Người đăng: namnocnam@
“Ngươi muốn đi khiêu chiến tam đại khó nhất hoạt động?”
Tĩnh Nhi ngạc nhiên.
Nếu là nhiều người thì sẽ sửng sốt trước quyết định của Sáng Thế vì làm gì có
ai tự tin rằng mình sẽ chiến thắng 1 trong 3 hoạt động trên?
Thậm chí hoạt động trao thưởng kim bài đệ nhất và đệ nhị mấy năm liền còn chưa
từng có người đạt được! Người ta cho rằng hoạt động ấy chỉ mang tính chất tham
khảo nghiên cứu và tăng tính tò mò chứ thực chất không thể hoàn thành.
Tuy các hoạt động khác cũng khó nhưng ít ra vẫn còn một tia cơ hội, không
biết chừng mình sẽ là “người ấy”. Nhưng mà tam đại khó nhất hoạt động thì nói
thật là chẳng ai dám nhây hoặc nhây chút chút cho biết mùi đời.
Ngay cả đệ tam độ khó hoạt động cũng chỉ bị hoàn thành một lần duy nhất vào
năm đầu tiên, người hoàn thành nó là một tên “ninja rùa” ( thuật ngữ bida: ý
chỉ ăn may đến tận răng, ở đây có vị huynh đài nào chơi bida không? :D )
Đối với Tĩnh Nhi thì quyết định của Sáng Thế chỉ làm nàng dừng lại ở mức ngạc
nhiên đôi chút thôi. Bản thân nàng cũng từng dùng một trong ba quyền khiêu
chiến của mình để thử sức với đệ nhị hoạt động. Không phải do tò mò hay ham
học hỏi khiêu chiến thử thách tăng kiến thức gì mà bởi vì nàng thấy nó vui.
Hai lần khiêu chiến còn lại của nàng cũng là như vậy.
“Ừm. Vốn còn định đi thăm thú thêm chút nữa nhưng thời gian Lễ hội sắp hết
rồi.”
Sáng Thế nhả ra một câu lệch pha. Người ngoài nghe được sẽ cho rằng cậu rất
kiêu căng nhưng mà Tĩnh Nhi thì chẳng ý kiến gì.
“Vậy để ta dẫn ngươi đến khu đệ nhị hoạt động. Nó ở gần đây nhất.”
Tĩnh Nhi nhàn nhạt nói ra.
Rồi như nghĩ gì, nàng nói tiếp:
“Ngươi cũng biết. Ta đã từng tham gia trò này. Nó hoàn toàn không phải một
hoạt động bình thường. Thậm chí sau khi chơi xong ta vẫn còn cảm giác hơi mơ
hồ. Ngươi nên đề phòng cẩn thận.”
Không hề cười cợt trước những lời cảnh báo thật lòng của Tĩnh Nhi, Sáng Thế
trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi trả lời bằng một câu chả lan quyên:
“Ngươi cảm thấy có mê trận ở trong đó?”
Người bình thường sẽ nói là “Cảm ơn ngươi.” hoặc là “Đa tạ đã nhắc nhở. Ta sẽ
cố hết sức mình.”
Nhưng mà Sáng Thế không quan tâm mấy cái tiểu tiết đó, cậu biết Tĩnh Nhi cũng
không thích, mấy câu nói thực dụng sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Đây cũng là một điểm hiếm hoi Tĩnh Nhi phát hiện mình rất thích ở người bạn
cùng phòng này sau vài ngày sống chung.
Nét mặt Tĩnh Nhi trở nên thoáng vui vẻ một chút, đáp:
“Chắc là vậy.”
Nàng không khẳng định.
Hai ngươi nhanh chân bước đi trên con đường không mấy rộng rãi vì bị phủ kín
người. Họ không đến chào Vân Linh Sam vì không có cơ hội, mà đằng nào thì nếu
Sáng Thế may mắn thắng được một trong ba hoạt động này thì ba người sẽ sớm gặp
nhau tại cùng một địa điểm thôi.
Trong lúc vui vẻ, Tĩnh Nhi vô thức tăng tốc. Đến lúc nàng nhận thức được điều
đó thì vội vàng ngoảnh đầu lại.
Sáng Thế đi bên cạnh nàng, vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng hỏi:
“Có chuyện gì à?”
“Không có gì.”
Tĩnh Nhi xấu hổ quay đầu bỏ chạy.
