Một Con Đường (2): Cửu Tử Nhất Sinh


Người đăng: namnocnam@

Bên mặt hồ phẳng lặng là những đóa sen hồng trắng thanh khiết.

Chúng ở đó, lặng lẽ đung đưa theo từng gợn sóng nhỏ được tạo ra bởi cơn gió
thoảng. Chúng chỉ là loài thực vật vô tri, không thể cử động.

Nếu có tri, chúng đã cử động.

Bên mặt hồ phẳng lặng là một con người với gương mặt thuần khiết.

Cậu ở đó, không cử động. Chẳng phải vì không có tri giác.

Rằng, đôi lúc con người ta cần một khoảng lặng cho riêng mình để kịp thời nhận
ra những điều mà trong cuộc sống sôi động và chóng vánh hằng ngày họ không thể
cảm nhận được.

Cách mà Sáng Thế ngồi tĩnh tu cho người ta cảm giác cậu đã ngồi ở đó vô cùng
nhiều năm tháng. Chim quyên hót líu lo bên tai người trong mộng? Cây cối mọc
um tùm trong lúc vô tình thiếp vào giấc ngủ của chàng hoàng tử? Tất cả chỉ là
ảo giác…

KHÔNG PHẢI LÀ ẢO GIÁC!

Ặc.

Sáng Thế sửng sốt mở hai mắt ra. Phải biết, hiếm khi có việc gì làm cho cậu
kinh ngạc đến cỡ này.

Xung quanh cậu bây giờ là một thảm cỏ um tùm, xanh mướt, điểm xuyết mấy nụ hoa
đang nhú được non nửa. Trên bức tường đá thấp ngăn cách nơi Sáng Thế đang ngồi
và mặt hồ cũng mọc lên lớp lớp rêu phong, hai hàng liễu rủ. Mấy loại cây thuộc
lớp dây leo mà cậu từng tìm hiểu qua chẳng biết từ bao giờ đã tìm được vị trí
an cư lạc nghiệp thích hợp cho mình ở bên cạnh Sáng Thế.

“Hả?”
Cậu chỉ biết tự hỏi một câu như vậy thôi.

Dù là suy nghĩ bao nhiêu, dù là suy đoán như nào, cậu cũng chẳng thể tìm ra
nổi một cái logic đủ trâu bò để chống đỡ cái hiện thực này.

Họa chăng có một lí do thì đó chính là vừa rồi, cậu bắt đầu tập trung suy nghĩ
lời sấm mà Trần Anh Tâm đã nói.

“Trên mặt hồ có nước”.

Mặt hồ thì đương nhiên là phải có nước – Sáng Thế nghĩ. Vì nếu không có nước
thì chắc chắn sẽ không có mặt hồ, mà chỏng chơ nơi đó sẽ là một cái lòng hồ
đầy bùn đất hoặc thậm chí chỉ là một cái hố to khô hạn nứt nẻ.

Thế nhưng nếu suy nghĩ kĩ hơn thì có thể thấy, mặt hồ có nước không chỉ đại
biểu một sự thật hiển nhiên rằng trong hồ có nước. Nó còn tượng trưng cho sự
tồn tại độc lập của cái hồ và nước bên trong đó. Nếu không có nước thì hồ sẽ
vẫn là cái hố, có thể là sẽ bị gọi bằng một cái tên khác. Không có cái hố chứa
đựng thì nước vẫn là nước, vẫn là một nguyên tố trong ngũ hành của tự nhiên.
Chúng tồn tại độc lập – nghe có vẻ trừu tượng – nhưng bản thân nó lại là một
loại áo nghĩa.

Sự tồn tại nhất thể của hai khái niệm độc lập đã tạo nên một sự vật thứ 3
trong tiềm thức của con người: hồ. Cụ thể hơn ở đây là “mặt hồ”.

Nói cho dễ hiểu: nhắc tới mặt hồ có ai lại không nghĩ tới nước?

Chỉ sự tương quan nho nhỏ đó thôi đã tạo nên một sự vật mới trong tiềm thức
của con người, không phải “nước”, cũng không phải “một cái hố để chứa nước” mà
là “hồ”. Có cảm giác như một sự vật mới đã được đản sinh chứ không đơn giản là
“đặt đè hai vật lên nhau”.

