Thiên Duyên Thạch


Người đăng: Linky

Bốn bóng hình nhanh chóng bay về hướng Tuyệt Tình Điện. Trên mặt họ đều đã phủ
một tầng mồ hôi mỏng.

Trước mặt bọn họ là vị sư phụ - Vũ Nhật Bạch đang thất thần nhìn về bốn viên
đá chỉ toàn màu trắng đục hoàn toàn đối lập với màu tím bình thường của đệ tử
nhập môn.

Lông mi của ông đã nhíu chặt đến không thể nào chặt hơn. Râu tóc bạc trắng thể
hiện sự già nua theo năm tháng. Mi tâm bất ổn nhíu lại, suy nghĩ một việc có
lẽ vô cùng đắng đo.


  • Sư phụ! – Bốn người quỳ xuống hành lễ theo thứ tự cấp bậc lễ nghi.

Vũ Nhật Bạch đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng bốn đồ đệ của mình, tay đã không
chờ được kéo bốn người đứng dậy.


  • Các con đến rồi!

Lục Bào Tôn Giả và Dao Lục Trì vừa mới rời núi chưa kịp nghỉ ngơi liền chạy
đến đây. Trên người họ đầy vẻ mệt mỏi chưa từng có của hai người.


  • Sư phụ! Tại sao Nghiệm Sinh Thạch của chúng con lại chuyển sang màu trắng?

  • Huân Tử Nhiên bước tới gần bốn viên đá đang phát ra ánh sáng trắng đục.
    Trong lòng lại dâng lên một cỗ kinh diễm cùng kì quái.

Từ bao đời nay, khi trở thành đệ tử Trường Lưu Sơn, ngoài thông qua ba ải đầu
tiên, còn phải dùng máu nhỏ vào Nghiệm Sinh Thạch này. Khi máu chạm vào nó sẽ
chuyển thành màu tím sẫm và phát ra ánh quang. Nghiệm sinh thạch đại diện cho
thân phận cùng tiên tư của mỗi người. Sau này khi bái sư sẽ được sư phụ dùng
máu của mình kết ấn để có mối liên hệ thân thiết giữa sư phụ và đệ tử. Ngoài
ra, khi bị ám toán hoặc gặp khó khăn liên quan đến kẻ thù, những vị sư thúc và
sư bá cũng như sư phụ sẽ dễ dàng tìm thấy và bảo vệ. Đến khi hơi thở cuối cùng
trút đi thì Nghiệm Sinh Thạch của người đó sẽ trở về màu căn bản đó là màu tím
nhạt, rất dễ phân biệt. Nhưng lần này, không phải tím sẩm cũng chả phải tím
nhạt, bất thình lình đổi sang trắng đục. Người không kì quái mới là không phải
người tu tiên.

Vũ Nhật Bạch quay đầu nhìn phía hào quang, không khỏi thở dài.


  • Con có biết Thiên Nữ hay không?

Bốn người khó hiểu nhìn nhau trong giây lát, cùng ra một đáp án.


  • Vâng!

Ông khẽ nâng tay vuốt chòm râu dài tới ngực.


  • Thiên Nữ được trời đất tạo nên nhằm giải quyết mối tranh chấp của các vị
    thần trong Thần tộc cũng như hạn chế tai ương, hạn hán. Người là thần của Lục
    giới. Nắm trong tay quyền lực tối cao từ thuở khai sinh. Người có nhiệm vụ tái
    tạo đất trời, quản sự bình yên trong Lục giới, gánh trên vai sứ mệnh bảo vệ
    muôn loài. Nhưng mà, sức mạnh ấy lại bị phong ấn trong suốt khoảng thời gian
    tu luyện cũng như thay đổi xương cốt. Lúc khai sinh, người không hề có pháp
    lực bảo trợ chỉ có một thứ duy nhất. Đó chính là căn cơ tu luyện.


  • Căn cơ tu luyện của người trong tiên giới chúng ta đều là từ gân mạch chuẩn
    đoán tiên cơ. Nhưng căn cơ tu luyện của Thiên Nữ lại là do tạo hóa đất trời
    ban tặng. Cũng giống như chúng ta, tâm ma của Thiên Nữ chắc chắn sẽ hiện hữu.
    Do đó, từ lúc khai sinh cho đến khi trải qua quá trình thay đổi gân cốt, hóa
    thành thần, thì chúng ta phải nghĩ cách xóa bỏ tâm ma cho người. Không thể để
    bất cứ sai lầm nào khiến cho Thiên Nữ bị lung lay lí trí. Các con hiểu chứ?


Bốn người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm khắc ghi những lời sư phụ chỉ dạy.


  • Vâng!


  • Vậy sư phụ! Thần Nữ là do trời đất tạo thành. Vậy có phải hau không sẽ
    tuyệt tình tuyệt ái? – Huân Tử Nhiên ngây thơ hỏi lại sư phụ.


  • Tử Nhiên! Đệ còn nhỏ, biết gì đến chuyện yêu đương! – Gia Cát Ngự Ngã dùng
    tay cốc một cái lên đầu cậu nhóc. Xem như trả thù việc vừa nảy bị cậu nhóc này
    chơi xỏ.


Huân Tử Nhiên bị cốc đầu, tức giận la oai oải lên.


  • Nhị sư huynh! Đệ đâu phải nói chuyện yêu đương. Đệ là nói tình cảm. Là tình
    cảm huynh đệ, phụ tử hay mẫu tử thôi. Đệ nghe nói ở Thần giới còn phức tạp hơn
    cả nhân gian. Giết cha, cướp quyền. Đệ không biết có thật hay không nên mới
    hỏi sư phụ. Chẳng phải không biết phải hỏi sao? Sao huynh cốc đầu đệ?

Huân Tử Nhiên vừa than vừa lấy tay xoa nhẹ cái cốc đầu đau điếng. Như muốn
thủng một lớp sọ vậy. Đau chết mất. Hành hạ trẻ con a!


  • Tử Nhiên nói cũng là điều mà ta muốn nói với các con! – Vũ Nhật Bạch quay
    lại nhìn bốn đồ đệ. Ánh mắt thể hiện sự ôn tồn khó tả.


  • Sư phụ nói như vậy có nghĩa là… - Dao Lục Trì như chợt nhận ra.


  • Đúng vậy! Thiên Nữ cũng đã được sắp đặt nhân duyên từ khi chưa khai sinh!


Lục Bào Tôn Giả nghi hoặc nhìn sư phụ, trong lòng không khỏi chất chứa vẻ hiếu
kì không thỏa mãn.


  • Là do Nguyệt Lão tạo ra sao?


  • Không phải! Thiên Nữ là do trời đất tạo ra, thì đương nhiên, tình cảm của
    người cũng do trời đất tác thành. – Vũ Nhật Bạch ôn tồn nói. Lúc đầu ông cũng
    không hề biết những điều này. Tất cả đều là do ông đọc được ở Thư Viện Các.
    Nếu không, có lẽ, ông không thể nào biết bí mật tày đình như thế này.


  • Giống như câu nói “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” ở nhân gian hả sư phụ? –
    Huân Tử Nhiên một lần nữa ngây thơ bày tỏ thắc mắc của mình trước mặt vị sư
    phụ đáng kính.


Nhưng mà,

Cốc


  • Ui da! Hic hic! Sư phụ! Đại sư huynh đánh con! Đau quá đi mất! – Huân Tử
    Nhiên đã thuận lợi ăn cái cốc đầu từ vị Đại sư huynh. Lần này, cậu nhóc đã sợ
    hãi, chỉ dám đứng phía sau sư phụ, nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu mình.


  • Đệ nói có gì sai đâu? Cha mẹ chẳng phải người sinh ra mình sao? – Huân Tử
    Nhiên ấm ức liếc xéo hai vị sư huynh đã cốc đầu cậu, âm thầm ghi nhớ. Quân tử
    trả thù mười năm không muộn. Ha ha ha! Ui da! Đau quá!


Thế là, Lục Bào Tôn Giả giả vờ ho nhẹ, nghiêm giọng giáo huấn tiểu sư đệ.


  • Kiến thức ở Nhân giới của đệ cũng thật nhiều! Quá trình bổ túc luyện kiếm
    chắc đã được thay thế bằng những thứ này chứ nhỉ?


  • Các con đừng đùa giỡn nữa! Ta bảo các con đến đây là giao cho các con một
    nhiệm vụ rất quan trọng liên quan đến vị Thiên Nữ ấy! – Vũ Nhật Bạch lo lắng
    nhìn Nghiệm Sinh Thạch đang cứ ngập ngừng màu trắng.


  • Nhiệm vụ quan trọng??? – Bốn người ấp úng nhìn nhau. Quả thật, từ khi bái
    sư đến nhau, bốn người bọn họ chưa từng đấu kiếm thực sự cũng như kinh nghiệm
    chiến đấu cũng không được bao nhiêu. Lần này sư phụ lại giao nhiệm vụ quan
    trọng. Nói không sợ là nói dối, bọn hắn cũng không dám chắc mình có thể hoàn
    thành được như mong đợi của sư phụ hay không.


  • Ta mong nhiệm vụ lần này, các con có thể hoàn thành tốt! – Vũ Nhật Bạch
    nghiêm mặt nhìn lật lượt bốn đệ tử chân truyền của mình lần nữa. Ánh mắt chỉ
    thể hiện sự mong đợi cùng tinh cậy vào bọn họ.


Bốn người lập tức quỳ xuống.


  • Đệ tử sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao phó!

Vũ Nhật Bạch từ trong ngăn kéo lấy ra một miếng ngọc hình phượng hoàng, giao
lại cho Đại đồ đệ - Lục Bào Tôn Giả.


  • Đây là Thiên Duyên Thạch! Là tơ hồng của Thiên Nữ! Ta giao cho các con quản
    lí. Khi lên đường nhớ đem theo. Khi thời cơ đến, Thiên Duyên Thạch này ắt tự
    tìm chủ nhân.


  • Người muốn bọn con đi đến địa phương nào? – Dao Lục Trì khá mờ mịt về đường
    phố, hắn đã bị mù đường từ nhỏ, nên bất kì đi đâu cũng phải tìm hiểu thật kĩ
    những lối đi, đề phòng khi kẻ địch tấn công, dễ dàng thoát thân.


Vũ Nhật Bạch nhìn hướng xa xăm gật đầu nói.


  • Ta muốn các con đi Thần giới một chuyến! Đưa Thiên Nữ bình an trở về Trường
    Lưu Sơn!


  • Thần giới??? – Bốn người ngạc nhiên nhìn nhau. Không khỏi hoảng sợ.


Vũ Nhật Bạch lấy trong tay áo ra một hạt đậu, đưa tiếp cho Nhị đồ đệ - Gia Cát
Ngự Ngã.


  • Đây là hạt đậu có khả năng mọc đến tận Thần giới. Các con dùng kiếm đương
    nhiên sẽ không dễ dàng đến được nơi đó. Chỉ có cách dùng lực leo dần lên Thần
    giới. Nhưng các con nên nhớ. Một canh giờ ở Thần giới tương đương một ngày ở
    Tiên giới. Mà loại hạt này chỉ có thể giữ vững được trong bốn ngày. Có nghĩa
    là trong bốn canh giờ, các con phải nhanh chóng tìm được Thiên Nữ, bảo vệ nàng
    rời khỏi, trở về Trường Lưu. Các con rõ chứ?


  • Vâng! – Bốn người đồng thanh hô to thể hiện khí thế hào hùng. Lần đi này,
    có liên quan đến Lục giới cũng như sinh mạng của rất nhiều người. Nếu như thất
    bại, Thiên Nữ sẽ rơi vào tay bọn gia tộc Thần giới kia, thiên hạ sẽ đại loạn.


  • Ba ngày nữa Thiên Nữ sẽ khai sinh. Các con chuẩn bị đi!
    Vũ Nhật Bạch khẽ xoay người.


  • Chúng ta chia nhau chuẩn bị! Ba ngày nữa xuất phát!


Bốn người cũng tản ra bốn phía, không hề để ý đến Vũ Nhật Bạch vẫn còn đứng
đó, nhỏ giọng như đang nói với bốn người.


  • Các con là người có duyên với Thiên Nữ. Số phận đặc biệt gắn liền với
    người. Sau này, chỉ mong các con che chở cho thần mệnh. Thiên Nữ cũng như mệnh
    cách, trong cậy vào các con!


Tha Thứ Cho Ta, Tiểu Cốt! - Chương #3