Nghiệm Sinh Thạch Màu Trắng


Người đăng: Linky

Trường Lưu Sơn


  • Nhị sư huynh! Huynh nghĩ thử xem vì sao sư phụ không cho ta xuống núi tu
    luyện a? – Một âm thanh non nớt của một hài tử chừng khoảng mười một tuổi vang
    lên, thanh âm thất vọng, thương tiếc cứ như vậy chiếm lấy một khoảng không
    khiến bao người nghe phải ròng ròng thương xót.

Người đối diện tay đang châm trà, mắt liếc nhìn về phía hài tử.


  • Tử Nhiên! Đệ tu luyện chưa đủ kinh nghiệm, phép thuật chưa thuần thục. Nếu
    xuống núi chưa chắc đã đánh bại đám vô danh tiểu tốt ở phàm trần. Sư phụ không
    cho đệ xuống núi chỉ là muốn tốt cho đệ. Lỡ không may gặp chuyện, bọn huynh
    phải ăn nói làm sao với sư phụ đây. – Thượng Quan Cảnh Ngã châm xong bình trà,
    đưa tay rót một li đưa cho Huân Tử Nhiên, thản nhiên nói.


  • Đệ không phãi muốn tìm hiểu thêm trong Thất Tuyệt Phổ có bao nhiêu bí ẩn
    sao? Chẳng lẽ đệ muốn từ bỏ sao?


Huân Tử Nhiên mặt mày buồn hiu, chăm chăm nhìn tách trà.


  • Nhưng đệ cũng đâu phải không có năng lực. Chỉ là chưa biết điều khiển kiếm
    bay lên thôi. Những thứ pháp thuật như dịch chuyển, tri vi đệ cũng làm được đó
    thôi! Hà cớ gì bỏ đệ lại đây. Đệ cũng đâu cần các huynh ấy bảo vệ cơ chứ? –
    Huân Tử Nhiên càng nói càng buồn thêm, ánh mắt buồn nặng trĩu, không thể che
    giấu được thất vọng trong ánh mắt.

Thượng Quan Cảnh Ngã nhìn sư đệ mình yêu thương nhất buồn rầu, trong lòng cũng
không vui được bao nhiêu, chỉ có thể an ủi đôi lời làm giảm đi thất vọng trong
lòng sư đệ.


  • Đệ chỉ mới nhập môn, tuy tiên tư tốt, tu vi cao nhưng không chịu nỗ lực. Đệ
    chỉ toàn học canh ba chán canh năm như thế. Đến bao giờ mới thành công. Cho
    người con cá không bằng chỉ người cách câu. Đó mới là cách tốt nhất. Nếu đệ
    muốn xuống núi tu luyện thì phải nâng cao thực lực lên. Đừng chỉ than ngắn thở
    dài. Không phải vì người không muốn mà là người không thể làm. Đệ hiểu chứ?

Huân Tử Nhiên ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Cảnh Ngã. Ánh mắt đã lóe lên ánh
sáng chói mắt.


  • Vậy nếu thực lực đệ tăng lên. Có phải hay không sẽ cùng các huynh xuống
    núi?

Thượng Quan Cảnh Ngã nhìn ánh mắt lấp lánh như ngôi sao hướng về phía mình.
Trong lòng không khỏi có chút thành tựu vì sự lí giải cơ trí của mình. Tứ sư
đệ tuy ham chơi nhưng chỉ cần giảng giải thông suốt. Người giỏi nhất cùng
thông minh nhất trong tứ huynh đệ không phải ai khác mà chính là Huân Tử Nhiên
– cậu nhóc bướng bỉnh cứng đầu này.


  • Đúng vậy! Đệ còn nhỏ, thực lực chưa đủ. Dĩ nhiên sư phụ sẽ không cho đệ đi,
    sợ nguy hiểm đến đệ. Nhưng nếu có một ngày, đệ lớn lên, pháp thuật lẫn võ công
    đều thông tuệ, sư phụ làm gì còn lí do để cho đệ mãi ở Trường Lưu Sơn.

Đôi mắt đã phát sáng hơn Mặt Trời, trên môi của Huân Tử Nhiên đã không tắt
được nụ cười.


  • Vậy thì đệ có thể xuống Nhân giới chơi thỏa thích. Chắc chắn Nhân giới có
    rất nhiều điều thú vị. Còn có nhiều xạp hàng trang sức, đồ chơi nữa. Đệ phải
    đi tu luyện đây. Phải nhanh chóng tăng pháp lực lên mới được.

Vừa nói xong câu nói hứa hẹn thì người cũng đã đi xa tận chân trời. Thanh âm
còn vang vọng trong không gian đâu đây.


  • Tham kiến Đại sư huynh, Tam sư huynh! – Một tốp đệ tử đi tuần tra vừa nhìn
    thấy hai bóng dáng bay tới, liền cung cung kính quỳ xuống, hô to.


  • Đứng lên đi! – Một bạch y trong hai người khẽ trả lời, ra hiệu cho nhóm đệ
    tử tiếp tục nhiệm vụ của mình.


Thượng Quan Cảnh Ngã vừa nhìn thấy bạch y, khóe miệng khẽ nâng lên.


  • Tu luyện ở Nhân giới như thế nào? Có bị cô gái nào bắt mất trái tim không?

Nghe câu nói trêu đùa của người nhàn hạ, rảnh rỗi không có việc làm, Lục Bào
Tôn Giả cũng không chấp nhất.


  • Tuyệt tình, tuyệt tham, tuyệt sân a! Bất cẩn bất cẩn! Ha ha ha!

Dao Lục Trì nhìn hai vị sư huynh vui vẻ trò chuyện, tâm trạng bỗng tốt lên
không ít!


  • Lâu rồi không đến Nhân gian! Sao nào, có chuyện gì đặc biệc không? Kể cho
    sư đệ này nghe vui tai tí nào?

Lục Bào Tôn Giả vừa hóp miếng trà, khóe miệng không khỏi nâng lên tới tận mang
tai.


  • Hoàng thượng Nhân giới giờ cũng hiền đức thật. Miễn tận ba năm thuế. Nhân
    dân sắp mừng đến quên cả họ hàng luôn rồi!

Dao Lục Trì liếc nhìn xung quanh, chân mày khẽ nhíu lại.

Thượng Quan Cảnh Ngã vô tình nhìn thấy, thở dài thườn thượt.


  • Đệ tìm Tứ sư đệ sao?


  • Đệ ấy sao rồi? Không phải còn tiếc hận việc sư phụ không cho xuống núi chứ?
    – Lục Bào Tôn Giả lại rót thêm nước trà vào tách, câu hỏi không biết cố tình
    hay vô ý.


  • Đi luyện kiếm rồi! – Thượng Quan Cảnh Ngã lơ đãng đáp.


  • Luyện kiếm??? Để ta đi xem xem mặt trời nay lặn ở hướng Đông sao? – Lục Bào
    Tôn Giả vừa nhấc chân đứng dậy. Nhìn thẳng hướng mặt trời.


Ánh nắng chiều tà cứ như vậy đổ xuống phía tây.

Quác quác quác.

Ba vạch đen cứ chiếm hữu khuôn mặt của Thượng Quan Cảnh Ngã lẫn Dao Lục Trì…

Mặt trời lặn ở hướng Đông??? Liên tưởng quả thật rất đúng.

Thượng Quan Cảnh Ngã nhìn đại sư huynh đang chăm chú nhìn mặt trời. Khó tin
lắm sao?


  • Tử Nhiên, đệ ấy, muốn đi xuống núi, nên mới luyện kiếm chăm chỉ như vậy.

Lục Bào Tôn Giả thở ra một hơi dài đằng đẳng.


  • Ta còn tưởng yêu quái nhập vào người đệ ấy cơ chứ? Giang sơn dễ đổi, bản
    tính khó dời. Đệ tin không? Ta đếm tới ba, đệ ấy sẽ chạy về đây.

Gương mặt Thượng Quan Cảnh Ngã chỉ còn mỗi màu đen.
Nhìn biểu hiện khó tin của sư đệ, Lục Bào Tôn Giả bắt đầu đếm.

Một

Hai

Ba


  • Đại sư huynh! Tam sư huynh! Các huynh về rồi! – Âm thanh non nớt ấy lại
    vang lên, khiến tâm trạng “người nào đó” chợt chùn xuống. Màu đen đã lấn áp
    hết khuôn mặt của “người nào đó”.

Đáp lại cậu bé mười một tuổi là một khoảng không im lặng


  • Sao các huynh không nói gì hết vậy? – Huân Tử Nhiên không khỏi tò mò. Ánh
    mắt chớp nháy mắt, trông đáng yêu, dễ thương vô cùng. Đôi mắt to tròn, tràn
    đầy sức sống. Gò má phúng phính, trắng nõn nà.


  • Chỉ mới có ba khắc. Ba khắc thôi đấy. Đệ luyện kiếm kiểu gì vậy? – Ngọn núi
    lửa mang tên Thượng Quan Cảnh Ngã đã bùng nổ. Nham thạch đã chảy đến tận chân
    của đứa bé đáng yêu. Mồ hơi sợ hãi đã chiếm hữu khuôn mắt đáng thương của cậu
    bé.


Huân Tử Nhiên lặng lẽ bước từng bước về phía Tam sư huynh – Dao Lục Trì, nhỏ
giọng lầu bầu:


  • Đệ không có luyện kiếm. Huynh nói cho người con cá không bằng chỉ người
    cách câu. Đệ nghe thấy vậy, tưởng huynh muốn ăn cá. Cho nên đệ đã cắm câu ở hồ
    kế bên kết giới. Nhưng chỉ mới chuẩn bị dụng cụ, chưa kịp bước ra khỏi phòng
    thì nghe tốp đệ tử tuần tra nói là Đại sư huynh cùng với Tam sư huynh đã về
    đến Tuyệt Tình Điện, nên đệ mới ra đây chào đón. Bộ huynh không mong muốn các
    huynh ấy về đây sao?

Càng về sau, thanh âm càng nhỏ dần, đến khi tắt hẳn.

Bây giờ, ngọn núi lửa đã không còn chảy nham thạch nữa mà phun trào dữ dội lần
thứ hai và dự định sẽ tiếp tục vung trào lần n và n lần nữa.


  • Đệ…


  • Được rồi! Sư đệ! Tu luyện nhiều không tốt! Lâu lâu cho Tử Nhiên chơi một
    chút. Đệ ấy chỉ mới mười một tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn mà! – Lục Bào Tôn Giả
    lên tiếng phân giải. Câu đầu đã bênh vực Tứ sư đệ.


Lần thứ ba, ngọn núi lửa phun trào.


  • Huân Tử Nhiên! Nếu không đi luyện kiếm! Cấm đệ ăn cơm trong một tuần. Luyện
    kiếm hay không ăn cơm. Đệ tự chọn!

Lục Bào Tôn Giả lại lên tiếng khuyên ngăn.


  • Đệ ấy còn nhỏ, không ăn sao lớn được chứ?

Lần thứ tư, ngọn núi lửa phun trào.


  • Huynh cứ nuông chiều đệ ấy. Có ngày đệ ấy sẽ leo lên đầu huynh mà ngồi đó.

Hai ngọn lửa xẹt qua mắt nhau tạo nên tình thế vô cùng khó phân biệt.

Ánh lửa đối chọi nhau, tia sấm xét chợt liên kết trong mắt nhau, bất phân
thắng bại.

Bỗng, một tốp đệ tử áo trắng vội vã chạy đến. Gương mặt ai nấy cũng đầy vẻ lo
lắng, bất an.


  • Sư huynh! Chưởng môn gọi các huynh đến Tuyệt Tình Điện. Có chuyện vô cùng
    khẩn cấp!

Ánh lửa chợt dừng lại, bốn người đều có một tâm tình.


  • Có chuyện gì sao?

Một trong nhóm đệ tử thấy tình thế cấp bách, hận không thể mọc cánh mà bay.


  • Tất cả Nghiệm Sinh Thạch của các huynh đều chuyển từ màu tím thành trắng
    đục. Chưởng môn hạ lệnh các huynh phải nhanh chóng đến.


  • Đi!


Huân Tử Nhiên nhanh tay nắm lấy tay áo của Dao Lục Trì. Bốn bóng người chợt
bay thẳng hướng Tuyệt Tình Điện. Tốc độ đã nhanh chóng thể hiện được tâm tình
bốn người.


Tha Thứ Cho Ta, Tiểu Cốt! - Chương #2