Chuyện Ở Phòng Đấu Tập (1)


Người đăng: namnocnam@

Vụ nổ vừa rồi tuy cường độ không mạnh nhưng vì tính chất của hai loại năng
lượng cấu tạo thành nên nó vô cùng cuồng bạo.

Dù là ai trong số hai cô gái, nếu hứng phải hứng chịu trực tiếp đòn này thì
chắc chắn không chết cũng mất một lớp da.

Ấy vậy mà, vụ nổ cứ như thế tiêu biến mất.

Phải, là biến mất. Không phải kiểu hai nguồn năng lượng va chạm nhau xong bị
tan vào không khí, mà là biến mất, không còn lại gì. Như thể nó đã bị trục
xuất ra khỏi không gian đa hình hữu vật chất này.

Cô bé ngửa người ra giường, thở hồng hộc, mồ hôi túa ra trên trán. Phía bên
Vân Linh Sam cũng không khá hơn là bao, thần tình ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn.

Duy chỉ có Sáng Thế là vẫn thản nhiên, điềm tĩnh ngồi trên giường như thế. Hai
mắt cậu nhắm nghiền, dường như chưa có ý định muốn mở ra.

...

Thời gian trôi qua, rốt cuộc Vân Linh Sam lên tiếng đánh tan sự im lặng trong
phòng:

“Ngươi làm gì thế??”

Lúc này cô bé cũng đã dần dần hồi phục, nghiêng đầu về phía lối vào phòng, ánh
mắt bất thiện:

“Câu này phải để ta hỏi mới đúng. Vân Linh Sam, ngươi đang làm gì trong phòng
của ta?”

“Ta.. Ta đương nhiên là thấy việc bất bình ra tay tương trợ. Cũng may ta xuất
hiện kịp thời, nếu không người bạn này đã bị người đánh lén đến chết.”
Vân Linh Sam hơi đỏ mặt, nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình có vấn đề, cố rặn ra
một câu để bào chữa.

Thực tế là, mấy con dao linh lực lúc trước cùng lắm sẽ chỉ làm bị thương Sáng
Thế. Sự xuất hiện của Vân Linh Sam mới thực sự là nguyên nhân khiến mọi chuyện
phức tạp hơn rất nhiều.

Nàng biết rõ điều đó. Có điều, phức tạp thì đã sao chứ? Chẳng phải mọi chuyện
đều ổn thỏa rồi ư..

Cô bé không mặc gì tức giận quay mặt đi chỗ khác, không thèm tiếp tục đôi co
với Vân Linh Sam.

Đúng lúc này, Sáng Thế rốt cuộc mở mắt ra. Nhìn thấy Vân Linh Sam trước mặt,
lại thấy cô bé cùng phòng đang phơi da thịt thoáng mát nằm trên giường bên
cạnh, khó hiểu hỏi:

“Câu này hợp lí nhất phải để cho ta nói đấy, các ngươi làm gì thế?”

Gương mặt thanh tú của Vân Linh Sam càng ngày càng đỏ, ríu rít nói:

“Ta đi ngang qua.. tình cờ thấy nhóc Tĩnh Nhi đang định ám toán ngươi, mới ra
tay ứng cứu.”

Thì ra cô bé tên là Tĩnh Nhi – Sáng Thế thầm nghĩ. Cậu mãi đến giờ vẫn chưa
kịp hỏi tên bạn cùng phòng, thực ra trong lòng cảm thấy vô cùng bất lịch sự.

Tĩnh Nhi ở một bên nghe Vân Linh Sam nói thế, chỉ “xì” một tiếng, làm ra dáng
vẻ khinh thị không thèm nói chuyện.

Sáng Thế tự nhiên rất minh bạch. Lời của Vân Linh Sam bao nhiêu phần trăm là
sự thật, cậu cũng nắm được tương đối. Chỉ là, việc cô nhóc Tĩnh Nhi vừa tỉnh
dậy đã định đánh lén khi cậu đang không đề phòng khiến cậu hơi tức giận.

Sáng Thế nhìn Vân Linh Sam, nói:

“Chào ngươi, ta gọi là Sáng Thế, mới chuyển đến ở tại phòng này. Không biết
tên ngươi là gì?”

“Vân Linh Sam. Gọi là Linh Sam được rồi. Ta ở phòng bên cạnh, người mới đến,
có gì không hiểu cứ tự nhiên sang nói chuyện với ta, nếu biết ta sẽ sẵn lòng
giải đáp. Giờ thì… ta đi nhé.”
Nàng lướt thật nhanh ra khỏi phòng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vạt đuôi
áo đỏ của nàng quạt gió phần phật.

Tuy Vân Linh Sam tính tình không được tốt, rất bảo thủ trì trệ, từ bé ít khi
nhận khuyết điểm, nhưng không có nghĩa là nàng không biết xấu hổ đấy.

Sau khi Linh Sam đi mất. Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Sáng Thế từ từ đến bên thành giường, nhìn chằm chằm Tĩnh Nhi lúc này đang quấn
chăn bông quanh thân, nhẹ nhàng nói:

“Tĩnh Nhi. Ta phải nói rõ ràng, chuyện này ngươi sai. Tuy trước đó có hiểu lầm
nhưng ta đã giải thích rõ ràng rồi. Ngươi còn không hiểu chỗ nào?”

“Ngươi.. ngươi đã làm gì ta!!”
Tĩnh Nhi gần như thét lên.

“Làm gì? Có thể làm gì chứ?”
Sáng Thế khó hiểu.

“Bỏ đi. Chưa làm gì thì tốt.”
Cô bé rúc cả đầu vào trong chăn, cả người đồ “ụp” một cái xuống giường, nói
vọng ra.

Xong rồi không nhúc nhích nữa. Không biết biểu cảm của cô bé thế nào.

Sáng Thế chỉ lắc đầu “đúng là con nít”.

Trời bây giờ đã về chiều, là thời gian tốt nhất để làm việc – theo quan điểm
của Sáng Thế.

Hiện tại cuộc sống của cậu đã khác, buổi chiều không có mở quầy thuốc như
trước đây nữa. Nhưng đó không phải là một lí do chính đáng cho phép cậu ngồi
lì ở trong nhà.

Cậu quyết định đi tham quan xung quanh cả Linh Hồn phân điện.

Sáng Thế bước xuống giường, nhìn sang bên, lại lắc đầu cái nữa, rồi đi ra
ngoài.

Dường như nghĩ tới điều gì, cậu nhanh chân bước đi, không phải về hướng cầu
thang mà ngược lại. Bước chân cậu dừng lại ở trước cửa căn phòng kế bên.

Tục tục.

“Linh Sam à, ngươi có trong đó không?”
Sáng Thế gõ nhẹ cửa.

Ngay lập tức sau tiếng gõ cửa, Vân Linh Sam xuất hiện phía sau cánh cửa phòng.

“A… có. Nhưng ta sắp đi ra ngoài rồi, ngươi có chuyện gì?”
Nàng ngập ngừng nói, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

“Trùng hợp quá, có thể đưa ta đi cùng không? Ta cũng muốn tham quan phân điện
này một chút. dù sao ta cũng chỉ vừa mới tới đây ngày hôm nay thôi.”
Sáng Thế ánh mắt sáng lên, cái miệng có duyên chợt nở nụ cười.

“Ờ… được.”
Vân Linh Sam tự cắn lưỡi sau khi nói ra câu này.

Nàng không hiểu mình bị làm sao nữa.. Chẳng biết tại sao, vị đồng học mới này
luôn làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng mỗi khi xuất hiện, khiến đồng óc nàng
không còn vận hành trơn tru.

“Có lẽ là vì ta quá áy náy sự việc vừa nãy.. Thôi kệ đi, coi như tạ lỗi.”
Nàng thầm than.

Sáng Thế tinh ý bao nhiêu? Nhìn liếc qua đã thấy được sự bất ổn trong đôi mắt
của Linh Sam, chẳng qua cậu cũng không để tâm lắm. Cậu cũng cho rằng sở dĩ
nàng ta ngại ngùng là vì chuyện vừa nãy.

“Vậy cảm ơn ngươi, chúng ta cùng đi thôi.”


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #12