Chương 40: Thích gọi lão dâm trùng



Vẫn là bệnh viện đó, vẫn là phòng bệnh đặc biệt đó. Lần trước là Doãn Xuyên, lần này là Vân Vũ Phi. Cảnh ngộ trớ trêu của đôi vợ chồng sắp cưới đó được cả bệnh viện trên dưới cảm thông, đặc biệt là mấy cô hộ sỹ xinh đẹp mới tuyển vào. Họ không những cảm thấy buồn thay cho Vân Vũ Phi, càng thấy buồn hơn cho một Doãn Xuyên tiều tụy. Nghĩ tới việc đôi tình nhân này có lẽ suốt đời không cách nào nối liền, không cách nào sinh hoạt với nhau được, đám hộ sỹ trẻ trung đó lại muốn khóc. Trong số họ thậm chí nghĩ tới việc thay thế vị trí của Vân Vũ Phi để đến an ủi cho Doãn Xuyên, cái gã nam nhân đau thương đó.



Có điều, sau khi đám hộ sỹ trẻ nhìn thấy Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh, liền dẹp bỏ ý nghĩ đó. Bởi vì bọn họ có mĩ lệ hơn nữa, có xinh đẹp hơn nữa cũng không thể bằng một phần mười Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh.



Vân Vũ Lôi ôm chặt cánh tay Doãn Xuyên đứng bên giường bệnh của Vân Vũ Phi, cùng mọi người chăm chú nhìn Vân Vũ Phi hôn mê bất tỉnh. Dung An Dao ngồi trên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Vân Vũ Phi. Nàng đã khóc không biết bao lần, nhưng trong đôi mắt sưng húp vẫn thấm đẫm nước mắt. Chỉ hơi sơ ý, những giọt nước mắt đó lại giống như chuỗi trân châu bị đứt dây, rơi xuống từng hạt từng hạt.



Vương Cảnh nhẹ ôm bờ vai Dung An Dao không ngừng an ủi. Nàng cũng cố gắng nén khóc. Thậm chí nàng muốn gọi điện thoại báo cho Lý Kha biết, để cho Lý Kha cũng đến thăm Vân Vũ Phi một chút. Dù sao Vân Vũ Phi cũng từng là tình nhân của Lý Kha.



"Bất kể là ai, anh nhất định phải ra được hắn, tìm ra tên hung thủ đó. Tiểu Phi, anh nhất định báo thù cho em" Doãn Xuyên siết chặt nắm đấm nhìn Vân Vũ Phi.



"Tốt nhất đừng có xung động, phát hiện có tình huống gì báo cho cảnh sát chúng tôi trước" Trong phòng bệnh đặc biệt còn có hai viên cảnh sát thường phục, trong đó một người tuổi không còn trẻ, họ Trương, dáng vẻ gần bốn mươi, nghe nói là một cảnh sát rất dũng cảm. Cảnh sát Trương đang điều tra vụ án thi thể nữ phát hiện bên bờ Bạch lộc giang. Không ngờ thi thể nữ đó quả thật là một hộ sĩ, mà hộ sĩ đó cũng là người của bệnh viện này. Vừa khéo là, hộ sĩ đó cũng làm việc ở khu phòng bệnh đặc biệt. Càng khéo hơn là, cảnh sát Trương phát hiện, thời gian hộ sĩ đó mất tích không ngờ lại là ngày Doãn Xuyên xuất viện.



Cảnh sát Trương luôn quan sát Doãn Xuyên. Ông ta từng hỏi thăm Doãn Xuyên đã đi đâu, làm gì sau khi rời khỏi nhà Vân gia? Nhưng Doãn Xuyên chỉ nói đi khắp nơi tìm Vân Vũ Phi. Gã không dám nói là đi làm tình với Vương Cảnh. Gã không muốn kéo Vương Cảnh yêu thương và trong vòng thị phi.



Cảnh sát Trương rời bệnh viện dặn đi dặn lại viên cảnh sát trẻ bên cạnh: "Phái người theo dõi Doãn Xuyên. Hắn rất khả nghi, phải theo dõi 24/24"



Doãn Xuyên không biết rằng mình đã trở thành đối tượng tình nghi. Gã nói với Dung An Dao: "Dung a di, trời sắp tối rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có cháu rồi" Dung An Dao đờ đẫn lắc đầu.



Doãn Xuyên lại nhìn nhìn Vân Vũ Lôi bên cạnh. Vân Vũ Lôi cũng không muốn về.



Vương Cảnh quan tâm nói: "Em đi mua chút đồ ăn, mọi người muốn ăn gì?" Không ai trả lời, không ai muốn ăn. Trong gian phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thút thít ngắt quãng, bầu không khí tràn ngập không khí bi thương. Bầu không khí đó khiến người ta ngạt thở.



Trời tối dần.



Bên ngoài bệnh viện, một chiếc BMW vẫn lặng lẽ đầu trước cổng viện. Trong xe Đơn Văn Gia sốt ruột nguyền rủa Tống Hân Viện: Trời tối mịt rồi, con tiểu yêu tinh kia làm gì mà chưa quay lại, chẳng lẽ muốn mình chết đói sao?"



Quả thật, lúc này là giờ ăn tối, người rất dễ đói, huống chi Đơn Văn Gia còn nhớ nhung Lý Kha ở nhà. Nghĩ tới Lý Kha, trong lòng Đơn Văn Gia càng cảm thấy nóng nảy không yên. Nàng lại muốn Lý Kha. Đơn Văn Gia cảm thấy mình dường như đã yêu Lý Kha. Nàng rất bất ngờ là cái thứ của Lý Kha không hề thua kém lão già người Pháp chút nào, hơn nữa còn cứng lâu hơn lão già người Pháp nhiều.



"Alo, darling, mình đói bụng chưa?" Đơn Văn Gia nhịn không được lại gọi điện thoại cho Lý Kha.



"Tôi....tôi không đói.....mình có việc.....cứ làm đi, không vội.....vội về đâu" Đầu dây đằng kia, Lý Kha lấy lệ đáp lại Đơn Văn Gia.



"Sao vậy? Darling, mình nói chuyện sao cứ quai quái?" Lý Kha nói năng ấp a ấp úng, Đơn Văn Gia đã cảm thấy có vẻ không bình thường.



Lý Kha lúc này chính đang nằm trên sofa, một tay xoa nắn đại nãi tử rung rinh, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Đơn Văn Gia. Cưỡi trên người hắn là một thục phụ mĩ lệ. Thục phụ đó không những đẹp, mà còn rất đầy đặn. Cặp đùi đẫy đà của nàng đang vắt ngang hai bên thân thể Lý Kha, âm hộ màu mỡ phì nhiêu của nàng đang tới tấp nuốt nhả cây đại nhục bổng của Lý Kha.



"Tôi....tôi....không sao, tôi đang uống rượu" Lý Kha tiếp tục qua quýt.



"Không đúng, mình....mình bên cạnh có phải là có người? Đổng Linh phải chăng ở bên cạnh mình?" Từ tiếng thở nặng nhọc của Lý Kha, Đơn Văn Gia nghe ra một chút đầu mối. Nàng nổi giận. Nhưng nàng vẫn đành cố nhẫn nhịn cơn giận hỏi cho rõ rốt cuộc phải chăng là Đổng Linh giở trò quỷ.



Đổng Linh đang rong ruổi phi trên mình Lý Kha nghe thấy giọng của Đơn Văn Gia, nàng bực bội giành lấy điện thoại, lớn tiếng cười nói: "Văn Gia à? Cô nha, cô đừng có hiểu lầm nha" Nói rồi, dập mạnh điện thoại.



Trong điện thoại của Đơn Văn Gia chỉ còn tiếng "tút....tút.....". Nàng quả là nổi cơn tam bành, một lần nữa bấm điện thoại cho Lý Kha. Nhưng mặc cho nàng gọi thế nào, Lý Kha cũng không nghe máy. Đơn Văn Gia sắp phát điên lên mất.



Đương nhiên Lý Kha không sao nghe điện thoại được. Bởi vì điện thoại đã bị Đổng Linh quẳng ra xa, mà Lý Kha lại không thể đứng dậy. Thân thể hắn đang bị Đổng Linh ôm riết lấy như bạch tuộc. Thân dưới, đại nhục bổng của hắn bị mật huyệt của Đổng Linh kẹp chặt lấy. Lý Kha chẳng biết làm sao, chỉ đành cười khổ.



