Người đăng: Momozuchi
7 giờ 30 phút buổi sáng.
Trước cửa của một quán net nhỏ nằm ở đường Phạm Văn Đồng. Một thanh niên
khoảng tầm 19 tuổi lũi cũi bước ra, thanh niên này có một thân hình khá cân
đối, cao 1m79. Khuôn mặt thanh tú nhưng mang theo một nét gì đó chán nản. Trên
ngươi mặc một chiếc quần bó, một chiếc áo len khá dày cùng một chiếc áo da phủ
bên ngoài. Thanh niên này tên là Nguyễn Duy Phong, sinh viên năm 3 của trường
đại học Âm Nhạc Hà Nội.
Dù đã 19 tuổi, nhưng công việc hằng ngày của hắn chỉ lặp đi lặp lại như một
cái máy vậy, đi học - Chơi game - lên mạng - ăn - lướt facebook - ngủ, nhiêù
khi hắn cảm tưởng như mình là một con robot đã được lập trình sẵn vậy. Nhưng
lâu dẫn cũng quen, hắn cũng đâu thể thay đổi được nữa.
Một mình sống trong một căn nhà 2 tầng rộng 30m2, tiền tiêu vặt hàng tháng đều
do cha mẹ hắn gửi từ nước ngoài về. Cũng đã không biết bao nhiêu năm rồi, hắn
chưa gặp hai người họ.
5 năm trước, khi gia đình hắn chỉ là một gia đình gọi là có chút khá giả. Thì
mỗi ngày cả gia đình ba người đều vui vẻ ăn cơm tối với nhau. Nhưng mà bây giờ
thì đã khác, kể từ khi họ tiếp quản công ti từ người chủ cũ. Công việc của họ
bắt đầu bận rộn, họ thường xuyên phải ra nước ngoài để kí hợp đồng cùng công
tác. Mới đầu thì cứ vài ngày, cả gia đình đều ngồi ăn tối với nhau. Nhưng rồi
dần dần, thời gian họ về nhà với hắn càng ngày càng ít. Từ một tháng, tới vài
tháng tới một năm mới về nhà một vài tuần rồi lại đi.
Có lẽ là do công việc bận rộn mà hai người đã không chú ý tới Nguyễn Duy
Phong. Nhưng dù vậy hắn vẫn cố gắng gạt đi những cái suy nghĩ linh tinh vớ vẩn
trong đàu của bản thân mỗi khi nhớ về cha mẹ. Những lúc đó, hắn chỉ biết tới
game, biết đến anime, thậm chí có lúc hắn còn mò vô vài trang Hentai để giải
khuây. Những thứ đó cũng thứ duy nhất có thể giúp hắn tạm thời quên đi sự cô
đơn trong thâm tâm.
Nhưng dù vậy, mỗi khi những hình ảnh của những ngày đó bỗng nhiên hiện lên,
một sự cô đơn bắt đầu lan tràn trong đầu của hắn. Hắn bắt đầu sống khép kín,
hắn trở nên sợ đám đông cùng người lạ, hắn sợ mọi thứ xung quanh mình và chỉ
biết núp dưới màn hình máy tính. Đó là nơi mà hắn cảm thấy sự cô đơn có phần
nào đó giảm đi.
Ở trên mạng chẳng ai biết Phong là ai, cậu có thể mạnh mẽ có thể tự tin ,
Phong chơi khá giỏi Liên Minh Huyên Thoại và luôn lấy làm tự hào với bạn bè
trên mạng của cậu.
Trong thời gian đó, Phong cũng luôn ước mơ bản thân mình có thể làm ông Hoàng
của thế giới ngầm, những kẻ ban ngày có thể chỉ là viên chức quèn nhưng dưới
cái vỏ bọc ý là quyền lực mà không ai theo đuổi được, quyền coi thường tất cả
, quyền làm mọi người khúm núm sợ hãi nhưng sâu trong cái ước mơ đó Phong sợ
cô đơn, cậu sợ cô đơn hơn tất cả, muốn thoát ra khỏi sự cô đơn mà không thể.
Cho tới hai hôm trước, một người bạn lúc nhỏ của hắn qua đời. Người đó chết
khi đang trên đường tới nhà người yêu của mình. Cậu ta tên Đức, một người con
trai khá bình thường nhưng rất tốt tính. Trong thời gian mà Phong suy sụp,
chính cậu ta là người an ủi Phong và thỉnh thoảng lại tới nhậu với hắn.
Nghe ba mẹ của Đức nói, nó đang yêu một cô gái cách nhà tầm vài km, hôm đó nó
nhắn tin cho cô người yêu nhưng không thấy cô gái đó trả lời. Vì nghĩ rằng cô
gái đó bị ốm hay bị gì đó mà Đức mới trở nên lo lắng. Nó gọi điện thoại nhưng
không thấy bắc máy, cuối cùng vì quá lo lắng nên lấy xe máy phi thẳng tới nhà
cô gái kia để xem sao. Nhưng trên đường, do đi nhanh quá cho nên hắn đâm phải
một chiếc xe tải từ trong ngõ đi ra.
Quả thật, cái chết của Đức khiến cho Phong cảm thấy khá hoảng hốt. Hắn không
ngờ rằng, thằng Đức này lại vĩnh viễn ra đi ở cái tuổi 19.
Lúc này, trên con đường đông đúc người qua lại, thân ảnh tràn đầy sự cô độc
của Phong đang lầm lũi bước đi. Cái rét của tháng 12 năm nay nó lạnh hơn năm
trước rất nhiều. Dù đã mặc một chiếc áo len dầy cộng thêm cái áo da bên ngoài
nữa rồi àm vẫn còn lạnh. Việt Nam mà đã như vậy rồi thì nước ngoài không biết
còn như nào nữa.
Nghĩ tới nước ngoài, bỗng chốc những kí ức xưa chợt ùa về. Cảm giác cô đơn lại
một lần nữa dâng lên trong lòng của Nguyễn Duy Phong.
Khẽ lắc lắc đầu xua hết đi những tạp ý, Nguyễn Duy Phong liền bắt đầu chạy.
Hắn chạy như một tên điên với một suy nghĩ duy nhất, là sao cho cơ thể nóng
lên để xua đi cái lạnh.
Xe máy hắn cũng có, thậm chí ô tô hắn cũng có nữa cơ. Nhưng mà hắn không muốn
đi, hắn rất ngại đi xe máy trong cái lạnh buốt như này. Còn ô tô sao? Hắn còn
chưa biết dùng cái Vô-lăng như nào nữa cơ.
Pípppppp Pípppp.....
Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên từ xa khiến cho Phong thoáng giật mình. Hắn
thả chậm lại tốc độ rồi nhìn ngó xung quanh xem có chuyện gì đang xảy ra. Chỉ
thấy ở cách vị trí nơi Phong đang đứng khoảng vài chục mét. Một chiếc xe tải
giống như bị mất lái lao với tốc độ cực nhanh đang phóng thẳng tới.
" Này tránh ra đi, nguy hiểm đấy". Phong giật mình hô to lên.
Bởi vì ở giữa đường, một cô gái với mái tóc màu tím đậm không hiểu vì lý do gì
lại đứng ngây ra ở giữa đường. Mà lúc này, chiếc xe tải đã gần phóng tới nơi.
Cố gắng hô thêm vài lần nữa nhưng kì lạ là cô gái kia vẫn cứ đứng đó như không
có gì sảy ra vậy.
Nhìn chiếc xe đang lao nhanh tới chỉ còn cách cô gái kia khoảng chừng vài mét.
Phong chỉ biết cắn chặt hàm răng lại, không biết cậu lôi sức mạnh ở đâu ra mà
chạy hết tốc lực tới đẩy cô gái kia ra. Cũng đúng lúc này, chiếc xe tải cũng
đã phi tới.
Rầm...
Cơ thể của Phong bị lực va chạm của chiếc xe tải làm cho văng về phía vìa
đường. Trước đó, hắn chỉ kịp nhìn thấy khoé miệng của cô gái tóc tím kia, khẽ
mấp máy. Đồng thời, hắn cũng kịp nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Lúc này trong đầu của Phong chỉ kịp xoẹt qua một ý nghĩ.
"Huyga Hinata".
Lúc này, chiếc xe tải vẫn lao như điên, dòng người vẫn tấp nập đi lại. Phong
không thấy đau đớn không cảm nhận thấy gì có chăng là sự giải thoát, cậu cũng
chán sự cô đơn của 4 bức tường hàng đêm quá rồi.
1 chàng trai 19 tuổi đã ra đi thanh thản như vậy đấy !!. Nhưng có lẽ kết thúc
cũng là bắt đầu .....