Cuộc Sống Thường Nhật


Người đăng: namnocnam@

“Liệt Ba, khôn hồn thì tránh xa Lệ tiểu thư ra!”
Thiếu niên 1 gầm rú.

“Thanh thiếu, ngươi càn rỡ như vậy chẳng lẽ đã xem Lệ cô nương là người của
mình rồi? Ngưng ảo tưởng.”
Thiếu niên 2 gầm rú.

“Mày nói cái gì?”
Thanh Trùng trợn mắt, đầu xì khói như tàu lửa chuẩn bị nhả phanh.

“Tao nói, vợ quốc dân còn chưa đến lượt mày độc chiếm. Lệ nhi tao vừa hay cũng
có ý muốn theo đuổi. Hôm nay tao sẽ diệt trừ một tình địch ngay tại đây.”
Thanh niên Liệt Ba bừng bừng hai nắm đấm.

Tình thế nóng bỏng, sốt dẻo như nắng mùa hè. Không ít học viên rảnh rỗi vào
buổi chiều nghe tin liền chạy đến xem trò vui.

Trong đó có Vân Linh Sam và Sáng Thế.

Vân Linh Sam thì đương nhiên là chủ động đến đây để hóng mát trong ngày oi
bức. Về phần Sáng Thế thì cậu chỉ muốn đi loanh quanh để nắm rõ được bản đồ
Linh hồn phân điện.

Cậu có nghiên cứu qua bản đồ, sớm biết đây là Phòng đấu tập vì nó rất gần Khu
giảng đường. Có câu “học và hành đi đôi với nhau” mà, thiết kế kiến trúc như
vậy là hợp lí.

Chỉ là loại chuyện “xem trò vui” như này… có chút không hợp với tính cách của
cậu lắm. Sáng Thế sẽ làm gì ư? Đương nhiên là ngăn hai đứa nó lao vào đánh
nhau rồi.

Hồi còn ở trấn Dương Hú, cậu rất ít khi thấy dân làng xích mích với nhau nhưng
cũng không phải là không có. Những lúc như vậy cậu luôn chủ động đứng ra hòa
giải, đầu tiên là bằng vào uy tín của cậu, sau đó là bằng vào những lời phân
trần hợp lí, có sức thuyết phục. Cũng không phải Sáng Thế thích lo chuyện bao
đồng. Cậu chỉ đang giúp đỡ mọi người ở một khía cạnh nào đó.

Nếu là người bao đồng X nào đó, thường sẽ lao vào nói mấy lời sáo rỗng như là
“Mau dừng lại. Có chuyện gì từ từ nói..” hoặc ra sức khuyên ngăn, sử dụng sức
mạnh để ngăn cản vụ hỗn loạn tạm thời…

Sự khác biệt giữa người bao đồng X và Sáng Thế là cậu có lí trí, phân tích
tình huống rất nhanh và lập tức hành động theo cách mà cậu cho là hợp lí nhất.

Đương nhiên đối với người bình thường thì “cách hợp lí nhất” lúc nào cũng là
lờ cái đám lộn xộn ở trước mặt đi để tránh mình cũng bị kéo vào. Nhưng có điều
gì đó trong thâm tâm cứ thúc dục Sáng Thế phải “sửa chữa những thứ bị hỏng”.

Ờ.. tóm lại là Sáng Thế rất thích lo chuyện bao đồng. Không cần hiểu sâu xa
làm gì.

Có điều trong tình cảnh này thì cách làm của cậu ở trấn Dương Hú chắc là sẽ
không áp dụng được. Thứ nhất là vì thứ “hào quang” của cậu ở đây chưa đủ,
người ta sẽ không quá coi trọng lời nói của cậu, thứ hai là về quy tắc “không
được làm ồn” kì lạ ở Phân điện này. Tuy nơi này cách khá xa cổng chính nhưng
chẳng có gì đảm bảo là 2 gã áo đen lập dị sẽ không dò ra được.

