Người đăng: vuhaiduong
Mấy hôm sau, khi mà vụ án đã chính thức khép lại, như đã hứa Kỳ Nhân mời tôi
ăn lẩu cá kèo bờ kè. Trong bữa ăn Kỳ Nhân kể lại cho tôi về động cơ của người
em trai.
"Anh trai của ông ta giàu có và luôn giúp đỡ ông ta khi cần. Điều đó khiến ông
ta luôn mong đợi có một ngày, khi ông ta trở nên giàu có còn anh trai mình thì
thất bại, lúc đó ông ta sẽ ra tay giúp đỡ ngược lại anh mình. Thật là một suy
nghĩ tức cười, nhưng ông ta đã nói như vậy. Vì thế nên ông ta luôn trông chờ
vào may mắn từ những trò cá cược. Rồi đến hôm họp gia đình khi nghe anh trai
mình nói rằng bị ung thư và không còn sống được bao lâu, giấc mơ mà ông ta
thường tưởng tượng sụp đổ. Ông ta không chấp nhận được việc anh của mình sẽ
chết bất kì lúc nào. Ông ta không còn cơ hội để vượt qua người anh. Nên ông ta
giết anh của mình."
Còn về lý do ông ta tạo ra lời trăn trối giả để đổ tội cho cháu mình? Mục đích
là muốn khiến nội bộ gia đình người anh lục đục, nghi kị lẫn nhau. Điều này là
do tôi tự nghĩ, Kỳ Nhân không đề cập, tôi cũng không hỏi đến.
Sau bữa ăn, Kỳ Nhân chở tôi về văn phòng của mình khi người cả hai đã thấm hơi
bia. Trên đường, người xe vẫn còn nhộn nhịp lắm. Ánh sáng đèn đường, đèn giao
thông, đèn xe, đèn từ các biển quảng cáo... chúng làm người ta không còn nhận
ra ánh sáng yếu ớt từ những vì sao.
Sài Gòn không có sao đêm, Sài Gòn không bao giờ ngủ.