Sáng Thế cười khổ. Đúng là cái miệng hại cái thân a.. Làm sao cậu có thể không
biết Tĩnh Nhi cho rằng tốc độ của mình nhanh hơn cậu. Vừa rồi chỉ là một câu
trêu thôi. Không ngờ nàng chạy mất…
Là chạy chứ không phải “đi nhanh” như lúc nãy nữa.
“Aiz…”
Bất đắc dĩ, Sáng Thế phải vận lên Ngoại linh lực của mình để tăng cường vận
động của chân.
Nếu Tĩnh Nhi biết lúc trước Sáng Thế vẫn chưa dùng đến Ngoại linh lực đã đuổi
kịp nàng thì hiện tại có khi nàng còn chạy nhanh hơn nữa.
“Này, đi từ từ thôi bạn tôi ơi.”
Sáng Thế nói với theo một câu.
Tĩnh Nhi chỉ “hừ” một tiếng. Cũng may là nàng bây giờ chỉ duy trì tốc độ chứ
không gia tăng nó lên.
Nói Sang Thế không dùng Ngoại linh lực đã đuổi kịp Tĩnh Nhi “đi nhanh” nhưng
thực chất đó là thành quả của việc cậu ỷ vào thể lực và cường độ thân thể của
mình.
Hiện tại chuyển sang giai đoạn so đấu Linh lực thì khỏi cần nói cũng biết ai
thắng ai thua.
May cho Sáng Thế là chỉ một lát sau, cậu đã thấy trước mặt mình xuất hiện một
khu hoạt động. Bằng chứng là tấm biển to đùng treo trên cao. Biển đề hai chữ
“Đông Hải”.
Bình thường tên của một hoạt động sẽ lột tả ngay tính chất của hoạt động đó.
Nhưng mà “Đông Hải” theo Sáng Thế biết thì là tên của một vùng biển ở phía
Đông của Tâm Liên Bang, nó có liên quan gì đến trò chơi này nhỉ?
Cậu nhìn Tĩnh Nhi, người lúc này đang quay mặt đi, không thèm để ý đến cậu.
“…”
Sáng Thế bất đắc dĩ bước vào quầy đăng kí.
Người trông quầy là một cô tiếp tân trẻ đẹp.
“Xin chào. Ta muốn đăng kí tham gia trò chơi này.”
Sáng Thế lịch sự nói. Một tấm thẻ ghi thông tin của ứng cử viên Lễ hội được
cậu đặt lên trên bàn.
“Ah, Sáng Thế tiểu huynh đệ. Cậu vẫn chưa sử dụng lượt khiêu chiến nào? Nhịn
được đến tận bây giờ là ghê lắm đó.”
Cô tiếp tân vừa ghi giấy tờ, thỉnh thoảng lại ngẩng lên đùa một chút. Không
biết là do mát trời hay vì cô có thiện cảm với gương mặt dễ thương của Sáng
Thế.
Mà cái cô tiếp tân nói cũng có lí, giờ là buổi chiều ngày thứ 2 của Lễ hội,
tổng thời gian sự kiện coi như đã trôi qua một nửa rồi ấy chứ.
Nhưng mà..
“Khụ.. cứ gọi ta là Sáng Thế được rồi.”
Sáng Thế ho khan, ho có đờm.
“Không cần thêm chữ tiểu huynh đệ đâu.”
Cậu rất tự tin về chiều cao của mình. Không ngờ hôm nay lại bị gọi như thế..
hơi có chút.. ngượng nghịu.
Cô tiếp tân ngạc nhiên trong 1 giây, rồi bật cười:
“Ai chà, Sáng Thế tiểu ca. Ở trên này có ghi.. ủa.. hình như có số 10 gì đó
nè..”
Sáng Thế đen mặt.
“À thôi được rồi, ta thành thực xin lỗi. Mà sao tiểu huynh đệ à nhầm, Sáng Thế
huynh đệ lại tự ti về tuổi tác của mình đến thế. Thật lạ a…”
“Tên cô là gì?”
“Tiểu huynh đệ à nhầm, Sáng Thế huynh đệ có gì… à tên.. hả? Tên.. à.. Tên ta
là Thu My”
Cô tiếp tân Thu My vốn đang quay Sáng Thế như dế thì bị một câu hỏi bất thình
lình của cậu làm cho mất tiết tấu.
“Khi nào rảnh ta sẽ ghé thăm Thiên Kinh phách mại đường của cô.”
Sáng Thế nhàn nhạt nói.