Đang lúc Sáng Thế suy nghĩ xem làm sao giúp hai bạn học này hòa giải thì thình
lình xuất hiện một cậu nhóc nhảy ra từ đám đông.

Lúc này mọi người đang nín thở nhìn xem hai thanh niên đang hăng tiết kia động
thủ sẽ ra bộ dạng gì. Cậu nhóc vừa bước ra lên tiếng xé rách sự im lặng:

“Mau dừng lại. Có chuyện gì từ từ nói..”

Hả?

Tất cả mọi người trố mắt nhìn về phía cậu zai này.

Hai đứa kia đang hăng tiết đó ba! Dừng là dừng như nào? Hơn nữa bọn tui đứng
đây hóng cũng được gần nửa nén hương rồi, đôi bên có chuyện cần nói cũng đã
nói, có rắm đã sớm thả, có cái mồ cụ cố, cụ tổ gì gì đó hai thanh niên đều đã
đào giùm cho đối phương… Từ từ nói để chúng nó đào sang hẳn mộ của kị tổ hả?

“Liên quan gì tới mày?”
Hai thanh niên đang hăng máu đồng thanh quay đầu về phía cậu trai trẻ, tay
phải / tay trái đánh ra một chưởng.

Chưởng này nhìn sơ qua đã biết là chẳng có chiêu thức gì, chỉ là tùy tiện
thích phóng linh lực. Cho dù có trúng người thường cũng không gây sát thương,
cùng lắm chỉ có tác dụng đẩy lùi mà thôi.

Thu tay trái / tay phải về, hai thanh niên lại gắt gao nhìn chằm chằm đối
phương.

Xoạt.

Liệt Ba chân phải dậm đất, lướt về phía Thanh Trùng, tay phải giương quyền.

Thanh Trùng thấy nắm đấm của Liệt Ba lao đến cũng không có ý định tránh né,
tay phải giơ lên lấy cứng chọi cứng.

Nào ngờ lúc song quyền chuẩn bị va chạm thì hai người phát hiện phía trước đã
xuất hiện thêm một người chặn giữa mình và đối phương.

Là cậu nhóc lúc nãy!

Không phải là bị hất bay đi rồi à? Sao còn có thể đứng đây?

Quan trọng hơn là.. kệ mẹ mày. Bọn tao đang đánh nhau, đừng có làm phiền.

“Đã bảo là từ từ nói rồi cơ mà.”

Rắc rắc.

Hai âm thanh vang lên dường như cùng một lúc, nhưng do khoảng cách nên mọi
người vẫn phân biệt được nó đến từ đâu.

Liệt Ba hét lớn, cậu ta đau đến chảy cả nước mắt, đổ gục trên thềm trước cửa
Phòng đấu tập. Cách cậu một đoạn, bên kia Thanh Trùng cũng không khá hơn bao
nhiêu, đang ôm cổ tay mình gào thét. Cậu nhóc vẫn đang đứng ở giữa hai người
chỉ thở dài.

Lúc này ở trong đám đông người đang xem, Sáng Thế nhớ ra điều gì đó, cũng thở
dài.

Chíu.

Quả nhiên sau đó hai người gác cổng áo đen lại xuất hiện, lôi sềnh sệc 3 đứa
gây rối đi.

Người người nhà nhà giải tán. Hai người Vân Linh Sam cũng không có việc gì
phải ở lại.

Đi bên cạnh Linh Sam, Sáng Thế buột miệng hỏi:

“Này, Lệ tiểu thư đó là người như thế nào, ngươi có biết không?”

“Hả? Ngươi để ý nàng ta?”
Vân Linh Sam ngạc nhiên.

“K-không, chỉ là nhất thời hiếu kì thôi. Rốt cuộc là người như thế nào mới có
thể khiến cho học viên không màng tới quy tắc học viện để đánh nhau..”
Sáng Thế giải thích.

“À.. cũng không hẳn đâu. Bề ngoài thì Phân điện này có nội quy rất nghiêm
nhưng thực chất vẫn có thể lách luật để “xử” lẫn nhau. Chỉ cần không hét lên
như hai tên ngốc kia thì sẽ không sao cả. Còn về Lệ Nhã Đình thì… nói thực, ta
cũng không biết.”
Vân Linh Sam nói.