Mặc dù cười khổ, nhưng Lý Kha vẫn rất ngất ngây.



Trên chiếc sofa rộng rãi và êm ái, Lý Kha vừa xoa nắn đại nãi tử của Đổng Linh vừa than thở: "Linh tỷ, chị làm vậy thật không chính đáng, Văn Gia sẽ giết tôi mất"



"Ư....ư..... cô ta dám? Cậu không phải sợ cô ta, tốt nhất là rời bỏ cô ta. Tôi có bất động sản ở cả Hương Cảng, Mỹ, không bằng cậu cùng đi với Linh tỷ....ư...."



"Tôi làm sao có thể đi được, hiện giờ tôi đang nợ đầy mình" Lý Kha lại thở dài. Lời hắn nói là sự thật.



"Sợ cái gì? Mặc dù Linh tỷ không có nhiều tiền, nhưng mấy ngàn vạn vẫn còn có thể lấy ra được. Cậu nợ bao nhiêu, Linh tỷ trả giúp cậu, tôi chỉ cần cậu.....đối tốt với Linh tỷ là được rồi....ư, tiểu Kha, mau hôn tôi, tôi sắp tới rồi....." Chuyển động của Đổng Linh đột nhiên trở nên điên cuồng. Toàn thân nàng co giật dữ dội trong tiếng rên la. Đó là một đợt cao trào hoàn mĩ.



"Ài, Linh tỷ tốt của tôi, hay là chúng ta mau rời khỏi đây đi" Lý Kha mừng thầm trong lòng, có lẽ không cần lo đến sự thúc nợ của ngân hàng nữa. Hắn cũng không để tâm tới việc phát tiết nữa, vội vàng vỗ vỗ đồn bộ tròn trĩnh của Đổng Linh.



"Ưm, đợi tôi thở chút đã" Đổng Linh vẻ mặt thỏa mãn vẫn còn há miệng mà thở hổn hển.



Đơn Văn Gia ở cổng bệnh viện cũng đang thở hổn hển. Chỉ là nàng hít thở là cơn giận dữ. Nàng chẳng thể chú ý nhiều thứ được nữa, lấy điện thoại bấm số gọi cho Tống Hân Viện. Không ngờ là không có ai nghe điện thoại. Đơn Văn Gia gào lên: "Tôi mặc kệ" rồi định xuống xe. Đột nhiên, Đơn Văn Gia phát hiện chìa khóa xe vẫn còn ở trong ổ. Nàng cắn răng, quyết định khởi động máy, lái chiếc BMW đó phóng nhanh như điện chớp về Tây Uyển.



Dung An Dao kiên cường rốt cuộc vẫn là chủ gia đình. Thấy mấy người ở bệnh viện không ăn không uống ở bên cạnh Vân Vũ Phi cũng không phải là biện pháp hay. Nàng đề nghị cùng Doãn Xuyên trở về nhà trước để thu xếp một số y phục Vân Vũ Phi cần thay đổi, sau đó làm ít đồ ăn. Bất kể thế nào, Vân Vũ Phi đã bị thương như vậy rồi, thân thể những người khác càng không thể để suy sụp.



Dung An Dao rất có tiếng trong đám gác cổng Tây Uyển. Đám bảo an kính trọng nữ nhân của Vân gia như thần linh, đặc biệt là Dung An Dao. Đám bảo an đều lén gọi Dung An Dao là mụ mụ. Bởi vì Dung An Dao không những tuyệt đẹp, mà còn hòa nhã dễ gần, không giống như hai cô con gái kiêu ngạo. Mỗi lần Dung An Dao đi qua cổng nhìn thấy đám bảo an, nàng đều lộ ra nụ cười mỉm ôn nhu. Nụ cười mỉm đó đã đủ để khiến cho đám bảo an kia tự nguyện tan xương nát thịt, vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Dung An Dao.



Cho nên, từ trước tới nay, Vân gia trở thành chỗ được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong cả Tây Uyển. Tổ trưởng tổ bảo an là một lão già sáu mươi tuổi. Nghe nói, ông già này thiết kế cho Vân gia một biện pháp chống trộm rất đặc biệt. Nếu có đám trộm vặt dám hành nghề tại Vân gia, vậy thì đám trộm vặt đó sẽ hối hận suốt đời.



"Dung mụ mụ khỏe chứ, đi chợ về à?" mặc dù trời đã tối, nhưng đèn đóm trên cổng lớn của Tây Uyên vẫn sáng như ban ngày, đương nhiên là tay bảo an nhìn thấy vài bó cải xanh trên tay Dung An Dao. Mấy mớ cải xanh đó là mua ở dọc đường.



"Phải rồi" Dung An Dao lộ ra vẻ mặt vui vẻ ôn nhu. Mặc dù tâm tình của nàng rất không tốt, nhưng nàng vẫn không keo kiệt lộ ra nụ cười mỉm với người khác. Doãn Xuyên ở phía sau vô cùng cảm thán. Hiện giờ gã càng ngày càng yêu nữ nhân không những người đẹp mà trái tim cũng đẹp này.



Dung An Dao và Doãn Xuyên đi xa rồi, đám bảo an còn dõi theo hình bóng của Dung An Dao.



"Nhìn cái gì vậy?" Một tay bảo an trung niên vừa đi tuần về, thấy mọi người vươn dài cổ cò ngó gì đó, hắn có vẻ kỳ quái.



"Còn có thể nhìn ai được nữa, là Dung mụ mụ đó. Ai, bà ấy thật sự quá đẹp" Một tay bảo an trẻ tuổi đáp.



"Hả, là Dung mụ mụ à? Thật đáng tiếc, ta không nhìn thấy, không biết máy điều hòa nhà bà ấy đã sửa xong chưa?" Tay bảo an trung niên than thở.



"Máy điều hòa nhà Dung mụ mụ bị hỏng à?" Tay bảo an trẻ hỏi.



"Ừ, vừa rồi nhận được điện thoại nội bộ của nhà Dung mụ mụ, nói muốn ngắt điện áp tổng để sửa điều hòa, ta còn đi cùng với tay phụ trách khu đi ngắt nguồn điện tổng" Gã bảo an trung niên giải thích tiếp: "Thật ra sửa điều hòa nhà Dung mụ mụ cũng không cần phải ngắt điện tổng. Có điều, là việc của nhà Dung mụ mụ, chúng ta nhất định làm theo, ha ha" Tay bảo an trung niên cũng thật chất phác đến đáng yêu.



"Cái gì mà điện thoại nội bộ nhà Vân gia?" Một giọng nói như tiếng oanh vàng vang lên phía sau tay bảo an.



Đám bảo an bị giọng nói ngọt ngào đó hấp dẫn, tới tấp quay đầu lại. Một mĩ nữ tóc dài phất phơ, thân mặc quần bò bó sát xuất hiện ngay trước mặt bọn họ. Mĩ nữ này không những đẹp, mà còn thuần khiết như thiên sứ. Cánh mũi xinh xắn, cặp mắt trong sáng. Chỉ là vẻ mặt mĩ nữ đó rất không tốt.



Đám bảo an ai nấy đều trở nên hưng phấn và khẩn trương. Tay bảo an trẻ liền kêu lên: "Đây không phải là cây gai nhỏ sao? Lâu quá không thấy cô, đi đâu vậy?



"Ác, mấy tháng không gặp lớn ghê ha?"



"Đúng vậy, gai nhỏ càng trở nên xinh đẹp hơn"



Đám bảo an bàn tán sổi nổi, bởi vì đứng trước mặt bọn họ chính là cây gai nhỏ từng khiến cho đám bảo an nghe tiếng là biến sắc. Mặc dù cây gai nhỏ đó chỉ biến mất vài tháng, nhưng lại xinh đẹp gấp mười lần so với trước, cho nên đám bảo an vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.



Đáng tiếc, vẻ mặt cây gai nhỏ khiến cho đám bảo an vừa khẩn trương vừa hưng phấn kia lại rất u ám. Nàng lạnh lùng hỏi: "Hôm nay cả nhà Vân gia đều ở bên ngoài, trong nhà căn bản không có người, các người không cảm thấy kỳ quái sao?"



Câu nói đó vừa thốt ra, sắc mặt tất cả đám bảo an đều đại biến. Tay bảo an trung niên rất nghiêm túc nói: "Lý Nhã muội muội, thứ gì cũng có thể ăn bừa, nhưng nói năng lại không thể nói bừa, mấy câu cô nói rất nghiêm trọng, cô có biết không?"



"Hứ, Lý Nhã tôi đã không còn là Lý Nhã của mấy tháng trước nữa, bây giờ tôi chẳng có lòng dạ nào nói lời thừa với các anh. Người của Vân gia hôm nay toàn bộ ở hết bệnh viện, vậy làm sao có khả năng bảo anh ngắt điện để sửa điều hòa?"



"Tôi thề là điện thoại nội bộ của Vân gia, hơn nữa là giọng nói của một nữ nhân" Tay bảo an trung niên thề chắc chắn.



"Vậy thì có hai khả năng" Lý Nhã lạnh lùng đưa ra hai ngón tay.



"Hai khả năng gì?" Tay bảo an trung niên hỏi.



"Một là nhà Vân gia có quỷ, hai là nhà Vân gia có trộm" Lý Nhã liếc mắt nhìn mấy tay bảo an nói.



"Trên thế giới này lấy đâu ra quỷ? Nhưng trộm muốn ngắt điện để làm gì?" Tay bảo an trẻ hỏi.



"Tôi cũng không biết được bí ẩn trong đó, nhưng nếu là trộm bảo các anh ngắt điện, mà các anh lại ngắt theo, vậy thì các anh đã phối hợp với trộm đạo để ăn trộm, vậy tức là các anh không làm tròn chức trách, không tròn bổn phận thì phải trừ lương, nói không chừng còn bị sa thải" Lý Nha vừa lắc đầu vừa cười lạnh.



Sắc mặt đám bảo an xanh lè. Bọn họ đối mắt nhìn nhau, táng đởm kinh hồn.



Tay bảo an trung niên càng run rẩy toàn thân. Dường như y nhớ ra chuyện gì đó, không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng chụp lấy bộ đàm cao giọng ra lệnh: "Tất cả chú ý, tất cả chú ý, đóng hết cửa ra vào Tây Uyển, đóng hết cửa ra vào Tây Uyển. Xe và người chỉ cho phép vào không cho phép ra"



Vẻ mặt những bảo an khác cũng trở nên nghiêm túc. Có điều, tay bảo an trẻ vẫn hỏi: "Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"



Tay bảo an trung niên khẩn trương nói: "Ài, trong nhà Dung mụ mụ có một thiết bị chống trộm đặc biệt, là do lão tổ trưởng Tôn An bố trí, nguồn điện thông thẳng với điện tổng. Hiện giờ có người ngắt điện áp tổng, nếu quả thật không phải là người của Vân gia yêu cầu ngắt điện, vậy thì sự việc nghiêm trọng rồi. Mọi người bắt đầu công tác"



Tay bảo an trung niên đến trước mặt Lý Nhã, nói với giọng rất thành khẩn: "Lý Nhã muội muội, cô quen biết với Vân gia, xin nhờ một chút, cô có thể đến nhà Vân gia thăm dò thực hư. Nếu cảm thấy không ổn, chúng tôi lập tức báo cảnh sát, quả thật làm phiền cô, không cầu xin cô đó. Bát cơm của các huynh đệ có thể bảo vệ được hay không đều nhờ cạy vào cô cả" Tay bảo an trung niên van nài Lý Nhã một cách khẩn thiết.



"Được rồi, tôi đi xem sao" Lòng Lý Nhã lạnh như băng. Hiện giờ nàng hận chết một người, hận không thể đạp người đó thành tám mảnh mười mảnh. Người đó ngoại trừ Doãn Xuyên ra, không còn ai khác.



Ba ngày trước, Lý Nhã đã trở lại Tây Uyển. Nàng lén lút trở về. Tất cả mọi người kể cả Lý Kha trong đó đều không biết nàng đã quay về. Ngay cả phụ mẫu của Lý Nhã cũng tưởng là Lý Nhã đi tham gia hoạt động du ngoạn do nhà trường tổ chức rồi.



Theo yêu cầu mạnh mẽ của Lý Kha, phụ mẫu Lý Nhã đã sắp xếp cho Lý Nhã học ở nơi khác. Nhưng Lý Nhã sao có thể yên tâm học tập chứ? Trong khoảng thời gian ban đầu, trước sự chú ý chặt chẽ mà nghiêm khắc của phụ mẫu, nàng chỉ đành đè nén nỗi nhớ nhung một người. Nhưng thời gian càng dài, nàng càng không sao nhẫn nại được nữa. Hình bóng cái lão dâm trùng kia giờ nào khắc nào cũng xuất hiện trước mắt Lý Nhã. Thậm chí nàng đã mất ngủ.



Huống chi, khoảng thời gian này, Doãn Xuyên dường như lạnh nhạt đi nhiều, cũng không chủ động gọi điện thoại cho Lý Nhã nữa. Bằng cảm giác, Lý Nhã biết đã có vấn đề. Ba ngày trước, nàng sáng tác ra một bài nói dóc hoàn mĩ về việc nhà trường tổ chức đi du lịch, gạt được phụ mẫu, gạt cả ca ca Lý Kha, sau đó lẳng lặng trở về Tây Uyển.



Nhưng, trong ba ngày qua, Lý Nhã gần như nghĩ tới đi tự tử. Bởi vì nàng phát hiện nam nhân thương yêu của mình không ngờ lại sắp kết hôn rồi. Hơn nữa đối tượng sắp kết hôn lại là kẻ thù không đội trời chung của mình, không ngờ lại là Vân Vũ Phi vừa phóng đãng vừa lẳng lơ.



Lý Nhã không sao tin nổi sự thật đó. Giấc mộng đẹp đẽ nàng dệt lên mấy tháng qua đột nhiên bị xé nát tan tành. Ngoại trừ tuyệt vọng nàng chỉ có phẫn nộ. Thậm chí nàng đã mua một con dao gọt hoa quả.



"Hừ hừ" Lý Nhã sờ sờ con dao nhỏ nhét trong túi quần bò. Con dao gọt hoa quả đó có thể giết người được không có lẽ còn là dấu hỏi, nhưng muốn chọc mươi cái lỗ nhỏ trên mình một người, thì tuyệt đối không thành vấn đề.



"Lý Nhã muội muội, cô đừng sợ, tôi ở ngay phía sau cô. Cô đợi chút rồi nhấn chuông, nhưng cô ngàn vạn lần không được tiến vào phòng, biết chưa? Nếu có vấn đề gì, cô lập tức kêu lên, biết chưa?" Tay bảo an trung niên nhỏ giọng căn dặn. Lúc này mấy tay bảo an bọn họ đã đứng trước cửa nhà Vân gia.



"Hừ, tôi sợ gì chứ? Chết tôi còn không sợ, còn sợ cái thằng trộm thối?" Lý Nhã buồn phiền phẫn nộ như mất hết ý nghĩa cuộc sống. Nàng chẳng có đến một nửa chút do dự nào, đã ấn lên chuông cửa nhà Vân gia.



Mấy tay bảo an không hiểu được sự ngoắt ngoéo trong đó, thấy Lý Nhã khẳng khái đi vào nguy hiểm, đúng là muốn bái phục sát đất.



"Kinh koong....kinh koong.....kinh koong...."



"Ai....ai vậy?" Trong nhà có người lên tiếng hỏi, dường như là giọng của Dung An Dao, nhưng giọng nói có vẻ run rẩy.



"Dung a di, cháu là tiểu Nhã, lâu rồi không tới, muốn thăm cô một chút" Giọng của Lý Nhã rất trong trẻo, rất dễ nghe, rất đặc biệt.



Đương nhiên Doãn Xuyên ở trong phòng nghe thấy giọng nói của Lý Nhã. Sóng trong lòng gã nổi lên, nhưng không thể nào cao hứng lên được. Ngược lại càng thêm lo lắng. Bởi vì trong nhà Vân gia lúc này đã cực kỳ nguy hiểm.



Doãn Xuyên và Dung An Dao vừa bước vào cửa, còn chưa kịp bật đèn, một bóng đen đã xông tới, một tay siết chặt cổ Dung An Dao, quát khẽ: "Không được động đậy, không được kêu, bằng không, tao đâm chết mày"



Việc xảy ra đột ngột, Doãn Xuyên và Dung An Dao không hề có chút đề phòng, đột nhiên bị tập kích, tỏ ra luống cuống chân tay, đợi khi bình tĩnh lại, Dung An Dao đã bị một nam nhân uy hiếp. Nam nhân đó là Lô Hải Dân.