Áo nghĩa của sự tồn tại! Đó là nền tảng để cấu thành nên vạn vật. Vạn vật đều
có sinh mệnh, có sức sống, vì chúng có tồn tại. Ngay cả đóa sen thanh khiết
đang hững hờ trôi kia cũng có một thứ sinh mệnh thuộc về bản thân mình. Sinh
mệnh đó sẽ chỉ tồn tại nếu ta nhìn nó theo một khía cạnh mà “nếu cái cây kia
không có sinh mệnh thì thật là vô lí”. Mà hủy diệt thì chính là trực tiếp đánh
vào sự tồn tại của vật thể chứ không phải đánh vào vật thể.
( Đoạn này cực kì cực kì trừu tượng… Cầu trời lạy Phật giúp các bạn đọc giả
đọc hiểu. Nếu các bạn không hiểu thì lão rồng già ta đây sẽ đành phải tiếp tục
giải thích thêm sau này ).

Đương nhiên đó chỉ là mấy suy nghĩ vu vơ của cậu, chẳng có căn cứ nào hết.
Thậm chí cậu còn không chắc liệu nó có liên quan gì đến việc này hay không.

Nghĩ đến đây, Sáng Thế không khỏi đắn đo.

Nếu bị ai đó hỏi “Hãy nêu tên một vài loài cây”, có lẽ Sáng Thế sẽ nghĩ đến
chúng đầu tiên – những thứ đang ở bên người cậu lúc này.

Nhưng điều đó cũng không giải thích được tại sao chúng lại xuất hiện ở đây!

Đây có lẽ không phải hiện tượng do Linh lực đơn thuần tạo thành – Sáng Thế
thậm chí còn không dám khẳng định một sự thật rằng chẳng có loại linh lực nào
làm được điều như thế, theo hiểu biết của cậu.

Đúng lúc này, một bóng hình màu đen chậm rãi đi tới. Chính là Trần Anh Tâm.

Ánh mặt gã đã sớm để ý đến thảm cây xanh mướt quấn quanh Sáng Thế. Cho đến
trước lúc cậu biết gã đến thì sự kinh ngạc vẫn không hề mất đi trên gương mặt
gã.

Gật đầu, khoanh tay, giọng nói của gã lạnh lùng nhưng vẫn không thể không pha
lẫn vào đó một chút tán thưởng:

“Rất khá. Ngươi có ngộ tính còn cao hơn ta tưởng tượng. Xem ra vấn đề giác
tỉnh của ngươi chỉ là trục trặc nào đó trong khâu kiểm soát thôi.”

“ ? ”
Sáng Thế nghe không hiểu.

“Hệ thủy à.. hơn nữa khả năng kiểm soát sinh mệnh lực rất khá. Sau này rất có
khả năng sẽ lột xác hoàn toàn thành nguyên tố sinh mệnh.. không tồi.”

“ ?? ”

Đương nhiên là Sáng Thế nghe hiểu. Thế nhưng hình như hơi có chút gì đó hiểu
nhầm ở đây.

“Tạm thời như vậy đi. Do khâu kiểm soát và phụ gia nguyên tố cho Linh lực của
ngươi có vấn đề do thuộc tính quá đặc biệt, nên trước hết mỗi ngày ngươi cứ
ngồi học cách cảm nhận nguyên tố thủy trước đã.”

“Khoan. Dừng ngay tại đó. Ta nghĩ có chút hiểu nhầm rồi.”
Sáng Thế rốt cuộc thở dài, đành phải ngắt lời Trần Anh Tâm.
“Rốt cuộc bài tập này nhằm mục đích gì?”

“Một bài tập cảm nhận nguyên tố thông thường thôi. Chỉ là cả câu sấm và cái hồ
này đều rất đặc biệt, chắc chắn sẽ tăng độ mẫn cảm của ngươi với thủy nguyên
tố lên rất nhiều lần. Nếu ngươi không cảm nhận được thì hôm sau ta sẽ chuyển
qua thử nghiệm loại nguyên tố khác.”
Trần Anh Tâm nói đều đều.
“Vốn định giúp đỡ ngươi một chút xem còn cách nào cứu chữa Vô thuộc tính
không. Xem ra giờ không cần phải lo lắng nữa. Ngươi nói ta hiểu nhầm?”

“Ừm. Thực ra ta không cảm nhận được nguyên tố thủy.”
Sáng Thế thành thực nói.
“Không một chút nào, nếu có ta chắc chắn phải biết. Ta rất tự tin vào cảm quan
của mình.”

Nghe Sáng Thế nói vậy, Trần Anh Tâm chau mày. Hắn không tỏ ra chút nghi ngờ
nào về lời nói của vị huynh đệ nhỏ tuổi này, dù sao tư duy của Sáng Thế cũng
đã được hắn công nhận.

Chỉ là, ngoài sinh mệnh lực dồi dào đến từ nguyên tố thủy hoặc mộc thì điều gì
có thể tạo ra cái đống “tùm lum” kia?

Dù nghĩ thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân.

“Ngày mai đến phòng bảo vệ, ta sẽ làm nghi thức giác tỉnh cho ngươi.”
Dù trong suy nghĩ có chút vướng mắc nhưng gã không để lỡ tiết tấu của cuộc nói
chuyện chút nào.

“Dù có phải hay không thì chỉ cần giác tỉnh là biết.”
Vẫn phong thái nhanh, gọn, rõ ràng, súc tích, hắn nhả ra một câu như vậy rồi
đi mất.

Sáng Thế cũng không biết phải nói gì ngoài lời chào tạm biệt người huynh đệ.
Rồi cậu lại nhìn “thảm thực vật đa dạng” bên cạnh mình.

Bàn tay mảnh dẻ của cậu chạm nhẹ vào chúng.

Những gì cậu cảm thấy là sự dẻo dai và hợp lí. Tại sao lại nói là hợp lí? Vì
đám cây cho cậu cảm giác như thể chúng đã được trồng, vun đắp và sinh trưởng
một cách cẩn thận qua từng năm tháng chứ không phải chỉ vừa mới được “úm ba
la” ra ngày hôm nay.

Và dường như chúng còn liên kết với cậu! Đó là lí do chính để cậu không suy
nghĩ theo chiều hướng “ồ chắc cái đám này không phải do mình tạo ra đâu nhỉ?”.

Vấn đề này khiến cậu đau đầu ít hôm. Nhưng trong lúc đó đó cậu vẫn không quên
đi lấy những dụng cụ cần thiết để cắt tỉa phần cây mọc dài và cắm cọc gỗ bảo
vệ xung quanh khu vực này. Trên chiếc dây mây căng bởi hai cái cọc, cậu treo
một tấm biển nhỏ xinh xắn: vườn cây mini.

Từ đó, cậu chăm sóc Vườn cây mini hằng ngày khi ra tĩnh tu bên bờ hồ.

Rất nhiều học viên khác thậm chí là một số giảng viên đi ngang qua đều thấy
hứng thú với Vườn cây nho nhỏ này. Không ít người thắc mắc vườn cây đẹp tự
nhiên này từ đâu mà có nhưng không có câu trả lời, ngay cả người tạo ra chúng
cũng không có.

Ngày hôm sau, Sáng Thế đến phòng trực của Trần Anh Tâm để làm nghi lễ giác
tỉnh.

Phòng khá rộng, khá là không phù hợp với chức năng của nó. Sáng Thế không để ý
đến điều này, thứ mà cậu quan tâm hiện tại là vòng bảo vệ sấm sét mà Trần Anh
Tâm tạo ra. Nó gần như phong kín căn phòng với bên ngoài.

Hắn ra hiệu cho cậu tiến lại gần, trên tay hắn lúc này là một viên ngọc màu
xanh lam.

Sáng Thế gật đầu, tiến lại gần nhận lấy viên ngọc.

Khoảnh khắc cậu chạm vào viên giác tỉnh chi thạch hệ thủy này. Một dòng nước
mát như trào ra từ bàn tay của cậu, nó nhanh chóng lan ra toàn cơ thể khi cậu
bắt đầu nắm chặt viên ngọc theo lời nhắc của Trần Anh Tâm.

Theo ngay sau đó là sự đau đớn tốt cùng.

Sáng Thế không rên lấy một tiếng. Mô hôi túa ra trên gương mặt thiên thần của
cậu như tôn vinh nét phong trần hiếm xuất hiện trên đó. Hai lọn tóc lục kim rủ
xuống, ướt sũng. Đôi mắt ánh lên sự kiên định. Còn dáng đứng của cậu lại trông
có vẻ thản nhiên. Dù dưới cặp mắt tinh tường của Trần Anh Tâm thì mấy cái gân
xanh đang co giật dưới làn da mỏng của cậu vẫn không giấu đi đâu được.

Đối với cậu. Đau đớn cũng chỉ là một loại xúc cảm. Cậu đã tự rèn luyện mình
học cách chấp nhận nó. Không phải kiểu rèn luyện “chịu đau đớn nhiều nên nhờn”
hay vô cảm. Mà cậu học cách không phàn nàn, kêu trời kêu đất mỗi khi bị đau,
thay vào đó thì tìm hiểu nguyên nhân bị đau còn giúp cậu phân tâm và bớt đau
đớn hơn.

Trần Anh Tâm không quan tâm. Hắn lúc này nhìn thì bình thản vô cảm nhưng thực
chất là đang vô cùng chăm chú. Hắn đã chứng kiến không ít thậm chí là đứng ra
hướng vài người hệ thủy giác tỉnh. Mọi khả năng có thể xảy ra đều nằm trong
tầm kiểm soát.

