"Tiêu rồi, nhất định là Lôi Lôi đã nghe thấy" Vương Cảnh kêu to đến nỗi tai Doãn Xuyên cũng bị chấn đến kêu ù ù. Gã khẳng định, chỉ cần Vân Vũ Lôi không phải bị điếc thì nhất định sẽ nghe thấy. Nghe thấy tiếng kêu thì sẽ ra khỏi phòng. Ra khỏi phòng sẽ phát hiện ra vụ ngoại tình của họ.
Doãn Xuyên bất lực cười khổ. Gã cảm thấy lần này quả thật sắp mất mặt, mất hết cả mặt mũi rồi. Vương Cảnh hơi thở như tơ nằm phục xuống không chút động đậy. Doãn Xuyên thương yêu ôm lấy Vương Cảnh, ôm thật chặt. Cả gian phòng khách im ắng, quái lạ đến đáng sợ. Chỉ có nước tiểu của Vương Cảnh tí tách rơi nhỏ giọt.
"Đỡ hơn chưa? Bảo bối Cảnh Cảnh của anh" Doãn Xuyên hỏi thử.
"Còn choáng" Vương Cảnh dùng giọng mũi hư ra được hai từ.
"Có dậy nổi không? Đừng để Lôi Lôi nhìn thấy" Doãn Xuyên thấp giọng hỏi tiếp.
"Đừng lo, anh quay đầu lại mà nhìn xem" Vương Cảnh mệt mỏi nói.
"Hả?" Doãn Xuyên vội vàng quay đầu. Trước cửa phòng Vân Vũ Lôi, một nữ nhân xinh đẹp đáng yêu đang ngồi trên sàn. Ráng hồng trên mặt nàng vẫn chưa tan hết. Người đó không phải là Vân Vũ Lôi thì còn có thể là ai?
Doãn Xuyên rất ngạc nhiên, hỏi: "Sao lại như vậy? Em biết Lôi Lôi vẫn luôn xem chúng ta?"
Vương Cảnh đã tỉnh táo hơn cười khúc khích: "Không cho anh biết"
Doãn Xuyên hận đến nghiến răng, Gã vỗ đét một cái vào mông Vương Cảnh hỏi: "Này, em làm người anh khai hết cả lên, món nợ này tính thế nào đây?"
Vương Cảnh ném một ánh nhìn quyến rũ, hỏi ngược lại: "Anh muốn thế nào?"
"Đương nhiên là thỏa mãn anh. Em sướng rồi, anh vẫn còn bứt rứt, như vậy không công bằng" Doãn Xuyên làm ra vẻ oan ức.
Vương Cảnh cong môi lên, nhìn nhìn về phía Vân Vũ Lôi đang ngồi dưới đất, cười ám muội bảo: "Anh đúng là đồ đại ngốc, hiện giờ có người cần có anh còn hơn cả em"
Doãn Xuyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài miệng vẫn giả đò thoái thác: "Như, như vậy không được, anh sợ Lôi Lôi....."
Vương Cảnh nguýt Doãn Xuyên một cái: "Được tiện nghi còn ra vẻ nha, em mặc kệ anh" Nói rồi đứng dậy, nước tiểu còn sót lại trong mật huyệt, do nhục bổng rút ra, lại tí tí tách tách chảy ra, chảy thành cả một vũng lớn.
Vương Cảnh bước tới, đỡ Vân Vũ Lôi đang mềm nhũn lên, còn không quên đưa mắt ra hiệu cho Doãn Xuyên.
Đương nhiên Doãn Xuyên hiểu rõ, cũng đứng lên bước tới. Cây cự vật ngẩng cao kia vẫn cứ cứng rắn như sắt.
Doãn Xuyên cũng rất ngạc nhiên không ngờ tính dục và năng lực của mình lại dũng mãnh như vậy. Mặc dù nữ nhân bên cạnh gã ai nấy đều đẹp như hoa, nhưng đó tuyệt đối không phải là nguyên nhân nâng cao năng lực tình dục. Vậy đó là nguyên nhân gì? Doãn Xuyên nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi. Có điều gã mơ hồ cảm giác thấy, ngày đó, sau khi ân ái với Dung An Dao, gã liền có cảm giác như vậy, cảm giác tính dục bản thân vô cùng mạnh liệt.
Vương Cảnh lấy y phục của Vân Vũ Lôi đi tắm, trước khi đi tắm không quên xử lý sạch sẽ vũng nước tiểu trên sàn nhà. Trước khi vào phòng tắm, Vương Cảnh còn nói một câu: "Em tắm là tắm rất lâu đấy nhé"
Ý tứ trong lời nói của Vương Cảnh Doãn Xuyên hiểu, Vân Vũ Lôi đang nằm trên giường càng hiểu rõ. Nàng lo âu gọi: "Cảnh Cảnh tỷ, chị đợi em với, em, em cùng đi tắm với chị"
Nhưng có vẻ như Vương Cảnh không nghe thấy, một mình bước vào trong phòng tắm.