“Ừm, cảm ơn. Ta cũng chỉ buột miệng hỏi thôi. Không quá quan trọng.”

Vân Linh Sam không nói, rồi như nghĩ tới điều gì, tỏ vẻ khó hiểu:

“Ngươi không thấy thằng nhóc lúc nãy kì lạ sao?”

“Không. Có gì à?”

“Ngươi cũng lạ thật đấy. Người bình thường chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên khi
thấy thằng nhóc đó bẻ cổ tay hai người lớn hơn mình dễ như ăn kẹo vậy. Đã vậy
ta còn không cảm nhận được chút giao động linh lực nào. Rõ ràng nó đã sử dụng
thể thuật thuần túy…”

“À…”
Sáng Thế bắt đầu nhận ra vấn đề. Vấn đề là: cậu cũng có thể làm được như cậu
nhóc ban nãy, nhưng điều đó không có nghĩa tất cả mọi người đều làm được.. Nói
mới nhớ, bạn cùng phòng của cậu, Tĩnh Nhi hình như rất mạnh so với lứa tuổi
đi? Cả Linh Sam nữa…

Chắc từ lúc đến đây mình đã gặp quá nhiều người mạnh nên thế giới quan của
mình có chút hiểu lầm chăng? – cậu thầm nghĩ.

“Đúng là thể thuật cỡ đó đối với một cậu nhóc thì khó mà tưởng tượng được.”
Sáng Thế đành lấp liếm sự việc bằng một câu như thế. Một câu nói mang tính
chất “đồng tình” không có tí tính xây dựng nào.

“Phân điện này rất kì lạ.”
Vân Linh Sam không để ý đến cậu, nói tiếp.
“Tuy phần lớn là học viên bình thường nhưng trong đó có không ít người đặc
biệt.”

“Ngươi cũng đặc biệt, không phải sao?”
Sáng Thế cười, trêu.

“Sao ngươi lại nói vậy?”
Vân Linh Sam cũng cười.

“Vì học viên bình thường đâu có ai thấy phân điện này kì lạ? Tại sao ngươi lại
thấy nó kì lạ? Nó lạ so với cái gì?”
Sáng Thế cười.
“Cho nên chỉ có thể nói rằng, ngươi đã từng học ở nơi khác, hơn nữa còn là
Thánh điện bậc cao, sau này mới chuyển về đây. Ta chỉ không hiểu tại sao thôi,
dù gì thì Phân điện cũng là cấp bậc thấp nhất trong hệ thống Thánh điện.”

“Ngươi nói đúng.”
Vân Linh Sam thở dài.
“Không ngờ mới nói dăm ba câu mà đã bị đoán ra rồi. Phải, ta từng học ở một
Thánh điện khác, còn là chủ điện.”

“Vậy sau khi chuyển tới Phân điện này ngươi có cảm nghĩ gì? Có phải rất đê mê
tê tái không thể nào buông bỏ?”
Sáng Thế cười mỉm.

“Haha. Ngươi không cần chọc ta. Lúc mới đến đây ta chán đời lắm đấy, giờ cũng
đỡ rồi.”

“Vậy thì tốt.”
Sáng Thế gật gật.

“Nè, hình như ta ở đây lâu rồi còn ngươi vừa mới đến hôm nay đó. Ngưng làm ra
vẻ mình là chủ nhà đi.”
Vân Linh Sam vỗ vỗ vai Sáng Thế, ngón tay trỏ lắc lắc sang hai bên ra hiệu “no
no no”.

Sáng Thế tiếp tục cười, nhưng không hỏi thêm gì nữa.

Vân Linh Sam dẫn cậu đi lòng vòng thăm thú phân điện. Đường đi có vẻ phức tạp
nhưng Sáng Thế để ý là không có con đường nào bị lặp lại.