Lô Hải Dân dùng bảo vật cám dỗ Tống Hân Viện thành công. Y nói với Tống Hân Viện có thể chia đôi bảo vật. Không ngờ, Tống Hân Viện lại tin. Không những tin, Tống Hân Viện còn nghĩ ra một biện pháp tốt để lấy bảo vật. Biện pháp đó là gọi điện thoại cho bảo an, yêu cầu bảo an ngắt điện áp tổng. Cái cớ rất đơn giản, đó là sửa điều hòa.



Sự việc rất thuận lợi. Đám bảo an không những đáp ứng, mà còn phản ứng mau lẹ. Sau khi ngắt nguồn điện tổng, Tống Hân Viện vẫn không dám chạm vào chiếc rương. Nhưng Lô Hải Dân thì chẳng coi vào đâu. Y đang đánh cược, đánh mình sẽ không bị điện giật ba lần chỉ trong một ngày. Kết quả, Lô Hải Dân thắng cược. Chiếc rương không còn điện nữa, còn Tống Hân Viện lại thua cuộc. Sau khi chiếc rương được lấy ra khỏi ngăn kéo một cách thuận lợi, một con dao mổ sắc bén thọc vào thân thể Tống Hân Viện. Tống Hân Viện gần như không có bất kỳ phản ứng gì đã gục xuống. Nàng thậm chí đến cơ hội nhìn bảo vật một cái cũng không có.



Tống Hân Viện ngã xuống không lâu, Lô Hải Dân liền có chút hối hận. Bởi vì chiếc rương khá nặng. Nếu là bình thường, chiếc rương đó sao làm khó được Lô Hải Dân sức dài vai rộng. Nhưng Lô Hải Dân lúc này thân bị trọng thương, một đòn nhanh như chớp giật với Tống Hân Viện vừa rồi gần như đã lấy hết toàn bộ hơi sức tích cóp được của y.



Lại vào đúng lúc đó, Doãn Xuyên và Dung An Dao cũng trở về nhà. Không có cách nào, Lô Hải Dân chỉ có thể vùng vẫy hấp hối. Y nhào tới Dung An Dao, khống chế ngay Dung An Dao. Lô Hải Dân không ngốc. Y tuyệt không chọn Doãn Xuyên làm đối tượng công kích. Sức lực của y cũng chỉ có thể đối phó với nữ nhân. Có lẽ, ngay cả nữ nhân cũng không đối phó được.



Nhưng trong bóng tối, Doãn Xuyên và Dung An Dao không hề có chút đề phòng nào. Đòn tập kích đột nhiên như vậy không những làm cho Dung An Dao hoảng loạn, càng khiến cho Doãn Xuyên kiêng dè vạn phần. Gã không muốn Dung An Dao chịu một chút khổ đau nào.



"Không được bật đèn, mở cửa ra, để cho nữ nhân ở bên ngoài vào, mau lên." Lô Hải Dân vừa khống chế Dung An Dao, đang còn giằng co với Doãn Xuyên, không ngờ lại có người tới. Trong lòng Lô Hải Dân cực kỳ phẫn nộ, thầm nghĩ, cái nhà này hoặc là không có người, hoặc là đến cả đống người, đáng ghét. Trong tay y cầm một con dao bấm, mũi dao chí vào lưng Dung An Dao. Lô Hải Dân biết vào lúc này, nếu không mở cửa, người bên ngoài sẽ nảy sinh nghi ngờ. Vì thế, y ra lệnh cho Dung An Dao mở cửa, để người bên ngoài tiến vào.



Nhưng, người kia lại là Lý Nhã. Tim Doãn Xuyên bắt đầu chìm xuống. Bởi vì Lý Nhã cũng là nữ nhân thương yêu của gã.



"A, thì ra là tiểu Nhã, vào....vào đi" Dung An Dao không biết làm sao. Sau khi nhìn Doãn Xuyên đang chực xông tới, nàng chỉ đành mở cửa ra.



Ai da, Dung a di, sao cô không bật đèn, tối đen thui sợ chết người à" Cửa mở, Lý Nhã đứng ở ngoài cửa kêu rầm lên lung tung. Ánh mắt nàng nhìn ngó tứ phía như tìm gì đó.



"À, có thể...có thể là đứt dây cầu chì" Con dao bấm sắc bén đã chọc vào lưng Dung An Dao. Dung An Dao biết mình đã rất nguy hiểm rồi, cho nên lúc nàng nói chuyện đã hết sức cẩn thận, cố gắng không chọc giận tên kẻ cướp sau lưng. Chỉ là cặp mắt to tuyệt đẹp của nàng ra sức nháy nhó với Lý Nhã.



"À, ra vậy a, cháu cũng biết sửa chữa, Dung a di cô đợi một chút, cháu đi lấy một cái đèn pin rồi sửa giúp cô."



Lý Nhã băng tuyết thông minh đã hiểu rõ là chuyện gì. Nhưng từ góc đứng của nàng không sao nhìn thấy Doãn Xuyên. Nàng mấy máy miệng, nháy mắt với Dung An Dao rồi vội vàng quay đi.



Dung An Dao vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kinh ngạc là không ngờ Lý Nhã biết trong nhà mình có kẻ cướp. Mừng là Lý Nhã nhất định đi báo cảnh sát. Trái tim hoảng loạn của Dung An Dao có được sự an ủi rất lớn. Nàng trấn tĩnh lại.



Ở ngách rẽ bên góc nhà, ba tay bảo an nhìn thấy Lý Nhã, vội hỏi: "Thế nào rồi?" Lý Nhã lúc này trở nên nghiêm túc. Nàng hỏi tay bảo an trung niên: "Chú nói người của Vân gia muốn sửa điều hòa?"



"Đúng" tay bảo an trung niên gật đầu lia lịa.



"Vừa rồi Dung a di lại nói là cháy cầu chì. Đến chuyện sửa điều hòa cô ấy còn không biết, vậy có thể chứng minh căn bản không phải cô ấy yêu cầu sửa điều hòa. Người gọi điện thoại nói sửa điều hòa với các chú nhất định là kẻ xấu. Vậy hiện giờ Dung a di đang gặp nguy hiểm" Tràng phân tích đơn giản nhưng thấu đáo của Lý Nhã mặc dù có chút lằng nhằng, nhưng đám bảo an lại nghe hiểu rõ.



Trong nhà, Lô Hải Dân nhân cơ hội có được chút thời gian nghỉ ngơi. Mặc dù Doãn Xuyên nhìn chòng chọc, nhưng chỉ một câu của Lô Hải Dân: "Mày dám cử động, tao sẽ giết bà ta" quả nhiên khiến cho Doãn Xuyên ném chuột sợ vỡ bình.



"Anh muốn làm gì? Bây giờ anh mà đi, tôi sẽ không cản anh, nhưng anh phải buống cô ấy ra" Doãn Xuyên tức giận quát lên. Gã nhìn Dung An Dao đầy quan tâm, nhưng trong lòng cũng lo lắng thay cho Lý Nhã.



Mặc dù Dung An Dao rất sợ hãi, nhưng đã bình tĩnh lại từ cơn hoảng loạn.



"Tao sẽ đi. Đợi sau khi con bé vừa rồi vào, tao sẽ đi. Chỉ cần tao có thể đi, tao đảm bảo không làm thương hai bất kỳ một người nào" Giọng nói của Lô Hải Dân khàn khàn, trong bóng tối, Doãn Xuyên nghe không ra là giọng nói của Lô Hải Dân, cũng không nhận ra là Lô Hải Dân.



"Được, chỉ cần anh không làm bất kỳ ai bị thương, anh muốn lấy thứ gì đi thì cứ việc lấy" Doãn Xuyên biết, mục đích nam nhân này đến nhà Vân gia, gã chẳng phải là cũng từng có mục đích ăn trộm sao? Thậm chí Doãn Xuyên còn nghĩ, nếu Vân gia không có nàng Dung An Dao hiền thục mĩ lệ này, không có tỷ muội Vân Vũ Lôi, Vân Vũ Phi ôn nhu gợi cảm, xinh đẹp tuyệt vời, gã có tiếp tục ăn trộm không? Có lẽ, có lẽ rất khó nói.



"Được, vậy làm phiền mày mở chiếc rương trên sofa ra, lấy hai chiếc chén sứ đưa cho tao" Lô Hải Dân ý nghĩ xoay chuyển. Y biết, chuyện đến thế này, muốn mang cả chiếc rương đi, sau đó rút lui hoàn toàn có lẽ là không có khả năng. Cái gì là quý báu nhất đây? Xem ra, chỉ có đôi chén sứ kia là quý giá nhất. Lô Hải Dân suy tính, thứ mà ngay cả nữ nhân tên là Tống Hân Viện kia cũng chấp nhận mạo hiểm để lấy trộm, nhất định là thứ quý nhất. Hừ, nói là nữ nhân sử dụng, có quỷ mới tin. Lại nói, cho dù quả thật là thứ nữ nhân sử dụng, vậy tặng cho tiểu Tư cũng là lễ vật tuyệt nhất. A, tiểu Tư của anh, ca ca chấp nhận làm bất cứ chuyện gì vì em"



"Dung a di, bảo mệnh là quan trọng, cháu lấy đôi chén sứ cho anh ấy" Doãn Xuyên rất bất lực, cũng không cam lòng, nhưng gã không có sự lựa chọn nào khác. Trong mắt gã, tính mạng của Dung An Dao còn quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.



"Vị đại ca này, có thể không lấy đôi chén sứ đó được không? Đó là món đồ tổ tiên nhà chúng tôi truyền lại, có ý nghĩa kỷ niệm với Vân gia chúng tôi, những thứ khác cũng rất đáng tiền, anh tùy tiện lấy đi là được, có được không? Tôi xin anh đó" Dung An Dao cố ý cò cưa mặc cả với tên kẻ cướp, múc đích là kéo dài một chút thời gian, để cho người ở bên ngoài có sự chuẩn bị.



"Không, tao chỉ muốn đôi chén sứ đó, tao cũng không lấy cả, tao không tham lam" Lô Hải Dân lại còn nói mình không tham lạm



"Xin anh đó" Dung An Dao van xin.



"Đừng có lằng nhằng, mau đi làm theo như tao bảo, sức nhẫn nại của tao cũng chỉ có mức độ thôi" Trong bóng tối Lô Hải Dân cũng mắt lộ hung quang.



Không biết làm sao, Doãn Xuyên chỉ có thể hậm hực lần mò lại gần sofa, lại gần chiếc rương. Nhưng Doãn Xuyên biết tầm quan trọng của cặp chén sứ đó đối với Dung An Dao, gã suy tính làm thế nào mới có thể vừa bảo vệ được người lại cũng bảo vệ được chén sứ.



Thời gian cứ tích tắc trôi.



Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Cùng với tiếng gõ cửa là một giọng nói rất trong trẻo: "Dung a di, cháu tới rồi, mở cửa đi" Lý Nhã lại trở lại.



"Cẩn thận động tác một chút, đừng để cho tao cảm thấy nguy hiểm. Tao chỉ muốn tiền của, tuyệt không muốn làm người bị thương" Lô Hải Dân lại có thể an ủi Dung An Dao, còn nói mình không muốn làm người khác bị thương.



"Được, chỉ cần anh không làm bị thương, chuyện gì cũng dễ nói chuyện, anh muốn gì thì lấy thứ đó. Chúng ta đều là người có gia đình, trên thế giới này điều quan trọng nhất là sự an toàn của người nhà, vị đại ca này, anh nói có đúng không?" Dung An Dao biết Lý Nhã đi rồi quay lại nhất định là dẫn người tới. Nàng nói chuyện với Lô Hải Dân với giọng nói hòa nhã. Điều đó một là phân tán sự chú ý của Lô Hải Dân, hai là áp chế ý nghĩ xấu của Lô Hải Dân.



"Không nói nữa....mở cửa mau, đừng để tôi cảm thấy nguy hiểm là được. Tôi lấy được đồ thì tự nhiên thả người" Có lẽ tiếng gia đình và gia nhân đã làm xúc động Lô Hải Dân, khẩu khí của y không còn hung dữ như trước.



"Được rồi" Dung An Dao ôn nhu ứng tiếng. Nàng chậm rãi mở cửa ra.



"Ai da, Dung a di, để cô phải chờ lâu rồi, cháu vào nha" Lúc Lý Nhã nói đến câu cuối cùng, không những không tiến vào phòng, ngược lại giật lùi ra sau nhanh như một chú sóc con.



Một bóng người cường tráng đứng vào vị trí của Lý Nhã. Một tay hắn nắm lấy tay Dung An Dao kéo giật ra ngoài, một chân lại đá ra nhanh như chớp giật, vừa khéo đá mạnh vào cánh cửa.



"Bình" một tiếng to vang lên, bóng người cường tráng xông vào trong phòng. Lô Hải Dân ở sau cánh cửa vừa định túm lấy Dung An Dao đang nghiêng tới trước, không ngờ bị cánh cửa đập mạnh vào, không những không thể tóm được Dung An Dao, ngay cả thân thể cũng bị cú tông đó hất ngã xuống. Ngay tiếp đó, một đám người xông vào trong phòng.



Đèn sáng, Doãn Xuyên kinh ngạc nhìn một đám người nhào tới một nam nhân máu me cùng mình. Nam nhân kêu gào, giãy giụa. Có điều, sau khi bị một nam tử trung niên đá cho một cước, liền chỉ có nước thở hồng hộc.



"Trói chặt lại chút, tìm kiếm xung quanh xem" Nam tử trung niên lên tiếng là cảnh sát Trương. Người đầu tiên xông vào cũng là tay cảnh sát Trương này.



"Ồ, ở có một nữ nhân. Ừ, dường như vẫn còn thở, mau gọi xe cứu thương" Có người kêu lên.



"A, ở đây còn có một nam nhân, chết rồi" Lại có người kêu lên.



Xe cứu thương tới, xe cảnh sát cũng ùa đến. Tây Uyển ồn ào náo nhiệt, từ trước tới giờ chưa từng ồn ào náo nhiệt như vậy.



Dung An Dao và Lý Nhã ôm lấy nhau ở một chỗ mà thút thít. Đó là mừng quá hóa khóc. Doãn Xuyên ở bên cạnh lại có chút tâm trạng không yên. Bởi vì gã nhìn thấy một cặp mắt trong sáng đang trừng lên với gã. Cặp mắt đó mặc dù trong sáng, nhưng lại mang theo nỗi oán hận vô tận, nếu ánh mắt đó là lưỡi dao, vậy Doãn Xuyên đã bị chém nát như tương rồi.



oOo



Trong bệnh viện.



Tại phòng bệnh đặc biệt, Lý Nhã chăm chăm nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Vân Vũ Phi đang hôn mê bất tỉnh mà rớt nước mắt. Nàng không còn oán hận nữa, không còn tức giận nữa. Bởi vì nữ nhân trước mặt từng là đối thủ một mất một còn của nàng này mặc dù vẫn mĩ lệ, nhưng đã say ngủ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.



"Vũ Phi tỷ thật đáng thương a. Lão dâm....a, Doãn Xuyên anh phải chiếu cố chị ấy thật tốt" Lý Nhã nhìn vẻ mặt sầu muộn của Doãn Xuyên.



"Đương nhiên, anh sẽ chiếu cố cô ấy suốt đời" Doãn Xuyên thẫn thờ gật đầu.



Tất cả mọi người trong phòng đều bị câu nói đó của Doãn Xuyên làm cảm động đến rối tinh rối mù. Cô hộ sĩ trẻ không nỡ nhìn thêm, len lén chạy ra khỏi phòng.



Có điều, từ ngoài phòng bệnh lại tiến vào bảy tám người mặc cảnh phục, trong đó một người là cảnh sát Trương. Bên cạnh cảnh sát Trương là một người trung niên trên dưới năm mươi tuổi. Người trung niên đó rất có oai phong.



Cảnh sát Trương vừa tiến vào, sau khi ra hiệu với mọi người, bước về phía Lý Nhã. Y cười ha ha vỗ vỗ lên vai Lý Nhã nói: "Nào, tôi xin giới thiệu một chút, đây là trưởng ty cảnh sát của chúng tôi, họ Hầu"



"Trưởng.....trưởng ty Hầu...." Lý Nhã chưa từng nhìn thấy trận thế như vậy, nàng có chút lúng túng.



"Ha ha, gọi là Lý Nhã phải không? Chúng tôi đến để bày tỏ sự cảm ơn với cô. Lầy này, với sự giúp đỡ của cô, chúng tôi bắt được tên tội phạm đó. Đó là hung phạm sát hại mấy chục mạng người. Vì sự giúp đỡ cho chính nghĩa, quốc gia đặc biệt khen thưởng cho cô mười vạn đồng. Còn nữa à, cô đang học đại học phải không? Nếu chuyển sang học ở Học viện cảnh sát, chúng tôi sẽ phá cách nhận vào....." Một hồi đao to búa lớn một hồi hòa nhã khích lệ của trưởng ty Hầu khiến cho Lý Nhã nghe đến nhiệt huyết sục sôi, mặt mũi đỏ bừng.



Dung An Dao, Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh cũng nhìn nhau mà cười.



Doãn Xuyên thì lại nghĩ, cả đời ta chỉ chưa đụng qua nữ cảnh sát. Nếu như tiểu Nhã làm cảnh sát, nếu như tiểu Nhã mặc cảnh phục, sau đó nằm quỳ trên giường, không biết.....phì phì, đầu óc mình sao lại bẩn thỉu như vậy? Ài, tiểu Nhã thật càng ngày càng xinh đẹp a? Ngực nàng hình như càng ngày càng phồng lên....



Nào ngờ, Lý Nhã nhìn về phía Doãn Xuyên, như đang mắng, nhìn cái gì? Lão dâm trùng.



oOo



Mười ngày sau, trời đã se lạnh.



Vẫn là bệnh viện.



Vẫn là trong phòng bệnh đặc biệt.



Dung An Dao, Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh ngồi vây lấy trước giường bệnh của Vân Vũ Phi. Doãn Xuyên vừa lau rửa thân thể cho Vân Vũ Phi, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một nữ nhân tiến vào. Nữ nhân đó toàn thân mặc đồng phục, đầu đội mũ cảnh sát, có tư thế hiên ngang oai hùng không sao kể siết.



Dung An Dao, Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh không ai không lớn tiếng hoan hô.



Doãn Xuyên càng là nhìn đến lòi cả mắt ra.



"Trời ạ, tiểu Nhã, làm cảnh sát thật à?" Dung Anh Dao nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhã mỉm cười mãi không thôi.



"Quả thật đẹp lắm nha. Tiểu Nhã, em nhất định phải cho chị mượn mặc đó" Vương Cảnh cực kỳ hâm mộ.



"Chị cũng muốn mặc" Vân Vũ Lôi cướp lấy chiếc mũ cảnh sát, nhảy nhót đội lên đầu mình.



Không ngờ, sau khi lột mũ cảnh sát ra, mái tóc như dòng thác tơ của Lý Nhã đổ xuống, vẽ ra một hình tròn mĩ lệ trong không khí. Mái tóc mảnh mềm đó hệt như một bức họa huyền ảo đầy chất thơ, khiến cho mọi người nhìn đến sững sờ.



Mọi người còn chưa định thần lại, Lý Nhã đã bước tới gần Doãn Xuyên, đưa tới một phong thư: "Đây là ca ca của em đưa cho anh, anh ấy đi Hương Cảng rồi"



Doãn Xuyên ngẩn ra một chút, rồi vội vàng bóc phong thư ra, bên trong viết: Doãn Xuyên, tớ đi đây. Tiền vay ngân hàng tớ đã trả hết rồi, giấy tờ nhà của cậu và ba mươi vạn tớ bảo tiểu Nhã mang trả lại cho cậu. Còn nữa, tiểu Cảnh và tiểu Nhã thì xin nhờ cậu chăm sóc cho. Tiểu Nhã làm cảnh sát, tới yên tâm hơn một chút, tiểu Cảnh thì cậu sẽ phiền hà nhiều hơn. Cô ấy rất yêu cậu, cậu đừng để cho cô ấy chịu khổ chịu sở. Nhờ cậu đó! Sau cùng, tớ muốn gửi lời xin lỗi tới Dung a di. Ký tên, Lý Kha huynh.



"Tiểu Nhã, ca ca của em muốn anh chăm sóc cho em..." Doãn Xuyên xem xong lời nhắn của Lý Kha, không nén nổi cảm xúc bùi ngùi. Gã nắm tay Lý Nhã thâm tình nói.



"Em...đã là cảnh sát rồi, em sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình" Tiểu Nhã lén lút nhìn Dung An Dao một cái, mặt hồng lên hẩy tay Doãn Xuyên ra.



Mấy ngày trước Dung An Dao đã biết tình cảm giữa Lý Nhã và Doãn Xuyên. Đối với Lý Nhã, ngoại trừ cảm kích ra nàng chẳng có chút bài xích nào. Hơn nữa, nàng sẵn lòng tiếp nhận Lý Nhã, cũng nhất định phải tiếp nhận Lý Nhã. Vừa rồi Lý Nhã nhìn nàng một cái, Dung An Dao lập tức tâm sáng như gương. Nàng biết, Lý Nhã đang chờ nàng bày tỏ thái độ. Dù sao mình cũng là mụ mụ của Vân Vũ Phi, cũng là mẹ vợ của Doãn Xuyên.



"Nói gì vậy chứ? Tiểu Nhã, chẳng lẽ làm cảnh sát rồi thì không cần người khác chăm sóc hay sao? Sau này, Vân gia chúng ta là nhà của cháu" Dung An Dao bước tới, ôm lấy Lý Nhã.



"Cảm ơn cô, Dung a di...." Lời của Dung An Dao không những rõ ràng, cũng rất có cân lượng. Lý Nhã mũi cay xè, cứ dựa vào lòng Dung An Dao. Dáng vẻ đó nào đâu giống cảnh sát? Đơn giản là như một người con gái ngoan ngoãn.



"Hi hi...." Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh yêu kiều cười mãi.



Cặp mắt Doãn Xuyên cười híp lại như đường chỉ.



"Được rồi, đến tối a di nấu mấy món ngon, chúc mừng tiểu Nhã làm cảnh sát, ha ha" Tâm tình Dung An Dao vô cùng tốt. Không chỉ là Lý Nhã làm cảnh sát, hôm nay bác sỹ còn cho Dung An Dao biết, sau khi chụp CT não bộ và toàn thân, não bộ Vân Vũ Phi lại có dấu hiệu khôi phục. Bác sỹ còn nói với Dung An Dao, Vân Vũ Phi sắp có kinh nguyệt.



Có kinh nguyệt, tức chứng minh chức năng sinh lý của Vân Vũ Phi đã khôi phục. Đó là một tin mừng lớn. Cho nên hôm nay Dung An Dao vô cùng cao hứng.



"Dung a di, lần sau cháu mới có thể ăn món cô nấu được. Lát nữa phải đi rồi, nhà trường sắp có huấn luyện" Lý Nhã ngại ngùng nói.



"Nhà trường cái gì chứ? Ăn bữa cơm mà không được sao?" Vân Vũ Lôi dẩu môi lên.



"Thật sự không được, đó là......là mệnh lệnh" Lý Nhã tủi thân nói.



"Thế à, vậy chúng ta còn phải đi mua đồ ăn. Tiểu Lôi, tiểu Cảnh chúng ta đi mua rau nào" Dung An Dao nháy nháy mắt với Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh.



Lập tức Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh hiểu ra lý do, tới tấp gật đầu cùng Dung An Dao đi ra khỏi phòng. Trong nhất thời, phòng bệnh náo nhiệt yên tĩnh lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lý Nhã và Doãn Xuyên. Đương nhiên, còn có Vân Vũ Phi đang hôn mê.



"Em hỏi anh, có phải ảnh và chị dâu.....a, không, em nói là Cảnh tỷ có một chân phải không?" Lý Nhã đợi mọi người vừa rời đi, liền chĩa thẳng ngón tay búp măng vào mũi Doãn Xuyên.



"Cái gì mà một chân, hai chân chứ, thật khó nghe" Doãn Xuyên biết Dung An Dao, Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh đột nhiên đi ra, là để tạo cơ hội cho mình và Lý Nhã được đơn độc ở cùng nhau, gã sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy chứ? Gã đơn giản là mê tít bộ cảnh phục của Lý Nhã.



"Hứ, quả nhiên anh thừa nhận, quả nhiên anh là lão dâm trùng, buông em ra" Lý Nhã vừa chửi lớn, vừa đẩy hai tay Doãn Xuyên đang ôm lấy eo nàng ra.