“Còn bây giờ, làm ơn.”
Cậu xòe tay ra.
Thu My biết ý, liền trả lại tấm thẻ ứng cử viên lúc này đã bị đóng dấu đỏ vào
1 trong 3 ô khiêu chiến cùng với một thẻ thứ tự vào tay cậu.
“Tiểu huynh đệ quan sát rất tinh tế.”
Trước khi Sáng Thế rời đi, Thu My cười nói.
“Ta đã thêm cậu vào danh sách bạn tốt rồi, lần sau cậu đến nhất định sẽ có
giảm giá. Ahihi.”
“Được. Tạm biệt.”
Sáng Thế không muốn bị tổn thương thêm nữa, lập tức phóng ra ngoài.
Ở bên ngoài lúc này khá đông người.
Dĩ nhiên ở đây không thể nào đông bằng khu Lôi đài chiến, thế nhưng trong
thành Trạm Sơ mấy ngày này thì có chỗ nào là không đông?
Chỉ là, những người ở đây đều có một cái gì đó… một phong thái rất quỷ dị. Làm
người khác có cảm giác “người này chắc chắn tương lai sáng lạn”, “người này
kiến thức uyên thâm, không thể coi thường”.
Một bầu không khí “bố mày là nhất” bao trùm cả khu vực. Sáng Thế có thể ngửi
ra cái đó từ cách nói chuyện, hoặc như cái cách đi lại, cường điệu hóa hành
động của mọi người.
…
“Hừ, trò chơi này tà môn, sức một người không thể nào chiến thắng được, hay là
chúng ta hợp sức đi!”
Một vị thiếu niên anh hùng nào đó hô hào.
Nhìn qua là biết cậu ta không có bạn bè thân thiết gì, toàn một lũ bè đảng xã
giao.
“Vị đại ca này nói rất có lí. Chi bằng chúng ta hợp tác. Đến cuối cùng dù là
ai thắng được giải thì mọi người đều có thể mở màng tầm mắt.”
Một vị thiếu niên trí giả nào đó lên tiếng.
Nhìn mặt là biết thuở bé nó bị thiếu thốn tình thương, lớn lên đi đâu cũng lừa
lọc.
“Được. Lời của hai ngươi nói rất có lí. Ta sẽ theo đến cùng.”
Một thiếu niên lực lưỡng hưởng ứng.
Nhìn qua… thôi được rồi. Nhân vật chỉ có cơ bắp thế này thì tha, không mỉa mai
nó nữa. Dù sao cả đời nó cũng chỉ đi có thể đi bắt nạt người khác kiếm chút
cơm, hết sức tội nghiệp.
…
Đương nhiên là Sáng Thế không nghĩ mấy điều xấu xa như thế.
Chỉ là cậu cảm giác được ở đây ai cũng muốn thể hiện bản thân. Như thể bọn họ
tham gia chỉ đề sau này có cái khoe với mọi người “Năm ngoái tao tham gia hoạt
động đệ nhị, suýt thì thành công vượt ải”…
Cái gọi là “hợp tác hữu nghị” sẽ không thể nào được hình thành trong cái tình
cảnh nhà nhà người người đều muốn thể hiện những gì mình có như thế.
Nếu đây là một trò chơi theo lượt thì còn đỡ, chứ như hỗn chiến thi đấu hình
thức thì không loạn cào cào hết cả lên mới lạ.
Cho nên cậu quyết định không tham gia vào cái nhóm tình hữu nghị thắm thiết
này. Dù không có hại gì thì cậu cũng không muốn mệt tâm vì những rắc rối nảy
sinh trong quá trình trao đổi giữa các người chơi.
Đúng lúc này, một âm thanh hùng hồn vang lên, giống như thanh âm của Hàn Thiên
ở Ngự thú tràng:
“Người có thẻ thứ tự, lần lượt bước qua cổng dịch chuyển, tiến vào Đông Hải.
Sau khi tiến vào, dùng thời gian nhanh nhất để tìm đến tấm Đệ nhị Kim bài. Khi
ngươi bị nguy hiểm đến tính mạng sẽ được tự động truyền tống đi ra. Mỗi người
có 3 lần cơ hội tái sinh, hãy tùy theo tình hình thương thế mà quyết định có
trở lại cuộc đấu hay không. Nút Bỏ Cuộc cho phép các ngươi truyền tống trực
tiếp ra khu vực chờ. Đó là toàn bộ quy tắc.”