Dường như Linh Sam rất tinh tế chọn đường ngắn nhất để mình sớm nắm được đường
đi. Sáng Thế vừa nghĩ vừa thầm cảm ơn cô gái mới quen này.

Các khu vườn lớn nhỏ, phòng ốc, khu nhà hiệu dụng, hồ lớn… Từng cái kiến trúc
hiện ra trước mắt Sáng Thế. Theo cậu thì kiểu thiết kế nơi này khá phù hợp với
mặt bằng chung của cả Trạm Sơ thành. Không phải kiểu “cố tình xây khác đi” để
tôn lên vẻ uy nghi của Thánh điện mà ngược lại, rất gần gũi.

Hai người dùng thời gian nửa buổi chiều đã đi thăm được gần như toàn bộ phân
điện. Lúc này, trên đường về Kí túc xá, họ dừng chân ở một Căng tin ở gần đó.

“Cũng muộn rồi. Ngươi có muốn ăn chút gì đó không? Hiện tại các lớp ma pháp
trung cấp vẫn còn đang học nên quán ăn này sẽ không quá đông, không phải chờ
lâu đâu.”
Vân Linh Sam mở lời.

Thực ra chính bạn thân nàng cũng thấy thật kì lạ, tại sao mình lại cởi mở với
Sáng Thế như vậy nhỉ? Từ lúc đến Phân điện này nàng luôn bày ra thái độ “không
ưa thì cút” đối với những người dám bén mảng lại gần.

“Ah… Ta thật lòng muốn mời ngươi một bữa vì đã giúp đỡ. Nhưng hôm nay không
được rồi. Ta định mua đồ ăn về mời bạn cùng phòng, dù sao ta cũng là người mới
đến, sẵn tiện làm hòa với nhóc ấy luôn. Nếu không phiền ngươi có thể sang ăn
chung với bọn ta, đừng ngại, ta sẽ thấy vui là đằng khác.”
Sáng Thế nói chân thành.

Vân Linh Sam có chút không được tự nhiên lắm khi nghe Sáng Thế nhắc tới Tĩnh
Nhi: “Không sao, ngươi cứ mua về đi. Ta cũng không có thói quen ăn ở trong
phòng.”

Sáng Thế cũng không miễn cưỡng ép người. Cậu gật đầu rồi đi tới quầy thức ăn
tự múc lấy hai phần mà cậu cho là “thích hợp cho sức khỏe đối với một bữa ăn
tối”. Dĩ nhiên để đề phòng trường hợp nhóc con cùng phòng mình ương bướng
không chịu ăn, cậu còn mua thêm một “vũ khí bí mật” chết chóc đối với khẩu vì
của đám con nít.

Mua xong bữa tối. Cậu tạm biệt Vân Linh Sam đang ngồi đợi phần ăn ở gần đó rồi
đi thẳng về phòng.

Trong phòng Sáng Thế lúc này không có ai. Cậu đặt nhẹ đồ ăn lên chiếc bàn thủy
tinh, khẽ thở dài.

Hi vọng nhóc ấy không tự đi ra ngoài mua gì đó ăn. Ài, tiếc thật.

Nếu thực sự chuyện đó xảy ra thì coi như kế hoạch làm hòa với bạn cùng phòng
của cậu coi như đổ bể. Chỉ là bữa ăn tối thôi nên cũng không nghiêm trọng lắm
nhưng để một mình cân 2 suất thì có hơi…

Đúng lúc này, một tiếng mở cửa “bựt” truyền tới. Một cô bé cao chừng hơn nửa
cánh cửa bước ra từ phòng tắm.

Ánh mắt cô bé đặt lên người Sáng Thế, nhưng không quá lâu. Sau đấy cô xoay
người đi thẳng về phía giường ngủ, không thèm nhìn cậu thêm lần nào nữa.

Tuy có hơi thắc mắc tại sao cô bé phải tắm nhiều thế nhưng Sáng Thế không nói
ra. Cậu mừng vì cô bé vẫn còn chưa đi ăn tối:

“Tĩnh Nhi, ăn chung đi!”