Vân Vũ Lôi chỉ đành lớn giọng kêu lên với Doãn Xuyên đang từng bước từng bước tiến tới: "Anh, anh đừng tới gần"
Doãn Xuyên cười. Gã đã lột sạnh trần như nhộng. Nhìn cặp đùi trần trụi cũng nhũ câu dưới lớp áo pull của Vân Vũ Lôi, dục vọng vừa sút giảm của gã lại bùng lên. Sau trận kích tình mãnh liệt với Vương Cảnh, nỗi kiềm nén tính dục mãnh liệt kia tràn ngập khắp mỗi tế bào trong cơ thể Doãn Xuyên. Gã cần phải phát tiết.
Đồng dạng, Vân Vũ Lôi cũng rất cần. Bởi vì sự khêu gợi của Vương Cảnh với nàng vừa rồi là sự kích thích trước nay chưa từng có. Vân Vũ Lôi không ngờ nổi xem Vương Cảnh làm tình lại có thể mang lại khoái cảm mãnh liệt như vậy. Cùng với việc cảm thấy mất mặt vì sự thất thố của bản thân vừa rồi, nàng cũng mong mỏi có thể thu được một loại cảm giác thỏa mãn. Hiện giờ điều nàng lo sợ duy nhất là, liệu mình có giống như Vương Cảnh, tè ngay tại trận. Nhìn thấy Doãn Xuyên bước tới, niềm dục vọng rục rịch ngóc đầu dậy trong thân thể nàng lại bắt đầu trêu ghẹo lòng người.
Nhưng dù sao Vân Vũ Lôi cũng là nữ nhân. Sự thận trọng cố hữu của nữ nhân bắt buộc nàng phải làm ra vẻ. Nàng trách mắng Doãn Xuyên, cảnh cáo Doãn Xuyên không được tiếp cận, nhưng trong lòng nàng lại rất hy vọng Doãn Xuyên có thể tới gần hơn chút nữa.
Người thương yêu lẫn nhau nhất định là có tâm linh tương thông. Đương nhiên Doãn Xuyên có thể hiểu được vẻ vờ từ chối nhưng lại mời gọi của Vân Vũ Lôi. Bởi vì mặc dù tiếng trách mắng của Vân Vũ Lôi rất to, nhưng chẳng hề có chút kiên định nào. Cho nên Doãn Xuyên rất dễ dàng ôm Vân Vũ Lôi vào lòng.
"Không muốn, không muốn" Vân Vũ Lôi giả vờ chống cự sao mà vụng về đến vậy. Doãn Xuyên cởi tấm áo pull của nàng dễ như trở bàn tay. Doãn Xuyên lại nhìn thấy hai bầu nhũ phong đẹp nhất. Lần trước nhìn thấy chính là ở nhà Vương Cảnh. Lúc đó Doãn Xuyên đã có nỗi xung động muốn sờ nắn một trận, bây giờ hai bầu nãi tử đã ở ngay trước mắt, Doãn Xuyên hưng phấn đến không hơn được nữa. Gã ép cả người lên cặp nhũ phong đó, khiến cho cặp nhũ phong tuyệt đẹp biến dạng dưới ánh mắt gã.
"Ư" Vân Vũ Lôi kinh hãi kêu lên. Bởi vì cái thứ cứng rắn của Doãn Xuyên đã chọc tới âm thần của nàng. Mặc dù còn cách một tấm nội khố nhỏ, nhưng Vân Vũ Lôi đã cảm giác được sự to khủng bố của con quái vật đó. Nàng thận trọng nhích đồn bộ đi, hòng tránh mũi nhọn của cự vật
Nhưng mũi nhọn của cự vật đã lộ hết ra. Vân Vũ Lôi muốn né tránh thì đã quá muộn, quy đầu tròn tròn kia đã đạt tới cửa, bắt đầu đập cửa mà vào.
"Không được, Doãn Xuyên, hoặc là anh đồng ý cưới em, hoặc là phải buông em ra" Vân Vũ Lôi gắng hết sức ngăn cản Doãn Xuyên tiến thêm bước nữa.
"Ừ, anh đồng ý" Đương nhiên Doãn Xuyên đồng ý. Gã còn lo Vân Vũ Lôi không bằng lòng, ngón tay gã liền vạch nội khố của Vân Vũ Lôi ra.
"Đợi đã, còn nữa, ngoại trừ Cảnh Cảnh tỷ, anh không được phép cùng với nữ nhân nào khác, a......" Mỗi một nữ nhân đều ích kỷ, cũng tuyệt đối không hy vọng có người đến chung hưởng nam nhân của mình. Đương nhiên Vân Vũ Lôi cũng không phải là ngoại lệ. Có điều, sức chống cự của nàng rất vớ vẩn, quy đầu của Doãn Xuyên đã chọc mở cánh hoa.
"Quá được, Lôi Lôi thân yêu vạn tuế. Nhưng còn muội muội em? Chẳng lẽ em nhân tâm để anh bỏ mặc cô ấy, sau đó để muội muội em một mình cô độc đi đóng phim, để đám đạo diễn xấu xa kia lừa gạt, chà đạp sao?" Vân Vũ Lôi không bận tâm tới sự gia nhập của Vương Cảnh, Doãn Xuyên rất kinh ngạc vui mừng, rất bất ngờ. Có điều, gã còn muốn Vân Vũ Lôi chấp nhận một yêu cầu khác của gã, yêu cầu một mũi tên trúng hai con nhạn.
Vân Vũ Lôi vốn đã không nhẫn tâm gạt bỏ muội muội nên lòng càng loạn hơn. Tỷ muội họ tình thâm, huống chi Vân Vũ Phi còn là người đến trước. Mặc dù nàng là tỷ tỷ, nhưng hiện giờ chẳng khác nào nàng là kẻ đến sau, là kẻ phá hoại hạnh phúc của muội muội. Nghĩ đến đây, Vân Vũ Lôi do dự một hồi cũng chỉ đành gật đầu: "Đương, đương nhiên, tiểu Phi không tính là nữ nhân khác"
Doãn Xuyên vui mừng quá đỗi. Bởi vì gã chỉ còn cách việc hưởng thụ phúc của người Tề một chút xíu. Gã ôn nhu đặt nụ hôn lên chiếc miệng xinh của Vân Vũ Lôi, ngọt ngào mút nút mọi thứ trong miệng Vân Vũ Lôi. Tay gã cũng ôn nhu xoa nắn nhũ phong hoàn mĩ của Vân Vũ Lôi. Dường như tất cả đều rất ôn nhu. Bởi vì động tác tiếp theo của Doãn Xuyên không sao ôn nhu được. Gã muốn tiến vào hoa phòng của Vân Vũ Lôi.
"a,.., đợi đã" Doãn Xuyên mới chọc vào một nửa, Vân Vũ Lôi đã cảm thấy sợ hãi trước sự chiếm lĩnh của cự vật. Nàng thậm chí nghĩ đến việc đòi Doãn Xuyên ngừng lại.
Nhưng đạn đã lên nòng, không thể không bắn. Doãn Xuyên thô lỗ tống nốt đoạn nửa còn lại vào trong nhục huyệt của Vân Vũ Lôi. Nhưng sự vây bọc khít khao trong nhục huyệt khiến Doãn Xuyên gần như quăng mũ quẳng giáp đầu hàng.
"Ô....." Vân Vũ Lôi chỉ có thể kịch liệt đáp ứng nụ hôn cháy bỏng của Doãn Xuyên mới có thể làm giảm bớt cơn đau căng trướng. Chiếc lưỡi thơm tho của nàng liếp láp hàm răng, đầu lưỡi, bờ môi Doãn Xuyên.
Vì để tránh cho mình bất ngờ thất bại thảm hại, Doãn Xuyên ngừng tấn công. Gã ngấm ngầm hết hồn trước việc Vân Vũ Lôi không ngờ thiếu chút nữa làm cho gã thành kẻ phải khoác lên mình danh từ kẻ xuất tinh sớm. Vì vậy Doãn Xuyên rất cẩn thận. Gã nhẫn nại chịu đựng đòn thắt cổ mà mật huyệt của Vân Vũ Lôi dành cho đại đệ đệ của gã. Doãn Xuyên chỉ hoạt động mồm miệng, chân tay. Gã còn ngấm ngầm hít sâu một hơi, ổn định lại dục vọng trong lòng.
Dục vọng của Doãn Xuyên mới hơi bình phục, thì dục vọng của Vân Vũ Lôi lại bắt đầu tăng cao. Cặp đùi nàng bắt đầu giang ra hết cỡ, nghênh tiếp sự tiến công của Doãn Xuyên. Nhưng cuộc tiến công của Doãn Xuyên lại đột nhiên ngừng lại. Vân Vũ Lôi không thỏa mãn với sự trêu chọc bằng tay của Doãn Xuyên, càng không hài lòng với sự lười biếng của con quái vật trong cơ thể nàng. Nàng co một chân đặt lên mông Doãn Xuyên. Nàng bắt đầu ra hiệu, ra hiệu mạnh mẽ rằng Doãn Xuyên có thể tấn công rồi.