“Nếu đã nắm rõ tất cả rồi thì hãy chuẩn bị tinh thần. Trận đấu sẽ bắt đầu sau
5 phút nữa.”
Thanh âm dừng một chút rồi lại vang lên.
Với khả năng nghe hiểu khá tốt của mình, Sáng Thế tiếp tục ngửi ra một mùi hắc
ám ở trong đó.
Đầu tiên, tại sao lại là “trận đấu” chứ không phải là “cuộc chơi”? Rõ ràng là
muốn nhấn mạnh tính cạnh tranh của cuộc chơi này!
Thứ hai, bấm nút Bỏ Cuộc thì đương nhiên tính là thua. Thế không bấm nút bỏ
cuộc thì có tính là thua không? Còn nữa, tại sao lại là "tái sinh" chứ không
phải "hồi sinh"?
Thứ ba, tuy chưa biết địa hình Đông Hải như thế nào nhưng chắc chắn là sẽ phải
có nước. Nếu kim bài ở trên cạn thì còn đỡ, nếu nó ở sâu dưới mặt nước thì có
trời mới tìm ra được.
Chỉ riêng ba điều đơn giản đó thôi đã khiến Sáng Thế phải một lần nữa định
hình lại cách chơi của mình trong trận này.
5 phút rất nhanh trôi đi.
“Cuộc thi bắt đầu. Các thí sinh tiến về phía trước.”
Sáng Thế gật đầu một chút với Tĩnh Nhi lúc này đang ở trên đài quan sát, rồi
theo đám người dự thi tiến nhập vào truyền tống trận.
Tĩnh Nhi bây giờ chỉ có thể nhìn thấy Sáng Thế qua một màn hình ánh sáng lớn.
Ban tổ chức giải thích: vì truyền tống đến tận Đông Hải nên để thuận tiện cho
người xem, tất cả sẽ được tường thuật trực tiếp qua màn hình này.
Điều đó nghe hơi điêu nhưng thực tế là toàn bộ người chơi đã bị truyền tống đi
hết. Có nhìn xuống khu truyền tống cũng chẳng còn lại gì. Cách theo dõi duy
nhất là nhìn vào màn hình quang ảnh.
Lúc này, trên một mô đá lênh đênh giữa biển.
Sáng Thế ngồi khoanh chân, điều chỉnh trạng thái, kiểm tra thân thể mình xem
có yếu tố nào bất thường không.
Khi bị trúng ảo thuật, thần trí con người sẽ bị chìm vào trong những ảo tưởng
và bị mất đi liên kết với cơ thể.
Tuy nhiên, chỉ cần chỉ ra được những điểm không chân thực trong ảo cảnh là có
thể phá hủy nó.
Ảo thuật càng mạnh thì điểm không chân thực người phá ảo thuật cần chỉ ra phải
càng lớn, càng rõ ràng. Như trong một ảo cảnh có con người, thì phải khiến
toàn bộ những người đó hiểu ra tất cả chỉ là giả mới có thể triệt để phá
thuật.
Sáng Thế không ôm hi vọng lớn như thế, cậu chỉ mong tìm ra điểm bất thường
trong cơ thể mình rồi từ đó xác định đây có phải là ảo cảnh không.
Dù đã nhận được lời khuyên từ Tĩnh Nhi nhưng việc kiểm tra thật giả ở trong ảo
thuật vẫn khó hơn Sáng Thế tưởng tượng nhiều.
Một khi xác định được đây là ảo cảnh hay là không, sẽ có cách để cậu chiến
thắng. Nhưng mà trước đó thì..
“Ta không thể vận được Linh lực!”
“Ta cũng thế”
“Không được sử dụng Linh lực thì chúng ta có khác gì người bình thường.”
…
Rất nhiều tiếng nói bàng hoảng, sửng sốt vang lên.
Sáng Thế không bị điều này làm cho mất tinh thần. Ngược lại cậu cảm thấy thế
này sẽ dễ dàng hơn một chút. Tuy cậu cũng bị mất đi lợi thế là lực tùy biến
với ngũ hành nguyên tố, khả năng cường hóa sức mạnh thân thể… nhưng những
người khác cũng chẳng khác gì. Vốn sức mạnh chiến đấu của cậu có thể nói là
kém nhất ở đây, nếu bọn họ ra tay đào thải người yếu ngay từ đầu thì…
“Đào thải người yếu ngay từ đầu…”
Sáng Thế lẩm bẩm.