"Vậy à. Nhìn thấy ô cửa kính kia không" Michael chỉ vào ô cửa kính hỏi
Francklin
Nhìn Francklin gật gật Michael cười lạnh nói tiếp:
"Người lái xe lao thẳng vào đó cho ta, nếu ngươi không làm ta có thể trực tiếp
cho ngươi ăn kẹo đồng rồi tự mình lái"
"Đệt! Ngươi nói thật à??" Franklin cảm giác hắn thật là một tên điên so mình
thì mình chỉ là con cừu nhỏ hiền lành dễ thương
"Làm hoặc chết, chính ngươi chọn" Michael chĩa thẳng súng vào đầu hắn rồi mở
khóa bảo hiểm
"Mẹ cuộc đời thật điên rồ" Nói xong Francklin trực tiếp nhấn mạnh chân ga,
xoay tay lái đâm thẳng về cửa hàng Simeon
'Ầm ~!'
'Binh ~ bàng ~ rào ~!'
Tấm kính pha lê lập tức phá nát rơi xuống đất, mảnh vụn thủy tinh văng tung
tóe
Ồ ~! Đệt!" Francklin mở miệng chửi bới rồi đẩy cửa xe đi xuống.
"FRANCKLIN, thằng cờ hó mày đang làm cái clgt gì thế" Khi nghe thấy tiếng xe
và tiếng kính vỡ làm simeon hết hồn, nhưng khi thấy Franklin bước xuống từ xe
hắn liền quát lên
" Mr.simeon sự việc không phải như ngài nghĩ..." Francklin đang muốn giải
thích thì Michael từ trên xe bước xuống
"nếu sự việc thành công thì ta cũng không bạc đãi người giúp ta" Michael lấy 1
tệp tiền từ trong túi đưa cho Francklin rồi nói tiếp
"sự việc ở đây ta sẽ tiếp quản, cu lượn đi chỗ khác cho anh nhờ"
Nhìn thấy thế Simeon làm sao còn có thể tin là franklin không liên quan đến vụ
này hắn liền chửi rồi xông lên
", Franklin mày đứng lại đó cho tao"
Thế nhưng Simeon vừa mới chạy vài bước liền bị Michael ngăn lại
Francklin nhìn tập tiền rồi nhìn thật sâu vào bóng lưng của Michael rồi xoay
người bước ra khỏi cửa
Ở cửa hàng oto bên ngoài Lê Thiên tò mò nhìn vào bên trong đúng lúc này hắn
nhìn thấy 1 người da đen từ cửa pha lê bị phá nát đi ra
Ngay lập tức Franklin liền nhận ra người thanh niên đang tò mò nhìn vào trong
cửa hàng chính là Lê Thiên
"Ồ Thiên ngươi đang làm gì ở đây, ngươi tốt nhất không nên ở chỗ này xem trò
vui, sẽ rước họa vào thân" Franklin liền nhắc nhở Lê Thiên
"Ta đang ở cửa hàng đối diện uống cafe, mà thứ ta không sợ nhất đó chính là
rắc rối" Lê Thiên hướng về đối phương cười cợt, tiếp tục đi vào phía bên trong
Francklin nhìn Lê Thiên 1 bộ dáng vẻ ta không sợ chết không khỏi cười cười lắc
đầu
"Ta cũng chịu thua với ngươi, ta đi trước đây, bất quá ngươi nên cách xa chỗ
này 1 chút"
Trong cửa hàng Michael đang tàn nhẫn dạy cho simeon 1 bài học nhớ đời. Mặc dù
hắn đã già nhưng nấm đấm của hắn còn rất cứng
Simeon không hề có lực hoàn trả nên chỉ còn có cách nằm dưới đất kêu gào và cố
gắng phòng thủ chỗ yếu nhưng hiển nhiên không có tác dụng gì cả
"Ngươi nghe rõ cho ta simeon nếu ngươi còn làm phiền gia đình ta 1 một lần nữa
ta sẽ cho ngươi ăn kẹo đồng chứ không phải nắm đấm như lần này đâu" Michael
tàn nhẫn kéo cổ áo simeon lên và quát vào mặt hắn
Michael mang tâm trạng bực mình đi ra cửa hàng của simeon thì bắt gặp một
thanh niên da vàng đang tò mò nhìn xung quanh không khỏi đánh giá người thanh
niên này vài lần
"Ê này, người trẻ tuổi cửa hàng hôm nay đóng cửa" Michael lầm tưởng người
thanh niên này là khách đến mua xe nên nói
"Ta không phải đến mua xe" Lê Thiên nói rồi chỉ sang cửa hàng cafe đối diện
nói tiếp:
"ta đang hưởng thục 1 cốc cafe nóng hổi và giờ nghỉ trưa thoải mái thì gặp
cảnh này nên ta sang xem có chuyện gì xẩy ra thôi"
"Xem trò vui" Michael cười cợt, " Người trẻ tuổi ngươi đến từ quốc gia nào"
"ồ đến đây xem trò vui ta lại quên mất giới thiệu chính mình"
Lê Thiên cười cười nói:
"Ta tên là Lê Thiên đến từ Việt Nam " Nói xong Lê Thiên Liền đưa tay phải ra
Lúc hắn gặp Franklin đi ra từ cửa hàng hắn đã biết người đàn ông trung niên
này là ai
"Ngươi có thể gọi ta là Michael" Michael đưa tay ra cùng Lê Thiên nắm tay
"Ồ xin chào Michael tiên sinh, Nếu ngươi có thời gian rảnh ta có thể mời ngươi
1 ly cafe rồi chúng ta có thể tâm sự" Lê Thiên nói rồi chỉ sang cửa hàng cafe
đối diện
Michael đồng ý rồi nhưng hắn không thích cafe nên kéo Lê Thiên vào một quán
bar nhỏ
Hai người kiếm một góc vắng người rồi ngồi xuống. Lê Thiên gọi 1 ly bia còn
Michael lấy 1 ly Whiskey
"Santos là 1 thành phố đẹp" Lê Thiên để ly bia xuống nói tiếp
"Cũng không dối gạt ngài, ta đến Los Santos được 2 tháng rồi ở trong nước gặp
rắc rối nên đến đây kiếm 1 khoản tiền mang trở lại"
Lê Thiên vừa nói xong mặt của Michael hơi mất tự nhiên 1 chút nhưng rất nhanh
bình thường trở lại nhưng vẫn không giấu được đôi mắt của Lê Thiên
Michael là một cái kinh nghiệm phong phú, từng chấn động một thời giặc cướp!