Doãn Xuyên hiểu ám hiệu của Vân Vũ Lôi. Nhưng gã ngấm ngầm kêu khổ. Sau khi kích tình với Vương Cảnh đã khiến cho sức chịu đựng của gã chịu đả kích nghiêm trọng. Vốn cho là Vân Vũ Lôi dễ đối phó, nhưng vạn lần không ngờ nổi, cô nàng Vân Vũ Lôi này bề ngoài thì ôn nhu văn nhã, nhưng nội tâm lại lẳng lơ đến cực độ. Doãn Xuyên càng không ngờ nổi Vân Vũ Lôi lại có quỹ đạo mật huyệt rất đặc biệt. Nơi đó quanh co thăm thẳm, tầng tầng lớp lớp. Doãn Xuyên không cử động cũng đủ cực kỳ tê ngứa, có nguy hiểm không giữ vững được rồi, còn đào đâu ra năng lực tiến công nữa. Gã chỉ đành nỗ lực phòng ngự.
"Ách,,, Doãn Xuyên, Doãn Xuyên" Doãn Xuyên không hành động khiến cho Vân Vũ Lôi có vẻ sốt ruột. Nàng bắt đầu kêu gọi Doãn Xuyên, đó là tiếng gọi nguyên thủy nhất, kêu gọi sự âu yếm của tình dục khác giới, kêu gọi kẻ khác giới đến giao phối.
"A, trời ạ, Lôi Lôi, em, em đừng động đậy" Những lời này, nam nhân cả đời đều cảm thấy ngượng nói ra. Vân Vũ Lôi kinh ngạc mở to đôi mắt, nhìn Doãn Xuyên không hiểu ra sao cả. Doãn Xuyên ngượng ngập nhìn Vân Vũ Lôi, không ngờ còn định rút nhục bổng ra. Nhưng đúng lúc đó, Vương Cảnh lại từ trong phòng tắm bước ra. Ngoại trừ một tấm khăn tắm trắng quấn quanh ngực ra, nàng không hề mặc thứ gì. Doãn Xuyên tâm thần vừa giao động, tinh quan liền thất thủ, lượng lớn tinh hoa bắn ra mãnh liệt.
Vương Cảnh vừa khéo tận mắt thấy mọi thứ. Nhìn Doãn Xuyên mất cả mặt mũi rút lui ra khỏi vùng đất rậm rập của Vân Vũ Lôi, đầu tiên nàng ngẩn ra, tiếp đó che miệng bật cười 'hí hí' nói: "Ui, chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền ha?"
Doãn Xuyên phát cáu, gã trừng mắt lên với Vương Cảnh vẫn đang ôm bụng cười, trách mắng: "Rất buồn cười lắm sao? Đều tại em đột nhiên xuất hiện. Không phải là em nói sẽ tắm lâu lắm sao?"
Vân Vũ Lôi cũng buồn cười, nhưng nàng còn phiền muộn hơn. Chẳng có nữ nhân nào thích nam nhân bỗng nhiên xuất sớm. Có điều nàng cũng về phe trách mắng Vương Cảnh: "Đúng vậy, sớm không ra, muộn không ra, Cảnh Cảnh tỷ chị thật đáng ghét à"
Vương Cảnh nháy nháy cặp mắt mê người, giả đò tủi thân phản kích lại: "Hừ, hai người đều trách tôi phải không? Miệng lưỡi thật nhất trí nha. Tôi sao có thể cứ ngâm mãi trong bồn đến tuột hết cả da ra chứ. Thật ra, cái này cũng chẳng có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lát, lại chơi đùa cái thứ đó một tẹo, nó lại, nói lại sẽ lợi hại thôi" Đương nhiên Vương Cảnh rất có kinh nghiệm.
Vân Vũ Lôi thẹn thùng liếc nhìn con quái vật của Doãn Xuyên, che mặt nói: "Em, em không biết chơi đùa"
Doãn Xuyên đột nhiên nổi giận: "Anh còn cần phải nghỉ ngơi sao?"
Vương Cảnh nở nụ cười đáng yêu. Nàng nguýt dài Doãn Xuyên, dáng vẻ khoa trương nói: "Ha, nói năng cũng thật lợi hại nha, cũng không biết là có thật không nữa"
"Có thật hay không, chẳng lẽ em còn không hiểu rõ?" Doãn Xuyên cười lạnh.
Vương Cảnh cuống lên. Lời Doãn Xuyên chẳng khác nào nói cho Vân Vũ Lôi hay, Vương Cảnh nàng có biện pháp khiến nam nhân lấy lại hùng phong. Quả nhiên, ánh mắt Vân Vũ Lôi từ trên quái vật của Doãn Xuyên chuyển tới Vương Cảnh.
Vương Cảnh bước tới bên giường, nhéo mũi Vân Vũ Lôi một cái, cười nói: "Nhìn tôi làm gì? Anh ấy là nam nhân của cô, cô tự mình làm đi"
Vân Vũ Lôi vẻ mặt khó xử. Nàng nũng nịu khẩn nài: "Cảnh Cảnh tỷ, chị không dạy em, em làm sao biết được?"
"Còn phải dạy sao? Đúng thật là" Vương Cảnh vừa bực vừa buồn cười trừng mắt lên với Vân Vũ Lôi, cúi mình xuống thì thầm vào tai Vân Vũ Lôi mấy câu.
Vân Vũ Lôi cuống lên. Nàng ửng đỏ khuôn mặt, ngượng ngập hỏi một câu: "Được à?"
Vương Cảnh gật gật đầu, quay sang nhìn Doãn Xuyên, lớn tiếng ra lệnh: "Nhắm mắt lại, nằm xuống"
Doãn Xuyên còn đang do dự, nhìn thấy Vương Cảnh nháy mắt với gã, trong lòng gã chợt động, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nằm xuống. Vừa nằm xong, bên tai lại nghe thấy tiếng Vương Cảnh nói: "Lấy cái này mà lau". Tiếp đó, con quái vật nửa cứng nửa mềm của gã được một bàn tay nhỏ nắm lấy, sau đó được lau chùi một cách ôn nhu. Doãn Xuyên lén ti hí mắt, chợt nhìn thấy Vương Cảnh đứng bên cạnh không một mảnh vải che thân. Tấm khăn tắm trên người nàng đã nằm trong tay Vân Vũ Lôi. Lau cho con quái vật chính là tấm khăn tắm trên người Vương Cảnh.
"Nhắm cặp mắt của anh lại" Vương Cảnh phát hiện Doãn Xuyên đang nhìn lén. Nàng hung hăng nhéo tai Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên bất lực, chỉ đành nhắm mắt lại. Nhưng gã vừa nhắm mắt, toàn thân gã liền bị một trận tê rần bao trùm. Bởi vì gã đã cảm giác được, một chiếc miệng ấm áp ngậm lấy con quái vật của gã. Con quái vật vừa rồi còn biểu hiện rất suy sụp đột nhiên trở nên phấn chấn, hệt như được uống thuốc kích thích vậy.
"Ui, Cảnh Cảnh tỷ chị xem này" Vân Vũ Lôi kêu lên. Khóe miệng nàng còn vương nước miếng. Xem ra, vừa rồi chính là Vân Vũ Lôi đã ngậm con quái vật vào miệng.
"Chị nói đúng không. Em đừng ngừng lại, ngậm tiếp đi. Nhớ lấy, thu răng của em lại, chỉ dùng môi và lưỡi thôi......" Vương Cảnh không ngờ tay nắm tay dạy Vân Vũ Lôi làm thế nào dùng "khẩu kỹ"
Quái vật của Doãn Xuyên lại bị cái miệng xinh bao lấy. Gã sảng khoải thở ra một hơi. Ngấm ngầm, gã đưa tay ra, lần tới Vân Vũ Lôi đang quỳ bên cạnh. Nơi đó vừa khéo là đồn bộ của Vân Vũ Lôi. Đồn bộ Vân Vũ Lôi rất cong, rất mềm, Doãn Xuyên vò nắn, hơn nữa càng lúc càng mạnh. Bởi vì, Vân Vũ Lôi ngậm nhả càng lúc càng tự nhiên. Doãn Xuyên cảm thán thiên tư hơn người của Vân Vũ Lôi, vừa học đã thuộc. Đồng thời cũng cảm thán cách dạy dỗ có phương pháp của Vương Cảnh, vừa dạy đã khiến cho Vân Vũ Lôi tiếp thu hoàn toàn.
Dưới sự dày công chăm sóc của Vân Vũ Lôi, quái vật của Doãn Xuyên càng lúc càng to, càng lúc càng cứng. Gã không nhịn thêm được nữa, mở to mắt ra. Lần này Doãn Xuyên không bị Vương Cảnh trách mắng, bởi vì ánh mắt Vương Cảnh cũng đang chăm chú quan sát quái vật được Vân Vũ Lôi ngậm nhả. Con quái vật đó bắt đầu hung hăng, gân xanh bắt đầu nổi gồ lên. Chiếc miệng xinh của Vân Vũ Lôi không sao ngậm cả con quái vật đó được nữa. Lúc này, ngay đến hơi thở của Vương Cảnh cũng trở nên gấp gáp.
"Biết lợi hại chưa?" Doãn Xuyên đắc ý trêu chọc hai đại mĩ nữ.
"Lại không thành thật nữa rồi. Em vặn đứt tai anh giờ, mau nhắm mắt lại" Vương Cảnh đưa tay ra, định nhéo tai Doãn Xuyên. Nhưng lần này Doãn Xuyên không để Vương Cảnh đạt được ý định. Gã túm tay Vương Cảnh kéo một cái, liền kéo Vương Cảnh ngã vào lòng. Vương Cảnh giãy giụa đấm đá Doãn Xuyên, nhưng Doãn Xuyên chỉ tóm lấy nhũ phong lõa lồ của nàng, Vương Cảnh liền lập tức ngừng giãy giụa, mềm nhũn ra ngả lên ngực Doãn Xuyên. Đôi môi gợi cảm vừa khéo đặt lên mặt Doãn Xuyên. Doãn Xuyên vội vàng ôm lấy Vương Cảnh, nút lấy cánh môi thơm của nàng.
Vương Cảnh đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của Doãn Xuyên một cách quên mình. Bầu vú nàng nghiến lên ngực Doãn Xuyên, như muốn khêu gợi tình dục của Doãn Xuyên. Nhưng tình dục của Doãn Xuyên căn bản là không cần phải khêu gợi đã đủ bốc cháy mãnh liệt rồi.
Phía thân dưới, Vân Vũ Lôi không ngừng mút nút con quái vật của Doãn Xuyên. Nàng như đã rơi vào trạng thái say mê. Doãn Xuyên vốn không định quấy phá Vân Vũ Lôi, nhưng mĩ đồn tròn lẳn mềm mại của nàng không ngứng lắc lư, thật không sao khiến cho Doãn Xuyên coi như không thấy. Huống chi nhục huyệt mê người kia đã bắt đầu chảy ra chất dịch óng ánh đáng yêu. Doãn Xuyên thừa cơ đưa ngón tay ra, chọc vào trong mật huyệt của Vân Vũ Lôi. Nhưng cú chọc đó lại khiến Doãn Xuyên giật mình kinh hãi. Gã nhả đôi môi Vương Cảnh ra, nói với Vương Cảnh: "Lôi Lôi, thật lợi hại"
Vương Cảnh kỳ quái hỏi: "Lợi hại cái gì?"
Doãn Xuyên lộ ra dáng vẻ kỳ quái trả lời: "Chỗ đó của Lôi Lôi rất lợi hại, ngón tay anh bị hút lấy, lực hút rất mạnh, còn mạnh hơn cả hút bằng miệng"
Vương Cảnh cười khúc khích, nàng tỏ vẻ hoài nghi: "Không phải chứ"
"Em không tin, thì tự mình thử đi" Doãn Xuyên nghiêm túc gật gật đầu.
Vương Cảnh nhìn Vân Vũ Lôi một cái, thấy Vân Vũ Lôi không phản đối, vì thế, nàng bò đến phía sau Vân Vũ Lôi, đưa một ngón tay ta, từ giữa mĩ đồn đang cong lên của Vân Vũ Lôi, cẩn thận chọc vào. Vân Vũ Lôi ư hư một tiếng. Nhưng, cặp mắt Vương Cảnh trợn tròn lên vì kinh ngạc. Nàng rút ngón tay ra, vỗ nhẹ lên đồn bộ Vân Vũ Lôi, cười mắng: "Chẳng trách Doãn Xuyên đầu hàng mau như vậy. Thì ra trong hang động của ả Lôi Lôi xấu xa này lại có văn chương. Tay mình còn bị siết đến tê đi, huống chi, huống chi là cái thứ kia của Doãn Xuyên."
Vân Vũ Lôi nhả nhục bổng ra, nghi hoặc hỏi: "Cái gì mà văn chương chứ, Cảnh Cảnh tỷ, hai người đang nói gì em không hiểu"
"Đương nhiên em không hiểu rồi. Hi hi, bên dưới của em không những rất khít, còn có lực mút rất mạnh, xem ra, tương lai em nhất định có thể chế ngự được cái gã Doãn Xuyên xấu xa này" Dáng vẻ của Vương Cảnh không biết là hâm mộ hay trêu đùa.
"Vậy, vậy phải làm sao? Em, em" Lập tức Vân Vũ Lôi hoảng hốt lo sợ.
Doãn Xuyên ôm lấy Vân Vũ Lôi, áp nàng xuống dưới thân, ôn nhu nói với Vân Vũ Lôi: "Anh biết làm sao là được" Nói rồi, banh rộng hai chân Vân Vũ Lôi ra, dùng con quái vật to bự thấm thấm chất dịch ngọt ngào óng ánh nơi huyệt khẩu, từ từ thọc vào trong mật huyệt, hơn nữa một nhát đến tận đáy.
"A,,," Vân Vũ Lôi siết chặt lấy cổ tay Doãn Xuyên.
"Ha,,, thật là khít nha" Toàn thân Doãn Xuyên lại bắt đầu tê ngứa, bởi vì mật huyệt của Vân Vũ Lôi bắt đầu hút mạnh nhục bổng của Doãn Xuyên. Doãn Xuyên kinh ngạc đến lòng bàn tay rướm mồ hôi. Gã nhìn về phía Vương Cảnh cầu cứu: "Cảnh Cảnh, anh sợ không duy trì nổi đến năm phút"
Vẻ mặt Vương Cảnh bắt đầu trở nên nghiêm túc. Nhìn Vân Vũ Lôi khuôn mặt đỏ bừng, xuân tình vô hạn, nàng ôn nhu ôm lấy mặt nàng hỏi: "Cho Cảnh Cảnh tỷ biết, nam nhân trước đây của em làm với em như thế nào?"
Vân Vũ Lôi nghĩ cả nửa ngày, mới mắc cỡ nói với Vương Cảnh: "Em nhớ lại rồi. Trước đây có hai nam nhân quan hệ qua lại với em. Nhưng mỗi lần bọn họ làm với em, cũng, cũng là như vậy, chỉ loáng cái liền, liền kết thúc. Sau này, sau này cũng vì như vậy mà em và bọn họ chia tay. Em, em hồi đó cho là, đám nam nhân đó thật bất lực. Ai ngờ được nguyên nhân lại ở em. Cảnh Cảnh tỷ, em phải làm sao?" Mặc dù là hỏi Vương Cảnh, nhưng ánh mắt Vân Vũ Lôi lại không hề rời Doãn Xuyên một chút nào.
"Không sao đâu, nào, nhìn Cảnh tỷ, thả lỏng đi. Cho Cảnh tỷ biết nam nhân đầu tiên của em làm với em bao lâu?" Vương Cảnh ôn nhu an ủi. Nàng cố ý dẫn dắt Vân Vũ Lôi kể về quá khứ của nàng, từ đó mà thả lỏng bản thân.
"Người đầu tiên là bạn học. Em, chúng em làm hai lần. Em nhớ là một phút cũng không tới." Vân Vũ Lôi nhớ lại.
"Ha, vậy còn người thứ hai?" Vương Cảnh hỏi
"Người thứ hai là, là,,," Vân Vũ Lôi lén lút liếc nhìn Doãn Xuyên một cái, mới ấp a ấp úng nói ra: "Người thứ hai là thày giáo chúng em. Là thày dạy lịch sử,,,"
Vương Cảnh và Doãn Xuyên cùng ngấm ngầm chấn kinh, không ngờ nổi Lôi Lôi xinh đẹp lại bị vị thày giáo mô phạm dụ dỗ mất.
"Thày giáo? Thày giáo lịch sử nhất định là rất đẹp trai, rất có phong độ, rất văn nhã. Em nhất định là rất thích ông ấy ha" Vương Cảnh giống như một bác sỹ tâm lý đang khuyên bảo bệnh nhân, giúp bệnh thân thả lỏng.
Ánh mắt Vân Vũ Lôi đột nhiên sáng bừng lên, gật mạnh đầu: "Đúng nha, đúng là như Cảnh tỷ nói vậy đó" Vân Vũ Lôi dường như nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào đã qua. Dáng vẻ có chút kích động của nàng khiến cho Doãn Xuyên tức anh ách.
Có lẽ là do tâm lý đố kị của nam nhân nhỏ mọn, con quái vật của Doãn Xuyên đột ngột tăng lên một vòng. Gã bắt đầu nhấp nhô.
Dường như Vân Vũ Lôi cũng cảm giác thấy động tác của Doãn Xuyên. Nàng hồn nhiên nhìn về phía Vương Cảnh thè thè lưỡi, bật cười khúc khích: "Có người ăn giấm chua a"
Vương Cảnh cũng mím môi chế giễu: "Đúng vậy, chua quá"
Doãn Xuyên tức tối: "Ai ăn giấm? Anh chẳng nghe thấy bọn em nói chuyện gì" Câu nói giấu đầu lòi đuôi của Doãn Xuyên dĩ nhiên gây nên tràng cười phóng túng của hai đại mĩ nữ.
Doãn Xuyên đành chịu bị vạch trần tâm lý. Gã chỉ đành dùng sức đâm thọc để báo thù.
Vương Cảnh cười. Bởi vì từ khuông mặt tràn trề hạnh phúc của Vân Vũ Lôi, Vương Cảnh liền biết Vân Vũ Lôi đã thả lỏng, còn Doãn Xuyên càng gia sức hơn. Nàng hiểu rõ tâm lý nam nhân, biết rằng có lúc nữ nhân làm cho nam nhân đố kị một chút, nam nhân mới càng biết thương yêu, quý trọng.
Từ trong sự báo thù của Doãn Xuyên, Vân Vũ Lôi lĩnh hội được chân lý của tính ái. Nàng khép cặp mắt lại, trong miệng phát ra tiếng "ư ư" rất có quy luật. Xem ra, Vân Vũ Lôi đã dần tiến vào trong cảnh đẹp.
Vương Cảnh mỉm cười hài lòng, đang định quay người rời đi. Nhưng, nàng đi không nổi. Doãn Xuyên vẫn luôn chú ý đến nàng đã giữ tay nàng lại. Vương Cảnh còn chưa phản ứng lại, đã bị Doãn Xuyên ấn lên nhũ phong của Vân Vũ Lôi. Trong chớp mắt, Vương Cảnh minh bạch ý đồ của Doãn Xuyên. Nàng ngoan ngoãn cúi mình xuống, ngậm lấy nhũ đầu của Vân Vũ Lôi, còn dùng đầu lưỡi quét vòng tròn trên nhũ đầu Vân Vũ Lôi.
"a,,,," Vân Vũ Lôi mẫn cảm mở bừng mắt ra, nhưng nàng lại lập tức nhắm mắt lại. Bởi vì nàng bị một cảm giác tuyệt vời không sao diễn tả nổi bao vây tầng tầng lớp lớp. Nàng muốn hưởng thụ cảm giác tuyệt vời đó.
Hứng thú của Doãn Xuyên cực kỳ cao. Đã từ rất lâu, gã cũng như tất cả những nam nhân khác, cùng có một giấc mộng, giấc mộng có một ngày có thể cùng lúc ân ái với hai nữ nhân yêu thương, ân ái không phân biệt là ban ngày hay ban đêm. Gã không ngờ nổi, hôm nay lại có thể thực hiện. Hơn nữa, hai nữ nhân thương yêu này không những rất đẹp mà còn rất quyến rũ.
Trong phòng tràn đầy không khí dâm đãng.
Vương Cảnh thậm chí dùng nhũ đầu bản thân đối chuẩn với nhũ đầu Vân Vũ Lôi mà cọ xát.
"Ư,,, ư,,," Vân Vũ Lôi rên rỉ. Thân thể quyến rũ không gì sánh nổi của nàng bắt đầu ửng hồng, bắt đầu uốn éo. Hơi thở của nàng cũng càng lúc càng gấp gáp.
Doãn Xuyên cảm nhận được áp lực cực lớn. Gã cảm thấy da thịt nơi âm đạo Vân Vũ Lôi bắt đầu co rút lại, quy đầu càng không ngừng bị hút mạnh, như bị nghiến vắt. Toàn thân Doãn Xuyên run lên, nhưng gã lại không muốn vứt bỏ quyết tâm chinh phục Vân Vũ Lôi. Nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của Vân Vũ Lôi, gã cắn mạnh môi một cái. Nỗi đau kịch liệt khiến cho dục vọng của Doãn Xuyên tiêu tan phần lớn. Gã lại một lần nữa khích lệ ý chí chiến đấu, tăng cường sức mạnh nơi hông. Dường như Doãn Xuyên tràn đầy tự tin.
"a,,,, a,,, a,,, a, Cảnh tỷ, em, em rất thoải mái,,, Cảnh tỷ, hôn Lôi Lôi một chút nha" Vân Vũ Lôi uốn éo càng lúc càng giống như một con rắn.
Vương Cảnh hôn Vân Vũ Lôi.
Trời ạ, dục vọng vừa tan đi lại cuồn cuộn dâng lên. Doãn Xuyên kêu lớn cứu mạng. Gã lại định dùng biện pháp cắn môi để giảm bớt dục vọng. Nhưng, Vân Vũ Lôi đột nhiên điên cuồng hẩy đồn bộ lên, khiến cho Doãn Xuyên không lường trước được. Cùng lúc với mười mấy cú đâm chọc vừa sâu và gấp, vào thẳng tới hoa tâm của Vân Vũ Lôi của gã, thì quy đầu của gã cũng nhanh chóng tê đi.
"Xong rồi, không trụ nổi nữa" Doãn Xuyên thầm thở dài.
Không ngờ là, Vân Vũ Lôi càng không trụ nổi trước sức tấn công dữ dội của Doãn Xuyên. Nàng run rẩy mãnh liệt, ôm chặt lấy Vương Cảnh, lớn tiếng kêu: "Em, em sắp chết, em sắp chết mất, a,,, a,,, a,,,"
Doãn Xuyên không kiêng dè gì nữa, đợt đâm thọc tới tấp cuối cùng của gã đúng là trời long đất lở, mỗi một nhát đều là hơi sức mạnh nhất của gã, cho đến khi toàn thân run lẩy bẩy, hết đợt tinh hoa này đến đợt tinh hoa khác bắn vào tận cùng mật huyệt của Vân Vũ Lôi.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe thấy cả nhịp đập của ba trái tim.