"Hung dữ vậy, quả đúng là nguyên liệu để làm cảnh sát" Hai tay Doãn Xuyên cứ như vòng sắt vậy, mặc cho Lý Nhã giãy giụa thế nào cũng toi công.



"Em làm cảnh sát tức là bắt hết cái đám xấu xa như anh vậy. Tất cả đều...đều xử bắn" Lý Nhã tức anh ách.



"Vậy chặng bằng anh xử bắn em trước rồi hãy nói" Doãn Xuyên cười xấu xa. Hạ thể của gã ép sát lên vùng giữa cặp đùi của Lý Nhã.



"Anh.....anh cái lão dâm trùng này, anh định làm gì? Anh buông em ra" Đột nhiên Lý Nhã hiểu ra "xử bắn" của Doãn Xuyên là chỉ chuyện gì. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên.



"Tiểu Nhã, anh nghe nói làm cảnh sát thì ngực không được to quá. Em xem ra không thích hợp làm cảnh sát đâu" Doãn Xuyên trợn mắt lên nhìn bộ ngực nhấp nhô không ngừng của Lý Nhã.



"Anh nói linh tinh, ở đâu ra cái quy định thúi đó?" Lý Nhã nổi giận.



"Em nghĩ xem, em bắt kẻ xấu, nếu bộ ngực to quá, chẳng phải là ảnh hưởng tới tốc độ truy bắt kẻ xấu của em sao?" Thái độ của Doãn Xuyên tỏ ra rất nghiêm túc học hỏi.



"Em.....em.....lại không nhất định phải đi bắt kẻ xấu. Lại nói, của em cũng không phải to lắm" Lý Nhã lớn tiếng biện bạch.



"Không đúng à, quả thật rất to, nhớ lại lúc anh lần đầu tiên sờ nãi tử của em ở trong tủ quần áo, thì đã rất to rồi" Doãn Xuyên cố tình nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên phi lễ với Lý Nhã.



"Anh muốn chết, anh lão dâm trùng lại còn có mặt mũi nói ra, hôm nay anh chết chắc" Bị Doãn Xuyên gợi lại việc xấu hổ ngày trước khiến cho Lý Nhã vừa thẹn thùng vừa tức tối. Lại thấy dáng vẻ háo sắc của Doãn Xuyên, nàng không nhịn nổi nữa, kiễng chân lên, há miệng ra cắn mạnh một cái lên cổ Doãn Xuyên.



"A...." Doãn Xuyên rên lên một tiếng. Gã cảm nhận được, cái cắn đó của Lý Nhã bao hàm rất nhiều rất nhiều tình cảm, rất nhiều oán trách. Nếu không có cái cắn đó, thì Lý Nhã không phải là Lý Nhã nữa.



Vô cùng may mắn là, mặc dù Lý Nhã mặc cảnh phục, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Lý Nhã vẫn cứ là Lý Nhã. Doãn Xuyên động tình vuốt ve mái tóc tự nhiên của Lý Nhã, hít ngửi làn u hương lãng đãng trên mái tóc đó.



"Lão dâm trùng, anh có sợ đau không?" Lý Nhã u oán hỏi.



"Sợ" Doãn Xuyên đáp.



"Thế sao anh còn để em cắn?" Lý Nhã hỏi.



"Bởi vì em cắn không đau" Doãn Xuyên cười.



"Hừ, biết ngay anh nói ngon nói ngọt. Em cho anh biết, em không phải là đứa trẻ nít, em.....em đã là người lớn rồi. Em không dễ dàng bị lại gạt như vậy đâu, anh cũng đừng hòng gạt được em" Lý Nhã ôm lấy Doãn Xuyên, tựa đầu lên ngực Doãn Xuyên.



"Anh xem xem em rốt cuộc có phải là người lớn không nào. Nếu là người lớn, nãi tử nhất định rất mềm, sờ nhất định rất khoan khoái" Chức năng sinh lý của Doãn Xuyên bắt đầu lên men. Chỗ kia rất cứng rất cường tráng, không mềm chút nào.



"Hứ, nói như vậy, của em sờ không thoải mái?" Lý Nhã biết bộ ngực nàng rất săn chắc, không mềm chút nào. Bộ ngực của thiếu nữ đều rất săn chắc, rất có tính đàn hồi.



"Không, không, rất thoải mái, rất thoải mái" Ngón tay Doãn Xuyên cởi nút áo Lý Nhã rất lão luyện.



"Hứ, lão dâm trùng đúng là lão dâm trùng, lời nói trước sau mâu thuẫn, ông nói gà bà nói vịt, chắc là lại gạt em, em.....em cắn chết anh cái tên xấu xa này" Lý Nhã lại há miệng ra.



Nhưng lần này, ngón tay Doãn Xuyên còn nhanh hơn chiếc miệng xinh của Lý Nhã. Lý Nhã vừa há miệng ra, liền rên lên một tiếng, bởi vì ngón tay Doãn Xuyên đã vê lấy nhũ đầu vươn thẳng lên của Lý Nhã. Nhũ phong căng đầy nhanh chóng bị xoa nắn trong tay Doãn Xuyên, phạm vi lan cả đến cổ, bụng, và cả đồn bộ cong đến vượt ngoài chuẩn mực.



"Ư......lão dâm trùng, em phải cắn.....cắn chết anh.....ư....." Đôi mắt Lý Nhã khép hờ lại, thân thể nóng rực không ngừng cọ xát lên khuôn ngực và hạ thể cộm lên của Doãn Xuyên.



Cảnh phục cũng chẳng khác gì y phục bình thường, chỉ là váy dài hơn một chút.



Nhưng điều đó không làm khó được Doãn Xuyên. Gã rất dễ dàng lột sạch Lý Nhã từ trên xuống dưới. Mấy tháng không gặp, Lý Nhã đã là một thiếu nữ đầy đủ ý vị nữ nhân rồi. Mặc dù còn có chút non tơ, nhưng da dẻ mịn nhẵn, nhũ phong cao vút, đồn bộ cong cong, không gì không công khai biểu thị rằng thiếu nữ hoàn mĩ này sắp sửa bước vào hàng ngũ nữ nhân.



Phòng bệnh đặc biệt có một chiếc sofa to.



Doãn Xuyên áp Lý Nhã đang say mê xuống sofa, vừa mút nút nhũ đầu màu phấn hồng, vừa tuột nội khố của mình ra.



"A...." Một chút đau ngứa khiến cho Lý Nhã đang ý loạn tình mê đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng nhìn ngó xung quanh, hốt hoảng lo sợ trách: "Đây là bệnh viện, đây là phòng bệnh....anh......mau dậy đi, lấy y phục lại đây"



"Lấy y phục lại làm gì?" Doãn Xuyên hỏi.



"Nói nhảm, đương nhiên là mặc vào" Lý Nhã trừng mắt với Doãn Xuyên một cái. Có điều, khi nàng nhìn thấy con quái vật hung hăng vênh váo kia của Doãn Xuyên, khuôn mặt nàng đỏ lên.



"Em thích mặc y phục làm tình à?" Doãn Xuyên cười hỏi.



"Làm cái đầu anh á, lão dâm trùng, em còn lâu mới biến thái như anh" Lý Nhã quýnh lên. Khuôn mặt nàng đỏ bừng xuống tận cổ.



"Anh cảnh cáo em rồi, không được gọi anh là lão dâm trùng nữa...." Doãn Xuyên bắt đầu nghiến răng nghiến lợi với nữ nhân ngang ngược này.



"Lão dâm trùng, lão dâm trùng, lão....ai ôi....đau.....ai ôi!" Lý Nhã ghét nhất là bị uy hiếp, không đợi Doãn Xuyên cảnh cáo xong, nàng đã cất tiếng chửi to. Nhưng, Lý Nhã chỉ chửi được hơn hai câu, liền phát hiện hạ thể đau nhói căng chật. Nàng cúi đầu nhìn, thì ra, Doãn Xuyên đã làm bừa rồi.



Âm hộ của Lý Nhã rất đẹp, rất trơn bóng, một cọng cỏ cũng không có, trắng nõn đến giống như một cái bánh bao thơm nức vừa từ trong lồng hấp lấy ra vậy. Vào lúc cây đại nhục bổng to đen của Doãn Xuyên chọc vào tiểu huyệt của Lý Nhã, gã cảm thấy sự tương phản đen trắng rõ ràng. Điều đó khiến Doãn Xuyên cảm thấy vô cùng kích thích. Nhục bổng của gã lại to thêm một cỡ.



"Ư.....đây là bệnh viện nha.....lát Dung a di quay lại nhìn thấy sẽ....sẽ......ai ôi!" Lý Nhã lớn tiếng trách móc.



"Ngốc ạ, Dung a di tạo cơ hội cho chúng ta ở cùng nhau, cô ấy làm sao lại quay trở lại chứ, yên tâm đi, cửa phòng bệnh anh đã chốt lại rồi, không có ai vào đâu. Tiểu Nhã ngoan của anh, em hãy ngoan ngoãn theo Xuyên ca ca của em một chút đi" Doãn Xuyên trơ mặt, tay gã tóm lấy nhũ phong của Lý Nhã vê mạnh.



"A, thì ra.....thì ra anh đã tính toán hết rồi, quả nhiên là lão dâm trùng....ai ôi, anh nhẹ chút!" Lý Nhã mặt mày mê đắm, toàn thân mềm nhũn, trong tiểu huyệt đã túa ra ái dịch trơn ướt. Nhưng nàng không muốn ôn nhu. Không những không muốn ôn nhu, còn tràn đầy dã tính. Có điều, trước cú chọc sâu mạnh mẽ của cây nhục bổng to tướng của Doãn Xuyên, Lý Nhã cũng không thể không thần phục. Cặp đùi rắc chắc tuyệt đẹp của nàng quặp chặt lấy mông Doãn Xuyên.



"A, khít qua....." Doãn Xuyên ôn nhu nhìn Lý Nhã, bắt đầu lôi kéo con quái vật của gã.



"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy mĩ nữ sao?" Lý Nhã hung hăng trừng mắt lên với Doãn Xuyên một cái rồi dứt khoát nhắm mắt lại, hưởng thụ lạc thú tính ái mang lại.



"Quả thật chưa từng nhìn thấy mĩ nữ cảnh sát như thế này. A, a di cảnh sát, huyệt huyệt của cô nhiều nước quá" Doãn Xuyên nói thì ôn nhu, nhưng những cú thọc vào vào rút ra lại hung dữ mạnh mẽ và bá đạo, thọc vào lút cán, chọc tới hoa tâm.



"Ư.....hô....." Lý Nhã nhíu chặt hàng mi, nhưng khóe môi lại hé ra xuân ý vô hạn.



"Nói đi chứ, tiểu Nhã của anh, thích đại bổng bổng không?" Doãn Xuyên trêu ghẹo.



"Ư.....ư....ư....." Lý Nhã sướng đến chẳng muốn động môi nói một từ nào.



"Đại bổng bổng có to không? Tiểu Nhã có cảm thấy thoải mái không?" Doãn Xuyên không ngừng nói những lời tục tĩu dâm đãng, nhưng Lý Nhã chỉ là một tểu nữ hài trẻ trung non nớt, căn bản sẽ không đáp lại những lời dâm dục khiến người ta xấu hổ đó. Nàng chỉ nhắm chặt mắt lại, hẩy cặp mông đẹp của nàng lên.



Đương nhiên Doãn Xuyên biết Lý Nhã vẫn còn là một thiếu nữ không hiểu chuyện phong tình, nhưng gã vẫn không ngừng trêu ghẹo. Gã biết thiếu nữ dưới thân này rồi cũng có một ngày được gã huấn luyện thành một đãng phụ lẳng lơ. Đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Doãn Xuyên rất nhẫn nại.



"Không nói phải không? Không nói, anh sẽ sờ nãi tử của em, a, nãi tử của em càng ngày càng to rồi, to hơn nhiều so với lần đầu anh sờ nãi tử của em ở trong tủ quần áo. Anh cho em biết nha tiểu Nhã, thật ra, lúc chúng ta ở trong tủ quần áo, đã muốn làm em rồi" Doãn Xuyên vô cùng hưng phấn. Tư thế đâm thọc của gã gần như muốn phá nát tiểu huyệt, không những mạnh mẽ, còn vô cùng dày đặc.



"A....anh.....lão dâm trùng kia, đừng nói nữa, em.....chịu không nổi....em muốn tồ tè....."



Lý Nhã nghe thấy Doãn Xuyên lại nhắc tới lần đầu tiên, đột nhiên toàn thân nàng run lên, tiểu huyệt cấp tốc co thắt vào lại gặp phải lực cản do nhục bổng to tướng mang lại. Nàng không nhịn nổi nữa, đang lúc khoái cảm cực độ ào tới, lại là lúc không nhịn được tiểu. Trong nhất thời, hoa nước tung tóe, làm ướt cả chiếc sofa.



"Thoải mái không?"



"Thoải mái...."



Hai người trên sofa chẳng buồn để ý tới mùi oi nồng khai khai của nước tiểu, cứ động tình hôn hít nhau.



Đột nhiên, một tiếng rên khẽ vang lên.



Hai người đang hôn hít không hề để ý.



Tiếp đó, lại là một tiếng rên khẽ.



"Em có nghe thấy gì không?" Doãn Xuyên buông làn môi Lý Nhã ra, nghi hoặc hỏi.



"Dường như em nghe thấy tiếng tiểu Phi phát ra âm thanh" Lý Nhã cũng nghe thấy tiếng rên rỉ.



"Cái gì?" Doãn Xuyên nhảy bật lên khỏi sofa, đến bên giường bệnh của Vân Vũ Phi, lớn tiếng gọi: "Vũ Phi, Vũ Phi, em có nghe thấy anh nói không? Có phải em tỉnh lại rồi không, em mở mắt ra nhìn anh xem"



Nhưng Vân Vũ Phi vẫn nhắm chặt hai mắt, không hề có chút phản ứng nào.



Doãn Xuyên thất vọng thở dài một tiếng: "Xem ra chúng ta nghe lầm rồi"



"Không, Doãn Xuyên anh xem kìa, mặt tiểu Phi tỷ dường như hơi hồng" Lý Nhã nói chung cũng tinh tế. Nàng kinh ngạc vui mừng phát hiện mặt Vân Vũ Phi không những hơi hồng, lại còn có chút mồ hôi.



"Đúng, đúng, tiểu Phi có tri giác rồi" Doãn Xuyên cũng vô cùng mừng rỡ.



"Xem ra, tiểu Phi phát hiện chúng ta làm chuyện xấu rồi, chị ấy nhất định là tức giận. Nhưng mà, tiểu Phi, em và Doãn Xuyên thương yêu nhau, chúng em lại đã sớm....đã sớm có quan hệ rồi, quen biết Doãn Xuyên còn sớm hơn chị. Cho nên, không phải là em cướp nam nhân của chị, chị đừng giận nhé." Lý Nhã không ngờ lại bộc bạch một hồi với Vân Vũ Phi đang hôn mê, khiến cho Doãn Xuyên nghe thấy cố gắng nén cười.



"Cười cái gì? Còn cười nữa, sau này em sẽ ở lại trường, không về nữa, hứ!" Lý Nhã nhìn thấy bộ dạng muốn cười nhưng lại không cười của Doãn Xuyên, liền nổi giận.



"Được được được, anh không cười, em mau rửa ráy đi, đừng để lát nữa bác sỹ ngửi thấy mùi khai" Doãn Xuyên vui vẻ hòa nhã an ủi Lý Nhã một hồi.



"Hừ, đợi em tắm xong ra sẽ trừng trị anh, làm cho toàn thân người ta là nước tiểu, đáng ghét" Lý Nhã vừa mắng vừa vào trong phòng tắm.



Đợi Lý Nhã vào phòng tắm rồi, Doãn Xuyên lại quay đầu lại nhìn Vân Vũ Phi đang hôn mê, sau đó lẩm bẩm tự nói: "Lạ thật, vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng rên rỉ, chẳng lẽ là nghe lầm?



Đang nghi hoặc, đột nhiên, Doãn Xuyên linh quang chợt lóe. Gã do dự một chút, giở tấm chăn mỏng đắp trên người Vân Vũ Phi ra, thò tay vào âm thân của Vân Vũ Phi sờ một chút. Cái sờ đó, tức thì khiến cho Doãn Xuyên giật nảy cả người.


Tây Uyển Mị Ảnh - Chương #40