn thành khá tốt công việc.

Cái cậu cần chính là vị trí này trong nhóm 10 người chơi. Kể cả khi điều đó có
dẫn đến những ánh mắt thù ghét thì cậu vẫn bình thản.

“Được.”

“Ta không có ý kiến.”

“Ô tô kê..”

Sau đó 10 người chơi chia nhau ra 4 phía, nhảy qua nhảy lại giữa các mô đá để
quan sát. Ai nấy đều di chuyển liên tục, có điều đi được một lúc thì mọi người
đều cảm thấy mệt. Cho rằng là do không có Linh lực phụ thể nên bị mệt nhanh,
tất cả đều thầm cảm thấy những lời Sáng Thế nói lúc nãy là có lí.

Nửa canh giờ trôi qua kể từ khi trận đấu bắt đầu.

Người chơi ở đây đã có phần chán nản, 4 đến 5 người bắt đầu nghĩ rằng mình
chạy đi chạy lại ở đây chẳng có tác dụng gì cả. Họ bắt đầu rời bỏ mấy phiến đá
giữa biển, ra sức bơi đến một hòn đảo nhỏ gần đó.

Nói là nhỏ nhưng đó là chỉ khi so với phần nước biển bao quanh thôi. Thực tế,
đứng ở rìa hòn đảo không thể nhìn thấy rìa đối diện.

Nếu có chỗ nào giấu kho báu biển tốt nhất thì chỉ có thể là đảo! Điều này ai
cũng có thể dễ dàng nghĩ đến.

Ở dưới nước, cá bơi tung tăng, các sinh vật biển đều tích cực làm công việc
của mình. Thỉnh thoảng, sâu bên dưới còn lóe lên một vài tia sáng lấp lánh
khiến suýt nữa có người nhảy xuống tìm.

Định Phong Ba sau khi thất bại trong kế hoạch tiên hạ thủ vi cương thị uy, lại
thêm 10 người chơi bị Sáng Thế phủ đầu chia rẽ, không hợp tác, chỉ cam kết
không đánh lẫn nhau thôi, hắn bây giờ rất chi là đau đầu.

Nếu hoạt động đơn lẻ như thế này thì sẽ rất bất lợi cho một kẻ như hắn.

Cuối cùng Định Phong Ba quyết định đi gặp Thái Tượng – thiếu niên cơ bắp, hai
người đã có một cuộc trao đổi bí mật.

Lúc này Sáng Thế đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình được một hồi.

Đầu tiên cậu thử tiến nhập vào trạng thái Năng lượng thể. Thành công. Chỉ là
sau khi mở mắt ra trong Năng lượng thể thì cả thế giới xung quanh cậu chỉ là
một mảng mê vụ, các nguyên tố chồng chéo lên nhau.

Theo lí thuyết thì Năng lượng thể là một dạng tồn tại riêng và tách biệt đối
với cơ thể của cậu. Sau khi giác tỉnh thành công mỹ mãn thì giờ đây, nó đã
liên thông với Ngoại linh lực và Nội linh lực.

Nếu ở Đông Hải này có một phép thuật mạnh mẽ khóa lại Linh lực của cậu thì nó
phải khóa được cả Năng lượng thể vốn liên thông với Linh lực nữa. Nhưng Năng
lượng thể thực tế lại không bị khóa, cho nên kết luận là…

Cả Đông Hải chỉ là một mảng huyễn cảnh mà thôi!

Cậu thầm thấy Năng lượng thể có ích. Nếu không có năng lực này thì cậu đã phải
dùng đến nhiều dụng cụ khác.. rất có thể sẽ bị bại lộ với những người chơi
kia.

Tiếp theo đó, cậu lấy giấy bút ra vẽ một tấm lược đồ vị trí tương quan giữa
các mô đá và hòn đảo.

Khi cậu vẽ xong thì xung quanh đã chẳng còn bóng dáng của ai. Tất cả người
chơi đều đã và đang di chuyển đến hòn đảo duy nhất ở gần đó.

“Những gì mình đã suy đoán là đúng”
Sáng Thế cười.
“Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo.”

Cậu nhảy ùm xuống biển.

Những người thấy được hành động của cậu chỉ có khán giả đang theo dõi trực
tiếp trên màn hình quang ảnh.

Rõ ràng, không nhiều người xem hiểu được ý đồ của cậu. Ai nấy quan sát 10
người chơi trong nửa tiếng vừa rồi đều biết việc bơi lội ở đây tốn rất nhiều
thể lực, càng không nói đến lặn. Đông Hải nước sâu, có thể lặn được đến đâu?

Tĩnh Nhi trên khán đài suy nghĩ gì đó rồi lại nhìn lên màn hình. Không hiểu
tại sao nhưng nàng lại cảm thấy cách làm này có chút gì đó… hợp lí?

Khi Sáng Thế đã lặn xuống sâu thì màn hình không chiếu đến cậu nữa. Nó chuyển
hướng tới chỗ 9 người chơi trên đảo, giữ cố định ở đấy.

Một lát sau Sáng Thế lại xuất hiện trên màn ảnh. Vẫn ở chỗ những mô đá. Sau đó
cậu lại tiếp tục lặn xuống…

Khán giả lấy làm lạ: chẳng lẽ người chơi này vào tham gia chỉ để cho vui hay
sao? Lặn xuống ngoi lên ở điểm khởi đầu thì được cái gì? Ít khi có dịp tập lặn
nên phải tranh thủ cơ hội?

Có điều lần này cậu không nhảy xuống lặn tại chỗ mình đứng nữa mà chuyển sang
một mô đá khác. Khán giả tinh mắt để ý thấy chỗ cậu lặn xuống là nơi ánh sáng
lấp lánh khi nãy xuất hiện. Giờ nó vẫn đang ở đó!

Đúng rồi!

“Có khả năng đấy là tấm Kim bài. Chẳng qua mọi người thấy việc lặn sâu như vậy
là không thực tế nên không dám thử.”

“Vậy chẳng lẽ Đông Hải cũng chỉ là cuộc thi lặn thuần túy thôi sao?”

Cả khán đài sôi sục.

Sáng Thế trong cuộc chơi không thể biết được tình hình khán đài bây giờ. Điều
cậu biết là: mình đang đi đúng hướng.

Cậu một lần nữa biến mất khỏi tầm nhìn của khán giả.

Lúc này ở trên đảo.

“Hahahahahaha.”

“Ch-chẳng phải đã nói không hạ thủ với người chơi khác hay sao?”

“Ngươi quá ngây thơ rồi đấy. Mẹ ngươi không dạy ngươi là thế gian hiểm ác hay
sao?”

“Ta vẫn còn quyền tái sinh! Hai ngươi làm vậy chẳng có tác dụng gì đâu. Ta sẽ
đi tìm Sáng Thế và những người khác để hợp lực tiêu diệt các ngươi.”

“Khỏi cần lo về việc đó. Bọn ta sẽ từ từ hành hạ ngươi. Đến lúc đó, ta muốn
xem xem ngươi tái sinh kiểu gì.”

Định Phong Ba nở một nụ cười hiểm ác.

Hiện tại chỉ còn 7 người chơi trên đảo. Chỉ khán giả đang theo dõi mới biết
được điều đó.

2 trên 9 người đã bị bọn Định Phong Ba và Thái Tượng ép cho bỏ cuộc, xuất hiện
ở khu truyền tống ban đầu.

Bọn chúng hiển nhiên ngay từ đầu đã không có ý định đi tìm kiếm trong hòa
bình.

Hiện tại chúng đang tiến về phía một người chơi khác…

Là thiếu niên anh hùng Giang Văn.

Có một điều rõ ràng là hai tay không địch lại được bốn tay. Nhất là trong hoàn
cảnh Linh lực bị phong ấn.

Không đến 1 phút, Giang Văn đã bị áp chế hoàn toàn.

Ngay khi Thái Tượng chuẩn bị ra đòn kết liễu thì Giang Văn vội vàng cầu xin:

“H-hai vị. Ta rất có ích đấy. Làm ơn cho ta vào nhóm với.”

“Ha? Ngươi thì có ích gì được chứ?”
Định Phong Ba cười mỉa.

“Các ngươi không biết. Vì lúc ở biển không thấy hai ngươi cho nên ta đã bí mật
nói chuyện với tất cả những người còn lại. Hiện tại ta biết vị trí của họ.”
Giang Văn nhanh nhảu nói.
“Nếu các ngươi cho ta nhập bọn. Ta sẽ đưa các ngươi đi diệt hết bọn chúng. Các
ngươi cũng biết những hoạt động như này thường có quà tri ân cho người chơi.
Nhất định là ở trên đảo này! Ta vẫn chưa tìm được phần thưởng nào, ta cần phải
sống sót ở đây lâu thêm một chút nữa.”

Định Phong Ba cười thầm: “Quả nhiên tên khốn này cũng đang đi tìm quà tri ân
như bọn ta.”

Nhưng rồi hắn nói với Giang Văn: “Nghe cũng hợp lí đấy. Mà, bọn ta không thể
biết khi đến nơi ngươi có phản bội lại lời hứa hay không. Cho nên…”

Hắn lôi từ trong ngực áo ra một viên đan dược, đưa cho Giang Văn, nói: “Đây là
một viên Phế đan. Chắc không cần giải thích công dụng của nó đi? Khi chúng ta
tiêu diệt được 4 người nữa thì sẽ đưa ngươi thuốc giải.”

Giang Văn nuốt nước bọt cái “ực”.

Hắn biết Phế đan! Nó là một loại đan dược làm giảm sức chiến đấu đi nhiều lần.

Uống thuốc này xong thì hắn sẽ chẳng khác nào phế nhân, chỉ có thể đi lại,
không có sức chiến đấu.

Trong lòng Giang Văn không ngừng tính toán: “Liệu bọn chúng có giữ lời hứa
không? Ta có thể liên hợp những người khác đến diệt chúng sau đó lấy thuốc
giải không?...”

Ánh mắt của Định Phong Ba ngày càng trở nên lạnh hơn.

Không khí “tính kế lẫn nhau” diễn ra hết sức căng thẳng.

Đúng lúc này.

Hự.

Thái Tưởng bị ăn một đòn trực tiếp vào gáy, ngất xỉu.

Định Phong Ba hoảng hồn, liền cảnh giác bốn phía. Nhưng trong tầm nhìn của hắn
không có lấy một bóng người!

Rốt cuộc là sao? - Đó là điều mà Giang Văn, Định Phong Ba và khán giả đang xem
trực tiếp cùng tự hỏi.

Cuộc sống không chờ đợi ai. Ngay sau đó Định Phong Ba cũng bị “người vô hình”
đánh gục. Sắc mặt của hắn còn có chút “không thể tin nổi” kể cả khi bị ngất.

Người cuối cùng là Giang Văn, hắn không bị đánh gục mà chỉ bị khống chế, sau
đấy viên Phế đan tự động bay vào mồm hắn. Một chưởng mạnh mẽ giáng vào cổ họng
khiến viên thuốc bị hắn nuốt cái “ực” xuống bụng.

Khán giả sứng sờ.

“Chẳng lẽ có ma?”

“Không. Không thể nào! Bao nhiêu thế hệ người chơi đi trước đều chưa gặp tình
cảnh này.”

“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Giang Văn không nói nên lời. Bị khống chế, đẩy về phía trước như con lật đật.
Hắn cảm nhận rõ ràng đằng sau mình là một người tàng hình.

Hắn liên tục bị đẩy về phía trước. Bóng dáng hai người Định Phong Ba và Thái
Tượng bị trói chặt vào gốc cây đã nhòa dần ở phía sau lưng.

Có lúc, hắn gặp được người chơi khác, lập tức lên tiếng cầu cứu. Nhưng sau đó
người chơi hắn gặp được cũng bị đánh gục.

Rõ ràng là Linh lực bị khóa cơ mà! Sao có thể tàng hình! Chơi bẩn, nhất định
là chơi bẩn!! – Giang Văn trong nội tâm đang gào thét.

Cuối cùng, khi hắn bị đẩy dần ra bờ biển. Hắn rốt cuộc không nhịn được, hét
lên: “Ngươi muốn gì? Mau thả ta ra!”

Người tàng hình đột nhiên vâng lời, không đẩy hắn nữa.

Giang Văn thở phào một chút.

Nhưng người tàng hình vẫn tiếp tục hành động, Giang Văn lập tức bị kéo lùi về
phía sau vài bước.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì!!!!”
Giang Văn cảm thấy như mình đang bị trêu đùa, không nhịn được gào lên.

Người tàng hình cầm tay hắn, viết lên cát một dòng chữ.

“Đứng yên ở đây. Ta sẽ cho ngươi quà tri ân của hoạt động. Bằng không, giết.”

Nhìn dòng chữ trên cát do chính tay mình bị điều khiển viết ra, Giang Văn
không khỏi lạnh sống lưng. Hắn lúc này đã có cảm giác muốn khóc.
“Được. Ta đồng ý. Làm ơn đừng giết ta.”
Giang Văn nhanh như chớp nói.

Hắn biết người chơi bình thường không thể giết hắn. Cùng lắm là bị truyền tống
ra ngoài thôi. Thế nhưng, hắn không chắc người tàng hình này có phải người
chơi hay không…

Trước khi tham gia Đông Hải, hắn đã từng tham khảo kinh nghiệm của những người
đi trước. Toàn bộ những gì có thể xảy ra ở trên đảo, hắn đều mường tượng được
ra.

Chỉ có người tàng hình này là hắn không biết chút gì về.

Đây là lần đầu tiên nó xuất hiện trong hoạt động Đông Hải! Giang Văn thầm
khẳng định.

Lúc này, người tàng hình sau khi đã xác nhận Giang Văn đồng ý thỏa thuận thì
rời đi.

Giang Văn thậm chí còn không thấy vết chân trên cát của người tàng hình.

“Có ma…”


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #24