Người đăng: Linky
Trường Lưu Sơn
Người đối diện tay đang châm trà, mắt liếc nhìn về phía hài tử.
Tử Nhiên! Đệ tu luyện chưa đủ kinh nghiệm, phép thuật chưa thuần thục. Nếu
xuống núi chưa chắc đã đánh bại đám vô danh tiểu tốt ở phàm trần. Sư phụ không
cho đệ xuống núi chỉ là muốn tốt cho đệ. Lỡ không may gặp chuyện, bọn huynh
phải ăn nói làm sao với sư phụ đây. – Thượng Quan Cảnh Ngã châm xong bình trà,
đưa tay rót một li đưa cho Huân Tử Nhiên, thản nhiên nói.
Đệ không phãi muốn tìm hiểu thêm trong Thất Tuyệt Phổ có bao nhiêu bí ẩn
sao? Chẳng lẽ đệ muốn từ bỏ sao?
Huân Tử Nhiên mặt mày buồn hiu, chăm chăm nhìn tách trà.
Thượng Quan Cảnh Ngã nhìn sư đệ mình yêu thương nhất buồn rầu, trong lòng cũng
không vui được bao nhiêu, chỉ có thể an ủi đôi lời làm giảm đi thất vọng trong
lòng sư đệ.
Huân Tử Nhiên ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Cảnh Ngã. Ánh mắt đã lóe lên ánh
sáng chói mắt.
Thượng Quan Cảnh Ngã nhìn ánh mắt lấp lánh như ngôi sao hướng về phía mình.
Trong lòng không khỏi có chút thành tựu vì sự lí giải cơ trí của mình. Tứ sư
đệ tuy ham chơi nhưng chỉ cần giảng giải thông suốt. Người giỏi nhất cùng
thông minh nhất trong tứ huynh đệ không phải ai khác mà chính là Huân Tử Nhiên
– cậu nhóc bướng bỉnh cứng đầu này.
Đôi mắt đã phát sáng hơn Mặt Trời, trên môi của Huân Tử Nhiên đã không tắt
được nụ cười.
Vừa nói xong câu nói hứa hẹn thì người cũng đã đi xa tận chân trời. Thanh âm
còn vang vọng trong không gian đâu đây.
Tham kiến Đại sư huynh, Tam sư huynh! – Một tốp đệ tử đi tuần tra vừa nhìn
thấy hai bóng dáng bay tới, liền cung cung kính quỳ xuống, hô to.
Đứng lên đi! – Một bạch y trong hai người khẽ trả lời, ra hiệu cho nhóm đệ
tử tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Thượng Quan Cảnh Ngã vừa nhìn thấy bạch y, khóe miệng khẽ nâng lên.
Nghe câu nói trêu đùa của người nhàn hạ, rảnh rỗi không có việc làm, Lục Bào
Tôn Giả cũng không chấp nhất.
Dao Lục Trì nhìn hai vị sư huynh vui vẻ trò chuyện, tâm trạng bỗng tốt lên
không ít!
Lục Bào Tôn Giả vừa hóp miếng trà, khóe miệng không khỏi nâng lên tới tận mang
tai.
Dao Lục Trì liếc nhìn xung quanh, chân mày khẽ nhíu lại.
Thượng Quan Cảnh Ngã vô tình nhìn thấy, thở dài thườn thượt.
Đệ tìm Tứ sư đệ sao?
Đệ ấy sao rồi? Không phải còn tiếc hận việc sư phụ không cho xuống núi chứ?
– Lục Bào Tôn Giả lại rót thêm nước trà vào tách, câu hỏi không biết cố tình
hay vô ý.
Đi luyện kiếm rồi! – Thượng Quan Cảnh Ngã lơ đãng đáp.
Luyện kiếm??? Để ta đi xem xem mặt trời nay lặn ở hướng Đông sao? – Lục Bào
Tôn Giả vừa nhấc chân đứng dậy. Nhìn thẳng hướng mặt trời.
Ánh nắng chiều tà cứ như vậy đổ xuống phía tây.
Quác quác quác.
Ba vạch đen cứ chiếm hữu khuôn mặt của Thượng Quan Cảnh Ngã lẫn Dao Lục Trì…
Mặt trời lặn ở hướng Đông??? Liên tưởng quả thật rất đúng.
Thượng Quan Cảnh Ngã nhìn đại sư huynh đang chăm chú nhìn mặt trời. Khó tin
lắm sao?
Lục Bào Tôn Giả thở ra một hơi dài đằng đẳng.
Gương mặt Thượng Quan Cảnh Ngã chỉ còn mỗi màu đen.
Nhìn biểu hiện khó tin của sư đệ, Lục Bào Tôn Giả bắt đầu đếm.
Một
…
Hai
…
Ba
…
Đáp lại cậu bé mười một tuổi là một khoảng không im lặng
Sao các huynh không nói gì hết vậy? – Huân Tử Nhiên không khỏi tò mò. Ánh
mắt chớp nháy mắt, trông đáng yêu, dễ thương vô cùng. Đôi mắt to tròn, tràn
đầy sức sống. Gò má phúng phính, trắng nõn nà.
Chỉ mới có ba khắc. Ba khắc thôi đấy. Đệ luyện kiếm kiểu gì vậy? – Ngọn núi
lửa mang tên Thượng Quan Cảnh Ngã đã bùng nổ. Nham thạch đã chảy đến tận chân
của đứa bé đáng yêu. Mồ hơi sợ hãi đã chiếm hữu khuôn mắt đáng thương của cậu
bé.
Huân Tử Nhiên lặng lẽ bước từng bước về phía Tam sư huynh – Dao Lục Trì, nhỏ
giọng lầu bầu:
Càng về sau, thanh âm càng nhỏ dần, đến khi tắt hẳn.
Bây giờ, ngọn núi lửa đã không còn chảy nham thạch nữa mà phun trào dữ dội lần
thứ hai và dự định sẽ tiếp tục vung trào lần n và n lần nữa.
Đệ…
Được rồi! Sư đệ! Tu luyện nhiều không tốt! Lâu lâu cho Tử Nhiên chơi một
chút. Đệ ấy chỉ mới mười một tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn mà! – Lục Bào Tôn Giả
lên tiếng phân giải. Câu đầu đã bênh vực Tứ sư đệ.
Lần thứ ba, ngọn núi lửa phun trào.
Lục Bào Tôn Giả lại lên tiếng khuyên ngăn.
Lần thứ tư, ngọn núi lửa phun trào.
Hai ngọn lửa xẹt qua mắt nhau tạo nên tình thế vô cùng khó phân biệt.
Ánh lửa đối chọi nhau, tia sấm xét chợt liên kết trong mắt nhau, bất phân
thắng bại.
Bỗng, một tốp đệ tử áo trắng vội vã chạy đến. Gương mặt ai nấy cũng đầy vẻ lo
lắng, bất an.
Ánh lửa chợt dừng lại, bốn người đều có một tâm tình.
Một trong nhóm đệ tử thấy tình thế cấp bách, hận không thể mọc cánh mà bay.
Tất cả Nghiệm Sinh Thạch của các huynh đều chuyển từ màu tím thành trắng
đục. Chưởng môn hạ lệnh các huynh phải nhanh chóng đến.
Đi!
Huân Tử Nhiên nhanh tay nắm lấy tay áo của Dao Lục Trì. Bốn bóng người chợt
bay thẳng hướng Tuyệt Tình Điện. Tốc độ đã nhanh chóng thể hiện được tâm tình
bốn người.