Việc Sáng Thế chịu đau đớn không nằm trong danh sách những thứ Trần Anh Tâm
quan tâm có chút hơi tàn nhẫn. Dù thân thể cứng cáp như người của Kỵ sĩ Thánh
điện muốn giác tỉnh cũng phải đợi đến khi Linh khí đạt bậc 3. Tuy Linh hồn
Thánh điện có cách giác tỉnh khác áp dụng cho mọi lứa tuổi nhưng hiển nhiên
không được Trần Anh Tâm dùng ngày hôm nay.

Dùng cách giác tỉnh nhẹ nhàng như thế sẽ không khai phá hết tiềm năng được.
Sau này sẽ phải tham gia đợt giác tỉnh lần 2. Đó chính là điểm đặc biệt của
Linh hồn Thánh điện, quy trình giác tỉnh 2 lần.

Nhưng hôm nay cái mà Trần Anh Tâm và Sáng Thế cần là kết quả mạnh mẽ, trực
tiếp nhất. Theo như gã suy đoán thì nếu dùng cách giác tỉnh đặc biệt nhẹ nhàng
của Linh hồn Thánh điện sẽ không ăn thua. Suy đoán này về sau được Sáng Thế
công nhận là đúng mặc dù hơi có chút hiểu lầm.

Nhưng mà sau một hồi..

Nguyên tố thủy tràn ngập xung quanh người Sáng Thế. Nó không chỉ đến từ viên
ngọc, mà còn từ không khí, thậm chí lọt từ cả bên ngoài vào.

Kết quả này khiến Trần Anh Tâm không ngờ đến. Hắn lập tức xúc động muốn dừng
quá trình giác tỉnh lại nhưng lại sợ gây ra tổn thương nghiêm trọng đến Sáng
Thế.

Vốn lượng năng lượng trong giác tỉnh chi thạch đã là quá nhiều để Sáng Thế có
thể chịu được. Nhiệm vụ của nó chỉ có một, đó là kích phát nguyên tố thủy tiềm
tàng trong cơ thể người giác tỉnh, từ đó phân định ra mức độ thân hòa cùng
nguyên tố. Sau khi trải qua giai đoạn nguy hiểm ban đầu năng lượng thâm nhập
vào cơ thể, nguyên tố chủ thuộc tính hoàn toàn được kích phát ra sẽ lập tức
trung hòa lượng năng lượng của viên đá, bổ sung vào căn cơ. Đó là lí do giác
tỉnh chi thạch thường được thiết kế để sau khi hấp thụ tối đa có thể đạt tới
100 điểm Nội linh lực.

Mà bây giờ, không những năng lượng của viên ngọc tràn như đại hồng thủy vào
từng kinh mạch nhỏ hẹp chưa được đả thông của Sáng Thế, thậm chí vô số năng
lượng ngoại lai trong không khí cũng bị kéo theo vào, hơn nữa bán kính hấp dẫn
năng lượng kéo theo còn không nhỏ, lực hút cũng mạnh.

Lực hút của thủy nguyên tố vượt qua được cả màn chắn lôi nguyên tố thì không
phải là điều gì bất thường. Thế nhưng vượt qua được màn chắn của Trần Anh Tâm
thì lại là một chuyện khác.

Lúc này gã không thể làm gì hơn ngoài việc gào thét: “Dù có chuyện gì xảy ra
cũng phải bình tĩnh. Cảm nhận. Cảm nhận mọi thay đổi của cơ thể.”

Nếu có Linh Tâm giả bậc cao một chút nghe được thì sẽ thắc mắc: “Chẳng phải
đây là lời khuyên khi đả thông kinh mạch chuẩn bị kết thành Linh khiếu của
cường giả bậc 5 cấp 50 ư?”

Sáng Thế bây giờ không đến mức kết thành Linh khiếu, mức năng lượng còn xa mới
đủ. Thế nhưng ai cũng biết việc đả thông đường đi của năng lượng chuẩn bị cho
việc kết thành Linh khiếu nó khó như thế nào! Tình huống trong cơ thể cậu bây
giờ cực kì phức tạp. Ít nhất dưới cái nhìn cực kì lạc quan của một người bi
quan như Trần Anh Tâm, độ khó nếu Sáng Thế muốn vượt qua tình trạng hiện tại
có thể sẽ vượt qua cả việc xây Linh khiếu.

Hắn đang mong chờ một đứa bé 10 tuổi chưa biết gì về kinh mạch tự mình cảm
nhận rồi thuận thế đả thông từng cái kinh mạch giữa dòng nước lũ? Và còn là
trong khi đang giác tỉnh? Làm 2 việc cùng một lúc?

Trần Anh Tâm mặt mày lúc này đã nhăn như khỉ. Toàn bộ đều là lỗi của hắn!


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #16