Người đăng: Linky
Bầu trời đầy những rặng mây đen kéo đến. Tích tụ cho đến khi nặng trĩu rồi lát
đát vài giọt mưa rơi xuống đất. Vùng đất rộng lớn được nước mưa rửa sạch như
đã hồi sinh lại một khoảnh khắc mênh mông, bát ngát.
Mây đen cứ trải rộng ra, mang những hạt mưa kéo dài khoảng cách chạm vào một
bức tường dạt ánh vàng trong suốt. Rồi cứ như thế, nước mưa bị chặn ở ngoài,
như bức tường vô hình ngăn cách mọi thứ nước mưa làm cho cảnh vật phía bên
trong không hề bị bất kì yếu tố thời tiết nào có thể ảnh hưởng.
Lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng vó ngựa trong cơn mưa rào cứ vang lên theo từng hồi mang theo một cỗ
kiệu làm bằng gỗ tốt đi về phía trước. Nước mưa cứ như vậy dội thẳng đối diện
cửa xe như đang muốn ngăn cản một điều gì đó.
Người kéo xe cũng bị nước mưa vấy ướt. Trên trán còn lấm tấm nước mưa. Y phục
đen tuyền bị nước mưa dính sát vào, thấy hẳn đường cong của cơ bắp được luyện
tập lâu dài. Mặt dù mắt bị nước mưa xả vào, khó xác định đâu là trái phải,
nhưng người đó vẫn có thể xác định được hướng đi nhờ thính lực. Bên trong kiệu
đầy đủ tiện nghi như là một căn phòng xa hoa, lãng phí nhưng là một bầu không
khí lạnh lẽo như đang ở cực Bắc xa xôi đang bao trùm lấy tất cả mọi thứ. Nó
lạnh lẽo, âm u hơn hẳn bầu trời đang mưa ở bên ngoài.
Trên ghế thượng tọa được dát vàng là một thanh niên y phục đen thẫm đang khép
hờ hờ đôi mi thanh tú. Gương mặt tuyệt sắc giai nhân như muốn thu hút tất cả
mọi thứ. Có lẽ nếu khí chất lạnh lẽo cùng tàn nhẫn không hiện hữu trong xương
cốt con người đó thì những thanh y nữ tú đã chết mê chết mệt vì nhan sắc mê
người, hút hồn người khác của nam y.
Người ngồi phía đối diện là một thiếu niên mầy phấn da ngọc, y phục màu lam
ngồi nghiêm chỉnh theo lễ bậc hoàng gia. Ánh mắt quen thuộc bởi hành động
người ngồi trên ghế thượng tọa. Có lẽ không khí như hiện tại, người thiếu niên
này đã nhìn thấy nhiều lần. Tuy vậy, ẩn sâu trong ánh mắt vẫn thể hiện sự đắn
đo, cứ liếc mắt nhìn về chủ tọa, sau đó dời di. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Người ngồi trên ghế thượng tọa như nhìn như không về phía thiếu niên, môi bạc
khẽ nhếch lên.
Một đạo âm thanh trầm thấp vang lên mang lí trí người đối diện trở lại thân
xác.
Người được gọi là chủ nhân khẽ mở mắt nhìn về phía lam y thiếu niên. Bàn tay
cầm lên tách trà vừa mới được pha nóng. Ngón trỏ lướt cạnh mép, liếc nhìn hoa
văn đỏ thẫm in sâu trên cạnh, như đang muốn thể hiện tâm tình khó chịu bên
trong. Cảm giác bị người khác sắp đặt không theo ý mình, rất không thoải mái.
Lam Y nhìn vị chủ nhân đang bình thản uống trà. Ngay cả khi có đáp án trong
lòng, dường như không có điều gì có thể ảnh hưởng được tâm trí của chủ nhân
tuyệt tình này. Giống như người được nhắc đến không hề liến quan đến người.
Điều này vẫn có thể xảy ra. Từ trước đến nay, hễ ai muốn lợi dụng hoặc chiếm
cháp lợi ích từ chủ nhân đều bị diệt trừ sạch sẽ. Ngay cả ẩn sâu trong bóng
đêm, chủ nhân mới thật sự là người canh giữ địa ngục tàn khốc. Không có người
nào có thể bước ra khỏi cánh cửa ấy cũng có nghĩa là trừ khi chết đi biến
thành hồn ma dã quỷ thì mới có thể đặt chân bước ra nơi ma quỷ không dám động
đến ấy.
Hắc y nhân ngồi trên ghế thượng tọa khẽ nhắm mắt lại, tưởng chừng sẽ không trả
lời, lại chợt giải thích.
Lam Y chợt phát hiện ra suy tính trong đầu chủ nhân, vẫn không khỏi thắc mắc
một điều.
Lần này, vị chủ nhân kia ngược lại không trả lời, lặng lẽ nhắm mắt đi vào
không gian yên tĩnh của cỗ kiệu gỗ quý. Đôi khi tiếng rào rào của mưa như ru
ngủ khiến tâm tình con người chợt mệt mỏi muốn thiu thiu ngủ đi.
Tiếng vó ngựa chợt biến mất, người đánh xe dừng ngựa lại, một chân quỳ xuống
hướng kiệu, lớn tiếng báo cáo.
Bước xuống ngựa, Lam Y đứng sau vị chủ nhân, mắt nhìn về phía cung điện huy
hoa, tráng lệ. Hắn đã từng đến nơi này một lần, chỉ để theo lệnh chủ nhân
tương cứu lão gia khi bị các gia tộc đối diện ám sát. Sau chừng khoảng thời
gian ấy, nơi đây đã không còn như lúc trước.
Hai hàng người bước ra đứng đối diện với nhau. Tất cả đều mặc trang phục màu
xám. Ai ai cũng có một thanh kiếm trên tay như để phòng vệ cũng như bảo vệ, có
thể giết kì bất kì ai, bất kì lúc nào. Khi âm thanh của thiếu niên vang lên,
hai hàng người chợt quỳ xuống.
Tham kiến thiếu chủ!
Thiếu chủ! Lão gia đang đợi người ở thư phòng. – Một lão già râu tóc băng
phơ khom lưng cung kính hướng vì phía hắc y nhân. Trên gương mặt đã đầy nếp
nhăn theo năm tháng.
Ừ! – Hà Lâm nhìn về phía lão quan gia. Sau đó, chậm rãi bước chân đi qua
khu vườn.
Cọt kẹt, cọt kẹt.
Bước chân men theo nền gỗ cũ kĩ nhưng rắn chắc cứ vang lên theo từng nhịp đi
của ba người.
Cốc cốc.
Lão quản gia dùng tay khẽ gõ vào cánh cửa được chạm khắc tinh xảo.
Lão gia, thiếu chủ đã đến!
Cho vào. – Âm thanh khàn khàn vang lên từ trong phòng, âm điệu nhẹ nhàng
thể hiện rõ phong cách của người từng đọc sách.
Lão quản gia mở cửa, cung kính hướng về phía thiếu gia ôn tồn nói.
Thiếu chủ! Mời vào!
Lam Y! Chờ! – Hà Lâm gật đầu, nhìn về phía Lam Y đứng sau lưng.
Nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, Lam Y dừng bước chân, đứng trước cửa phòng.
Ông gọi tôi đến đây làm gì? – Hà Lâm ngồi xuống, tay châm một bình trà
nóng, vẻ mặt bình thản nhìn tách trà, không hề để ý đến bóng hình người đàn
ông đang đứng lên.
Con không thể gọi một tiếng cha sao? – Hà Quan nhìn về phía người con trai
đã trưởng thành. Cậu bé ba tuổi rụt rè theo bước chân ông đã lớn lên, không
còn tiếng ba yêu thương phát ra từ trong tim cậu bé đó nữa.
Muốn gọi gì bảo đám con riêng của ông mà gọi. Từ khi ông đuổi mẹ tôi ra
khỏi nhà, có lẽ tiếng gọi đó đã chết theo bà ấy rồi. – Hà Lâm liếc mắt nhìn
người đàn ông lời nói đầy vẻ uyên bác. Trong thâm tâm, không khỏi có địch ý
cùng hận thù.
Con hận ta, ta có thể chấp nhận nhưng con nói Niên Nhi là con riêng, ta
không thể chấp nhận được! – Hà Quan lớn tiếng biện hộ, trong ánh mắt đã tóe
lên nét bất mãn.
Thằng đó không phải con riêng thì nên gọi là gì? Nếu không phải lão bà kia
cùng đứa con trai ấy bước vào nhà, hại gia đình xào xáo, khiến mẹ sảy thai.
Ông có nghĩ đến, mẹ tôi cảm thấy uất ức như thế nào không. Tức tưởi bao nhiêu,
ấm ức bao nhiêu. Ông có biết không? Nếu không có đích danh phu nhân Hạ tộc,
ông nghĩ tôi còn không giết bà ta sao? – Ánh mắt lạnh như băng quét qua người
đối diện. Âm thanh chói tai vang lên. Tách trà lành lặn đã bị sức lực của Hạ
Lâm ném xuống. Hận thù đã thể hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú ấy.
Dung Nhi xảy thai. Điều đó chỉ là vô tình, không hề liên quan đến dì của
con. Với lại người như Dung Nhi cũng không hi vọng con nói chuyện với ta bằng
giọng điệu tức giận không biết kính trên nhường dưới đó! – Hà Quan bước về
phía con trai, trầm giọng.
Hà Lâm không hề nể nang, hướng ánh mắt tức giận về phía người cha tôn quý.
Bình trà, bàn ghế cũng đã bị hắn quét sạch.
Nếu ông gọi tôi về đây chỉ muốn bảo tôi quên đi những điều ông và cả cái
người phu nhân Hạ tộc kia làm thì xin lỗi, tôi không làm. – Bước chân đã gần
tới cửa, Hà Lâm liếc mắt nhìn về phía Hà Quan – người hắn phải gọi là cha –
cất giọng nói.
Bảo vệ vợ con ông thật tốt vào. Đừng để sau này nuôi con giùm người ta cũng
không hay biết!
Kéo theo phía sau là âm thanh đóng cửa chói tai.
Hà Quan nhìn về phía khuất bóng của con trai, lại nhìn về bức họa cô gái thanh
tứ trên án.
Tí tách, tí tách.
Có lẽ nước mắt của đàn ông chỉ có thể rơi vào khoảng khắc tuyệt vọng nhất. Chỉ
vì một người mà ông đã tổn thượng người ông yêu thương nhất. Nhân quả báo ứng,
ông lại bị đứa con trai cự tuyệt lòng tốt của mình.
Lam Y đang đứng chờ chủ nhân, bỗng cánh cửa phía sau mở ra, Hà Lâm đã bước ra,
gương mặt vẫn bị hận thù che phủ.
Đáp lại hắn lại là vè mặt âm trầm ấy. Có ai biết bên trong là cuồn cuộn lửa
hận.
Lam Y phục mệnh bước theo phía sau Hà Lâm, trong lòng không khỏi lo lắng. Từ
trước đến nay, chủ nhân chưa hề bị điều gì chia phối. Đến hôm nay, chỉ nói vài
ba câu với lão gia, chủ nhân đã không thể kìm chế được tức giận. Có lẽ, chuyện
của phu nhân đã là nỗi ám ảnh trong lòng vị chủ nhân anh minh nhưng tuyệt tình
này.
Thiếu gia! Chủ nhân có nói! Về việc của Thiên Nữ, ngài hi vọng thiếu gia sẽ
có tính toán. Nếu có thể hoàn thành. Hà tộc và thiếu gia, sẽ như nước sông và
nước giếng, không phạm lẫn nhau – Lão quản gia cung kính truyền lời, giọng nói
không khỏi có chút mơ hồ.
Nói với ông ta! Ta có khả năng nói sẽ có khả năng làm. Còn ông ta, nên biết
nói lời giữ lời. Nếu không, e là Hà tộc biến mất cũng không ai biết rõ nguyên
do. Có hiểu chứ? – Ba chữ cuối cùng bị Hà Lâm nhấn mạnh, hơi thở lạnh lẽo đã
lộ ra ngoài.
Thiếu gia đi thong thả! – Lão quan gia phục tùng mệnh lệnh, nhanh chóng mở
cửa. Khi khuất bóng hai thiếu niên, lão mới hiện ra nụ cười quỷ dị của thiếu
niên.
Hà Lâm ơi Hà lâm! Hà Nhiên ta sẽ đợi kết cục sống không bằng chết mà mi nói
với ta. Ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ngươi phải nhanh lên, nếu không. Ha ha, Hạ
tộc này sẽ do ta cai quản.
Được! Ông nói lời phải giữ lời. – Hà Quan chỉ nghe thấy những lời cuối cùng
trước khi ra khỏi cửa của con trai, lòng quặn đau.
Vứt bỏ chiếc mặt nạ xuống đất, Hạ Nhiên thong thả bước đi, nhưng âm thanh như
ma quỷ ấy như vẫn còn vang vọng trong không gian.