Từ cửa vào phòng có thể thấy cửa số và một chiếc sofa chứ không thể nhìn thấy
bàn ăn. Còn từ chiếc bàn thủy tinh nhìn sang phải chỉ có thể nhìn thấy bức
tường và mấy cái kệ, hoàn toàn không thấy được hai chiếc giường. Cô bé đang
ngằm trên giường đọc sách bỗng dừng lại một chút, thoáng nghĩ ngợi điều gì rồi
chỉ “hừ” một tiếng.

Sáng Thế không vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà nản lòng. Hồi trước có không ít
trẻ em bị bố mẹ bắt tới tiệm thuốc của cậu không chịu uống thuốc… ahihi, cuối
cùng chúng nó vẫn phải uống. Bố mẹ chúng nó cảm ơn Sáng Thế nhiều lắm.

Cậu đi tới bên giường Tĩnh Nhi, ngồi hẳn lên, tay phải giơ ngón trỏ chọt chọt
vào má nàng.

Quả nhiên không phụ lòng mong đợi. Nhiệt độ hai bên má của cô bé tăng x2. Cũng
không phải do Sáng Thế có thần thông hỏa hệ gì mà do cô bé đang xấu hổ.

“N-ngươi làm cái gì đó?”
Cô bé lấy cuốn sách đang đọc dở che mặt.

“Kiểm tra xem ngươi có phải mắc chứng biếng ăn hay không. Nhìn thế thôi nhưng
thực ra ta là đại phu. Từ chút thần sắc trên mặt ngươi ta cũng có thể đoán ra
được tình trạng sức khỏe đó.”
Sáng Thế thản nhiên nói.

“Biếng ăn hay không là việc của ta. Liên quan gì tới ngươi?”
Cô bé hất giọng.

Sáng Thế cười tươi. Đúng là giấu đầu lòi đuôi mà! Ta chỉ nói chơi vậy thôi mà
cô nhóc này chưa đánh đã khai rồi. Đúng là một cái cớ tốt để vin vào.

“Nói gì vậy chứ? Tĩnh Nhi ngoan.. nghe ta nói nè, thân là bạn cùng phòng ta
làm sao có thể để ngươi làm biếng ăn để rồi chịu đói? Tuy chúng ta ban nãy có
chút xích mích nhưng giờ hết rùi. Tuy ta rất oan ức nhưng vì rộng lượng nên
hết thảy ta sẽ bỏ qua. Tuy ngươi là người có lỗi nhưng ta lại đồ ăn cho ngươi
nè. Thấy hợp lí chưa?”

“Ai nói ngươi oan ức còn ta có lỗi? Vớ vẩn, hết sức vớ vẩn. Đi, chúng ta đi
tìm Vân Linh Sam nói cho ra nhẽ.”
Tĩnh Nhi tức giận ngồi bật dậy, bắn ra khỏi giường như cung tên, quay lưng
vùng vằng đòi đi tìm Vân Linh Sam.

Sáng Thế bây giờ càng cười đậm hơn, cố nhịn cười, cậu giữ lấy tay Tĩnh Nhi,
giả bộ buồn thiu như con miu:

“Hic.. ta sai rồi. Làm ơn đừng đi tìm Linh Sam nữa, nếu không ta sẽ xấu hổ đến
chết mất.”

“Hừ.. bại hoại như ngươi cuối cũng cũng chịu hối cải chút ít.”
Tĩnh Nhi khoanh tay, mắt nhắm, mặt quay đi chỗ khác.

“Hả.. bại hoại??”
Sáng Thế hơi sững sờ.

“Thôi được rồi. Ta lúc trước cũng có chút không đúng. Sau này là bạn cùng
phòng rồi, ta không thể chấp nhặt ngươi mãi được. Lần này chiếu cố ăn hết chỗ
quà tạ lỗi này vậy, không có lần sau đâu. Hừ!”

Sáng Thế không thể không quay đầu về phía bức tường đằng sau. Miệng cười tươi
hết cỡ. Không biết cần bao nhiêu nỗ lực mới không phát ra tiếng.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #14